Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1417: SÁNG MÙ MÁT CHÓ CỦA ÔNG TA (1)

Anh cũng có một chút mong đợi, xem ra chuyện tiếp theo sẽ rất đặc sắc!!

Lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng đè nén xuống, quá mức yên tĩnh làm cho người ta không hít thở nồi.

Ngoại trừ Đường Lăng, những người khác nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, thời gian chờ đợi càng dài thì vẻ mặt của mỗi người càng cứng lại.

Vẻ đắc ý kiêu ngạo của Đô đại nhân hoàn toàn biến mắt, không dám làm gì cả, cũng không dám thở mạnh!!

Người Quỷ Vực Chi Thành tới rất nhanh, không lâu sau người vừa báo tin cũng đưa người vào, người đến là Dụ Đạt, đương nhiên còn có hai người khác đi cùng Dụ Đạt, hai người này có vẻ không dễ chọc.

Mấy người ở đây đều biết Dụ Đạt, bởi vì trước kia Karoo đến hoàng thát không chỉ một lần, mà lần nào Dụ Đạt cũng đi theo.

Cửa phòng vừa mở ra, Dụ Đạt và hai người không đi vào, Đô đại nhân nhìn thầy Dụ Đạt thì lập tức lùi về phía sau vài bước, sau đó chỉ vào Đường Lăng, lớn tiếng nói: “Người mấy người muốn tìm ở đó, anh ta là Đường Lăng, máy người tìm anh ta tính sổ, không liên quan đền chúng tôi, không có liên quan hoàng thát.”

Phản ứng đầu tiên của Đô đại nhân là nhanh chóng phủi sạch quan hệ, sợ bị Đường Lăng liên luy, sợ người Quỷ Vực Chi Thành cũng giết chết mình.

Dụ Đạt vừa định bước vào, anh ta nghe Đô đại nhân nói thì bước chân dừng lại, đôi mắt nâng lên nhìn Đường Lăng một cái, anh ta thấy Đường Lăng ngồi yên, vẻ mặt lạnh nhạt.

Sau đó Dụ Đạt lại đưa mắt nhìn về phía Đô đại nhân, ánh mắt kia giống như nhìn một tên ngốc!!

Đô đại nhân nhìn ánh mắt của Dụ Đạt thì cảm thấy kỷ lạ, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, đương nhiên cho dù ông ta suy nghĩ cũng không hiều.

“Dụ đại nhân, Đường Lăng là người các anh muồn tìm, chuyện này không hề liên quan đến hoàng thát của chúng ta, Đại vương tử và Đường Lăng có quen biết, Quốc vương của chúng tôi vẫn luôn đứng về phía các anh.” Đô đại nhân xác định rõ thái độ, dùng một câu đã tách biệt lập trường của Quốc vương và Đại vương tử ra.

Đô đại nhân cảm thấy dưới tình huống này Đại vương tử chắc chắn sẽ xong đời, người Quỷ Vực Chi Thành sẽ không bỏ qua cho Đại vương tử, với phong cách bình bình thường của Karoo thì rất có thể sẽ giết Đại vương tử!!

Cho nên lúc này Đô đại nhân không chút do dự đầy Đại vương tử ra ngoài, bữa tiệc này vốn do Đại vương tử sắp xếp, mở tiệc đãi Đường Lăng cũng là ý của Đại vương tử, người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn đã sớm biết điều này!!

Dụ Đạt lại nhìn Đô đại nhân một cái, khóe môi mím lại không nói gì, nhưng khi con ngươi nhìn về phía Đại vương tử thì có thêm vẻ hữu nghị, thậm chí còn có chút nhiệt tình!

Hiện tại anh ta đến tìm Đường Lăng, dựa theo lời của Đường Lăng thì đến đây cho Đường Lăng một câu trả lời, nhưng lúc trước thái độ của Đường Lăng rất cứng rắn, Dụ Đạt biết chuyện đàm phán chắc chắn sẽ không thuận lợi, néu Đại vương tử có thể làm người trung gian hoặc là nói tốt một chút cũng được.

Dụ Đạt cất bước đi vào phòng, hai người có vẻ không dễ chọc bên cạnh anh ta cũng đi theo.

Thế trận này làm cho máy người ở trong phòng vốn giống như chim sợ cành cong lập tức căng thẳng, tập trung cao độ.

Có người còn đặt tay ở bên hông, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Đô đại nhân bị dọa nuốt nước miếng, lại lùi về phía sau, nhưng căn phòng vồn chỉ lớn như thé, ông ta lùi lại đến khi đụng phải bức tường thì không thể lùi được nữa.

Lúc này khuôn mặt của Đô đại nhân đã trắng bệch, ông ta cảm thấy việc có thể làm duy nhát là đẩy Đường Lăng ra, tay vẫn chỉ về phía Đường Lăng, chỉ là giờ phút này ngón tay rõ ràng có chút phát run: “Dụ đại nhân, anh ta, anh ta là Đường Lăng…”

Đô đại nhân sợ người Quỷ Vực Chi Thành tìm nhằm người, sợ liên luy đến mình, nhưng lại quên mắt dưới tình huống này thì cách làm của người thông minh là im lặng không nói, có gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

“Đô đại nhân vừa cùng anh Đường ăn cơm sao?” Dụ Đạt vốn không muốn để ý tới Đô đại nhân, chỉ tiếc Đô đại nhân làm trò quá nhiều, Dụ Đạt lại nhìn về phía Đô đại nhân, giả vờ tùy tiện hỏi một câu.

“Không, không phải, không có.” Đô đại nhân lắc đầu liên tục, sắc mặt nhát thời trắng bệch: “Dụ đại nhân đừng hiểu lầm, Đại vương tử sắp xếp, Đại vương tử mở tiệc đãi khách, tôi đại diện cho Quốc vương đến đây, Dụ đại nhân biết Quốc vương của chúng tôi có thái độ gì, tôi đến đây để phòng ngừa bọn họ gây bát lợi cho Quỷ Vực Chi Thành.” Đô đại nhân bị dọa đến mát cả hồn vía, ông ta chỉ biết hiện tại không thẻ để Dụ đại nhân hiểu lằm.

“Dụ đại nhân, vừa rồi Đường Lăng suýt nữa chạy trốn, là tôi ngăn lại giúp máy người.” Đô đại nhân còn không quên tranh công lao cho bản thân.

Đại vương tử lạnh lùng liếc Đô đại nhân một cái, đúng là trơ trến.

Vẻ mặt Đường Lăng không thay đổi, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Mặc dù Lâm Bồi chưa biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng cô thấy sau khi Dụ Đạt đi vào thì không có bát cứ hành động gì, còn nói chuyện phiếm với Đô đại nhân, hoàn toàn không có ý định ra tay với Đường Lăng, mà Đường Lăng vẫn ngồi yên ở chỗ đó.

Lâm Bồi còn phát hiện vừa rồi khi Dụ Đạt nhìn về phía Đường Lăng thì trong mắt mang theo sự kiêng dè! Lâm Bối biết Dụ Đạt chắc chắn không phải tới tìm Đường Lăng tính sổ!!

Cho nên Lâm Bói nghe Đô đại nhân nói thì trong lòng có chút buồn cười.

“Ò, thật sao?” Dụ Đạt nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại liếc Đô đại nhân một cái, vẫn là ánh mắt nhìn một tên ngốc.

“Phải, phải, Dụ đại nhân nhát định phải tin tưởng tôi, chuyện này hoàn toàn là ý của Đại vương tử, không liên quan gì tới cũng không liên quan đến Quốc vương của chúng tôi, nhân vật nhỏ như Đường Lăng, thế lực của bọn họ nhỏ như thế, Quốc vương không để vào mắt, bọn họ đắc tội với máy người, máy người muồn làm gì thì cứ làm, hoàng thất sẽ đứng về phía máy người.” Đô đại nhân vẫn nhìn không hiểu ánh mắt của Dụ Đạt, Đô đại nhân chỉ nghĩ làm sao để bảo vệ bản thân.

Sắc mặt Dụ Đạt thoáng cứng đờ, hơi có chút khó coi, Quốc vương của bọn họ không đặt ở trong mắt, nhưng bọn họ Quỷ Vực Chi Thành để vào mắt.

Bọn họ không những đề vào mắt, bọn họ còn tới xin lỗi, bọn họ không chỉ xin lỗi, mà còn phải có tắm lòng, còn phải cắt đất bồi thường.

Cho dù như vậy thì vẫn không biết Đường Lăng có hài lòng hay không?!

“Dụ đại nhân, Đường Lăng ở đó, mấy người muồn làm gì thì cứ làm, đương nhiên Dụ đại nhân tự ra tay thì Đường Lăng chắc chắn không trồn thoát được.” Đô đại nhân nhìn vẻ mặt Dụ đại nhân trầm xuống thì thầm hít một hơi, sợ mình đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành.

Dụ Đạt lại nhìn Đô đại nhân, khóe môi khẽ nhúc nhích muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nhìn Đô đại nhân như tên ngốc II Dụ Đạt nhìn về phía Đường Lăng, thái độ lập tức biến cung kính: “Anh Đường…” Dụ Đạt cần thận mở miệng, xưng hô rất cung kính, thái độ càng cung kính, lúc Dụ Đạt gọi tiếng anh Đường, vốn đứng thẳng trước mặt Đường Lăng thì lưng hơi cong xuống.

Sự thay đổi chóng mặt này khiến người trong phòng sợ ngây người, một đám mở ra hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dụ Đạt và Đường Lăng.

Ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra?

Vì sao Dụ Đạt lại có thái độ như thế?

Anh ta vừa cung kính vừa tôn trọng, còn có chút cần thận?

Đây là Dụ Đạt của Quỷ Vực Chi Thành, người đứng thứ hai của Quỷ Vực Chi Thành ở nước R, bình thường Dụ Đạt cũng không cung kính với Karoo, vì sao lại cung kính với Đường Lăng như thế?

Rốt cuộc chuyện gì thế này?!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Bối đã sớm biết Đường Lăng đi tìm Karoo, nhưng lúc này cô vẫn khiếp sợ, rốt cuộc Đường Lăng đã nói gì với Karoo mà có thể làm cho Dụ Đạt và Quỷ Vực Chi Thành có thái độ này?!

Đại vương tử cũng hoàn toàn ngây người, vẫn chưa lấy lại tinh thần, có cảm giác không biết mình đang ở đâu.

Anh ra nhìn Dụ Đạt đi đến trước mặt Đường Lăng, vốn còn muốn cho người bảo vệ Đường Lăng, anh ta luôn đề phòng Dụ Đạt sẽ ra tay với Đường Lăng, không ngờ lại như vậy…

Đô đại nhân càng hoàn toàn ngây người, nhất thời đứng ngơ ngác ở đó, hoàn toàn ngắn người, anh ta hoàn toàn không thẻ tin được được, không thẻ tin được những gì mình thấy, anh ta cảm thấy hai mắt của mình có vần đề.

“Ừ.” Đường Lăng nhàn nhạt quét Dụ Đạt liếc mắt một cái, thắp tháp lên tiếng, không nói nhiều.

Đường Lăng không hỏi có phải Dụ Đạt sẽ đưa cho anh một câu trả lời thuyết phục hay không.

Đường Lăng không hỏi, Dụ Đạt cảm giác áp lực càng lớn hơn, anh ta biết Đường Lăng càng như thế, bọn họ nhất định phải đưa ra tâm lòng lớn hơn nữa, càng phải nhượng bộ nhiều hơn.

Dụ Đạt thằm suy nghĩ trong lòng, nhát thời không nói gì, anh ta nghĩ xem phải nói với Đường Lăng thế nào mới tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK