Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu (4)

CHƯƠNG 572: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG NỔI GIẬN, LONG TRỜI LỞ ĐẤT

(4)

Anh ta biết, sau khi Tổng giám đốc biết thái độ của mợ chủ chắc chắn sẽ rất vui, dù sao Tổng giám đốc cũng là người hiểu rõ ông cụ Dương nhất, vì vậy Tổng giám đốc cũng biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng những người khác không biết, không hiểu rõ tình huống, tất cả bình luận bên dưới video đều là mắng chửi mợ chủ, có đến mấy chục nghìn bình luận, hơn nữa mắng vô cùng khó nghe.

Lúc này tầm mắt Dương Tầm Chiêu mới dời xuống, sau khi nhìn thấy những bình luận đó, sắc mặt anh lập tức sầm lại, đôi mắt cũng nhanh chóng nheo lại.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lời mắng chửi bên dưới video càng ngày càng nhiều, hơn nữa rất nhiều chuyện không tốt của Hàn Nhã Thanh trước kia cũng bị lan truyền trên mạng, bao gồm cả chuyện xảy ra ở lễ đính hôn của Hàn Nhã Thanh và Dụ Vỹ Luân, thậm chí còn cả chuyện hồi cấp ba Hàn Nhã Thanh quyến rũ thầy giáo, người vạch trần kia còn nói Hàn Nhã Thanh không chỉ một lần nạo thai, vì vậy mới dẫn đến việc không thể sinh con.

“Tổng giám đốc, nên làm gì bây giờ?” Chuyện này rất nghiêm trọng, thư ký Lưu cũng không dám tự quyết định: “Tôi vừa điều tra, video này là do cá nhân upload, là số điện thoại di động mới đăng ký, nếu chúng ta xóa bỏ, chỉ sợ người kia sẽ còn đăng nữa, đến lúc đó chỉ sợ đăng càng khó nghe hơn.”

Thư ký Lưu nói xong thì dừng lại một lát, trên mặt thoảng qua vẻ phức tạp: “Sợ rằng là ông cụ cho người ta quay video rồi đăng lên.”

Thư ký Lưu cũng phần nào hiểu rõ thủ đoạn của ông cụ, ông cụ Dương thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu càng ngày càng trầm xuống, đôi mắt cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

“Điều tra dãy số mới kia.” Lúc này giọng nói Dương Tầm Chiêu lạnh như có thể đóng băng người ta trong nháy mắt.

Rất rõ ràng, ông cụ đi tìm Hàn Nhã Thanh, vì vậy có thể là trước đó ông cụ đã sắp xếp người quay video.

Nhưng, trước giờ Hàn Nhã Thanh quan sát rất kỹ càng, nếu như trước đó ông cụ sắp xếp người quay video, chắc chắn sẽ có nhiều điều bất thường, Hàn Nhã Thanh không thể nào không phát hiện ra.

Vì vậy, Dương Tầm Chiêu cảm thấy có lẽ chuyện này còn có điều bí ẩn, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra người upload video kia đã.

Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, xóa video rất đơn giản, nhưng lại không cách nào ngăn cản hiểu lầm của mọi người đối với Hàn Nhã Thanh.

Vì vậy, nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng, nhất định phải cho tất cả mọi người hiểu rõ chân tướng.

“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc, có người bình luận ở bên dưới video, nói ông cụ bị thương nhập viện rồi.” Thư ký Lưu cầm điện thoại, vốn dĩ muốn thoát ra, nhưng sau khi nhìn thấy đằng sau có thêm bình luận, cuống quít quay trở lại.

“Bây giờ, bình luận bên dưới video càng điên cuồng hơn rồi, thậm chí có một số người nói mợ chủ ép ông cụ nhảy lầu, nói mợ chủ là hung thủ giết người…” Thư ký Lưu xem những bình luận đó, càng xem càng khiếp sợ: “Những người đó đều đang kêu gào muốn bắt mợ chủ lại, còn muốn mợ chủ đền mạng, những người đó quả thật ai ai cũng điên cả rồi…”

“Tổng giám đốc? Ông cụ nằm viện là sao? Nếu ông cụ thật sự vì thế mà bị thương nhập viện, vậy chuyện này phiền toái hơn, phức tạp hơn rồi.” Lúc này giọng nói của thư ký Lưu cũng đã mang theo run rẩy.

Dương Tầm Chiêu cũng xem những bình luận đó, thư ký Lưu nói rất đúng, nếu ông cụ thật sự vì thế mà nhập viện, vậy sẽ phiền toái hơn rồi.

Nếu như vậy thì tính chất sự việc nghiêm trọng hơn nhiều.

Anh hiểu rất rõ ông cụ Dương, biết lúc đó ông cụ Dương không thể nhảy thật được, nhưng nếu như bị thương, hoặc giả bộ bị thương nằm viện thì thế nào?!

Bằng sự hiểu biết của Dương Tầm Chiêu về ông cụ Dương, anh biết ông cụ Dương thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Tóm lại, lúc này ông cụ Dương nằm viện chắc chắn sẽ khiến sự việc càng khó giải quyết, nghiêm trọng hơn.

Dương Tầm Chiêu mở danh bạ, tìm số điện thoại của nhà lớn nhà họ Dương, anh muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình, Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nhận điện thoại.

“Chiêu Chiêu, chị muốn nói với em một tiếng xin lỗi, mấy ngày trước, ông cụ Dương đến kiểm tra sức khỏe, đúng lúc chị có việc ra ngoài một chuyến, khi chị trở về thì bọn họ đi rồi, hôm nay ông cụ và bà cụ lại đến làm kiểm tra.” Khi Trác Hiểu Lam nói đến đây, thở dài một hơi rồi dừng lại.

Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại di động, đôi mắt khẽ híp lại, cũng không lên tiếng.

Dương Tầm Chiêu không lên tiếng, Trác Hiểu Lam lại tiếp tục nói: “Kết quả kiểm tra hôm nay không được tốt lắm, nhưng cũng coi như bình thường, đến tuổi này của ông cụ, tình huống như vậy cũng coi như là tốt rồi, nhưng ông cụ khăng khăng muốn nằm viện, chị khuyên thế nào ông cụ cũng không nghe, bây giờ chị hết cách rồi, chỉ có thể sắp xếp giường bệnh cho ông cụ, thật ra với tình huống của ông cụ, nằm viện điều dưỡng mấy ngày cũng có chỗ tốt.”

Dương Tầm Chiêu vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là đôi mắt nheo lại tăng thêm mấy phần rét lạnh.

“Nhưng đúng lúc này trợ lý của chị cho chị xem một video, chị xem xong rồi, cũng thấy một số bình luận bên dưới, Chiêu Chiêu, xin lỗi, chị thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.” Trong giọng nói của Trác Hiểu Lam tràn đầy áy náy.

“Chiêu Chiêu, thật ra cơ thể ông cụ hoàn toàn không có vấn đề gì, một vết thương cũng không có, hay là em đến đây đón ông cụ trở về đi, chị với trợ lý đều khuyên rồi, nhưng ông cụ không nghe.” Khi Trác Hiểu Lam nói lời này, còn liếc nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô ta một cái.

Trợ lý nhanh chóng gật đầu.

“Ông cụ đang ở trong bệnh viện của chị?” Cuối cùng Dương Tầm Chiêu lên tiếng, rõ ràng trong giọng nói mang theo mấy phần âm u, nghe không ra được điều gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm sởn gai ốc.

“Ừ.” Trác Hiểu Lam nghe thấy giọng nói của anh, đáy lòng hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ung dung, giọng nói cũng cực kỳ thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không nghe ra bất kỳ khác thường gì.

“Vì sao hôm nay ông ta đột nhiên đến chỗ chị kiểm tra?” Dương Tầm Chiêu cũng không muốn nghi ngờ Trác Hiểu Lam, năm đó nếu không phải có Trác Hiểu Lam giúp đỡ, chỉ sợ mẹ anh và cả Mộng Nhược Đình đều sẽ nguy hiểm tính mạng rồi.

Nhưng chuyện xảy ra quá trùng hợp khiến anh không thể không hỏi thêm.

Lần trước, ông cụ và bà cụ đi đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam phát hiện chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, lần này xảy ra chuyện như vậy, ông cụ lại đúng lúc đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam, chuyện này thật sự đều là trùng hợp sao?

“Lúc trước là chị gọi điện thoại bảo bọn họ đến.” Tay cầm điện thoại của Trác Hiểu Lam siết chặt lại, cô ta không ngờ Dương Tầm Chiêu sẽ hỏi mình như vậy, anh đang nghi ngờ cô ta sao?

Sau khi Trác Hiểu Lam nói xong lời này, cũng không giải thích thêm gì nữa, dừng lại một lát, sau đó cô ta mới nói tiếp: “Rất xin lỗi, bởi vì quyết định của chị đã tạo nên phiền phức cho các em.”

Dương Tầm Chiêu nghe thấy áy náy trong lời nói của cô ta, cũng nghe ra lạnh lẽo và xa cách trong giọng điệu của cô ta lúc này, đôi mắt Dương Tầm Chiêu vẫn nheo lại, không nói thêm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK