Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 56: CÔ TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ TRỐN THOÁT ĐƯỢC

Dương Tầm Chiêu cũng không chọn chỗ, tùy tiện đỗ xe rồi xuống xe, nhanh chóng đi vào trong.

Trong phòng thẩm vấn, tất cả vẫn còn tiếp tục.

Hàn Nhã Thanh hỏi vấn đề nhìn như không có chút ý nghĩa nào, nhưng mỗi vấn đề của cô đều có mục đích riêng, chỉ là người khác không thể hiểu được, đương nhiên Mạc Thường Bân cũng không hiểu.

Đúng, Mạc Thường Bân che giấu rất tốt nhưng không giấu được ánh mắt cô. Chỉ sợ có chút khác thường rất nhỏ thôi, cô cũng có thể chính xác lại nhanh chóng nắm bắt được – đây vốn là công việc của cô.

Vấn đề này của cô chỉ là kiểm tra kết quả cô vừa thử dò xét thôi.

Cô nhìn thấy, sau khi cô đưa ra câu hỏi, trên mặt Mạc Thường Bân rõ ràng lúng túng quá mức và nổi giận không được tự nhiên, bất kỳ ai cũng nhìn ra được phần lúng túng và nổi giận này, nhưng Hàn Nhã Thanh lại thấy khi ông ta nghe cô nói vậy, sâu bên trong đôi mắt thoáng hiện ra vẻ đau xót, còn có chút tâm lý tự ti không rõ ràng, cơ thể ông ta dường như cũng thoáng cứng đờ.

Hàn Nhã Thanh biết rất rõ ràng phản ứng nào là thật, phản ứng nào là cố ý làm cho người khác nhìn.

“Nghe nói Ngài Mạc làm kinh doanh rất lớn, tuổi này còn chưa kết hôn cũng không có con cái, ngài không sợ sản nghiệp lớn như vậy sẽ không có người kế thừa sao…” Giọng điệu của Hàn Nhã Thanh có chút thay đổi giống như đang hóng chuyện lại giống như có chút hâm mộ.

Mạc Thường Bân nghe được lời này của cô, cơ thể hơi cứng đờ đã chậm rãi bình tĩnh lại.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào lại càng đen mặt hơn. Người phụ nữ này rốt cuộc tới làm gì vậy?

Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, đột nhiên lại nói thêm một câu: “Nhưng cũng có thể để cho anh chị em của Ngài Mạc tới kế thừa những thứ này.”

“Tôi không có anh chị em nào cả.” Mạc Thường Bân vội vàng trả lời một câu. Trong nháy mắt đó, Hàn Nhã Thanh phát hiện cơ thể ông ta mới vừa thả lỏng đã trở nên cứng đờ. Cảm xúc trong đôi mắt ông ta có hơi phức tạp, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nắm bắt được điều cô muốn có.

“Được rồi.” Trong phòng thẩm vấn, Hàn Nhã Thanh đột nhiên kết thúc cuộc thẩm vấn.

Chuyện cô muốn biết cũng đã có đáp án.

Được rồi? Cậu năm Tào sửng sốt. Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy? Chỉ nói nhảm vài câu như vậy là được rồi? Cô lại kết thúc như vậy sao?

Làm vậy thật quá trò đùa à?

Cũng may, từ sau khi cô vào phòng thẩm vấn, cậu ta đã không ôm hy vọng gì, chỉ có điều anh ba nói phải giữ người lại.

“Cô Đường, đúng là đã làm phiền cô rồi. Tôi muốn nghe thử cách nhìn của cô liên quan tới vụ án này. Có thể mời cô Đường tới phòng làm việc của tôi được không?” Hàn Nhã Thanh vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào đã đi thẳng đến trước mặt cô.

Hàn Nhã Thanh nghe ra được vẻ nịnh nọt trong giọng nói của cậu ta, thái độ cũng rất chân thành, vẻ mặt cũng rất thỏa đáng. Không thể không nói, cậu ta che giấu rất tốt, người bình thường sẽ tuyệt đối không nhìn ra có gì khác thường. Nhưng Hàn Nhã Thanh nghe ra giọng điệu của cậu ta có hơi giả, cũng không phải là lời thật lòng.

Hơn nữa rất rõ ràng, cậu ta cũng không rõ dụng ý của cô khi đưa ra câu hỏi trong phòng thẩm tra, cho nên chắc chắn cũng không đồng ý với cách làm của cô. Nếu không đồng ý với cách làm của cô, vậy làm sao có thể thật lòng muốn nói chuyện với cô được?

Với sự cao ngạo của cậu ta, nếu không biết dụng ý thực sự của cô, lúc này trong lòng chắc đang rất xem thường cô đi?

“Không cần, tôi còn có việc.” Hàn Nhã Thanh liền xoay người muốn rời đi.

“Cô Đường…” Chỉ là Cậu năm Tào còn nhanh hơn, thoáng cái đã chặn trước mặt cô. Có lẽ cảm giác động tác của mình như vậy có hơi hấp tấp, sau đó cậu ta giải thích rất hợp lý: “Lẽ nào cô Đường không có gì muốn nói về vụ án sao?”

“Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống, lúc này cô nói là giọng điệu khẳng định mà không phải thắc mắc. Cô không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu ta, càng không muốn chọc vào rắc rối không cần thiết.

“Đây không phải là vì vụ án sao?” Trong lòng cậu năm Tào khẽ run lên, trên mặt lại rất bình tĩnh.

“Hoặc tôi cần phải hỏi Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi giúp ai?” Trong lòng Hàn Nhã Thanh thầm cười lạnh. Lần này anh khóa trước bảo cô tới, cậu năm Tào ít nhiều hẳn có biết một vài chuyện của cô, bất kể là tình huống gì, Cậu năm Tào cũng không nên ngăn cản cô như thế, cho nên người muốn cậu ta ngăn cản cô chỉ sợ là người khác.

Cậu năm Tào sửng sốt, cô có thể nhìn ra cậu ta muốn ngăn cô lại cũng không kỳ lạ, nhưng vì sao cô xác định được cậu ta giúp người khác mới ngăn cô lại?

“Cô Đường nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn thương lượng với cô Đường một chút về vụ án này mà thôi.” Cậu năm Tào đột nhiên cảm giác trong lòng hơi chột dạ.

“Với thái độ này của cục trưởng Tào, tôi sẽ không quản vụ án này nữa. Hôm nay là ngày thứ mười chín từ khi Mạc Thường Bân bị tạm giam, ngày mai Cục trưởng Tào nên thả người đi.” Hàn Nhã Thanh hơi nhếch mép, trong giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.

“Cô phát hiện ra điều gì à?” Nói đến vụ án, thái độ của Cậu năm Tào liền thay đổi, vẻ mặt trịnh trọng hơn. Nghĩ đến tất cả những điều mới xảy ra trong phòng thẩm vấn, cậu ta thật sự không tin người phụ nữ này có thể phát hiện ra điều gì? Nhưng vừa rồi cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, lại không được phép cậu ta được coi thường.

Nghe cô nói vậy chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó?

“Giới tính của Mạc Thường Bân bình thường, ông ta không thích đàn ông mà là phụ nữ.” Hàn Nhã Thanh biết, nếu lúc này không thể làm cho Cậu năm Tào tin tưởng và nghe theo, cô không tiện thoát thân.

“Không thể nào. Liên quan tới điểm này, tôi đã sớm cho người ta điều tra, không sai được.” Cậu năm Tào trực tiếp phản đối.

“Chuyện như vậy không cần điều tra, Cục trưởng Tào có thể dùng cách trực tiếp nhất để kiểm tra, nhanh nhất cũng là chân thật nhất.” Cho dù cách này hơi vô lại nhưng thực dụng.

Cậu năm Tào nhanh chóng hiểu rõ cách kiểm tra trực tiếp nhất của cô là gì, cậu ta hơi mím môi không nói gì thêm. Nếu Mạc Thường Bân cố ý che giấu, cố ý cho ra tin tức giả, những gì bọn họ điều tra ra được có thể là giả, nhưng cách kiểm tra mà cô nói lại tuyệt đối không giả được.

Lúc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhưng Cậu năm Tào theo bản năng tự nhiên tin vào cách nói của cô.

“Mạc Thường Bân không tiếc dùng chuyện như vậy để lừa gạt mọi người, vậy ông ta muốn che giấu tuyệt đối không phải là bí mật bình thường.” Cậu năm Tào là người thông minh nên lập tức nắm được trọng điểm, đây mới là chuyện trọng điểm.

Hàn Nhã Thanh cười nhạt không nói.

“Cô Đường biết ông ta muốn che giấu điều gì sao?” Thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt Cậu năm Tào liền sáng lên. Lẽ nào cô thật sự phát hiện ra điều gì rồi?

Đúng, ở trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cậu ta không nhìn ra được cô có bản lĩnh gì, nhưng có một việc cậu ta lại không thể bỏ qua, cô là người do anh cả tìm tới. Người anh cả tìm tới không thể nào là người vô dụng được.

“Tôi vốn định chờ sau khi trở về sẽ gửi tài liệu liên quan cho cục trưởng Tào, nhưng bây giờ xem ra Cục trưởng Tào hình như cũng không có thành ý gì.” Hàn Nhã Thanh nhếch mép liếc nhìn mấy cảnh sát đứng ở trong hành lang với ý ám chỉ, đây là dự định ép cô ở lại sao?

Cậu năm Tào làm sao có thể không hiểu được ý cô. Cậu ta là cảnh sát nhân dân, vụ án này đã liên lụy đến không ít mạng người, cậu ta thật sự sợ sau khi thả Mạc Thường Bân ra ngoài sẽ lại có người bị hại.

So với những sinh mạng vô tội kia, cậu ta phải đẩy mệnh lệnh của anh ba ra sau thôi.

“Cô Đường, mời…” Cậu năm Tào không ngăn cản cô nữa.

Hàn Nhã Thanh bước nhanh vào thang máy. Vào giây phút thang máy đóng lại, Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cậu năm Tào , trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm giống như đánh đố làm Cậu năm Tào nhìn thấy liền sợ hãi.

“Anh ba, anh đến rồi à? Đúng, cô ấy đã xuống tầng.” Nhưng trong nháy mắt khi thang máy đóng lại, Cậu năm Tào lập tức gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu . Nghe nói Dương Tầm Chiêu vừa vặn vào đại sảnh của tầng một, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta không ngăn cản nhưng anh ba đã đến, anh ba có thể tự mình ngăn cản!

Cục công an không có tầng hầm, bây giờ cô chỉ có thể đi xuống tầng một. Mà giờ phút này anh ba cũng đã đến, đang ở đại sảnh tầng một. Cục công an chỉ có một lối ra, anh ba chỉ cần ở tầng một chờ là tuyệt đối có thể bắt được cô.

Lấy năng lực của anh ba, nếu muốn bắt người tuyệt đối không có người nào có thể trốn thoát được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK