“Khụ, khụ…” Mộ Dung Tri xém chút bị nước miếng của mình sặc chết, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại.
“Thanh, em nói gì? Em nói thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành là lão già xấu xí? Theo anh biết thì năm đó thành chủ anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời, tài thế phong vân, là nhân vật như thần thoại, tính ra, thành chủ bây giờ cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi, Thanh, xin hỏi sao em có thể dối lòng mà nói là lão già xấu xí?” Mộ Dung Tri trước đây từng nghe rất nhiều chuyện liên quan tới thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, trước đó lại tra được một số tư liệu, cho nên nghe thấy lời vừa rồi của Hàn Nhã Thanh, phản ứng có chút kịch liệt.
“Em nói bất phân trắng đen, lẫn lộn thị phi thì càng quá đáng, người ta là thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nếu bất phân trắng đen, lẫn lộn thị phi thì sao có thể quản lý tốt toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành chứ?” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này thì thầm lắc đầu, liên quan tới chuyện thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, bên ngoài lan truyền không nhiều, nhưng trước giờ chưa từng có đồn đãi nào không tốt, có thể thấy vị thành chủ này hẳn rất quyết đoán.
“Đây rõ ràng là anh nói, em chỉ tổng kết một chút ý của anh.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được giật giật, những lời vừa rồi của Mộ Dung Tri rõ ràng chính là có ý đó, cô nói sai rồi sao?
“Anh trước đó đã nói với em, quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm, những điều anh vừa nói đều là trong tình huống người của Quỷ Vực Chi Thành không quy phạm quy tắc của họ, vì chỉ cần không vi phạm quy tắc của họ thì sẽ không tồn tại phạm lỗi quá lớn.” Mộ Dung Tri bên đầu kia điện thoại con ngươi khẽ lóe, sau đó mới bổ sung điểm quan trọng nhất.
“Trước đó anh từng nghe nói một số chuyện liên quan tới thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, nói thật thì anh thật sự rất sùng bái ông ấy.” Lúc Mộ Dung Tri nói tới vị thành chủ này thì trên mặt thêm vài phần sùng bái.
“Anh từng gặp ông ấy sao? Đã sùng bái rồi?” Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười, người từng gặp vị thành chủ này cũng không có mấy ai, ai biết ông rốt cuộc có dáng vẻ thế nào?
Dù sao thì nghe xong những lời đó của Mộ Dung Tri, ấn tượng của cô đối với vị thành chủ này cũng không mấy tốt.
“…Anh chưa từng gặp, người như ông ấy, há là chúng ta muốn gặp thì có thể gặp.” Mộ Dung Tri im lặng hai giây rồi khẽ thở dài: “Nếu có cơ hội, anh thật sự muốn gặp thử.”
“Cho nên, thành chủ đó không có quan hệ gì với chúng ta, điều chúng ta phải làm bây giờ chính là tiếp xúc với người của Quỷ Vực Chi Thành trước, điều tra rõ ràng chuyện của Đường Lăng rốt cuộc là thế nào?” Hàn Nhã Thanh nghe Mộ Dung Tri nói nửa ngày chuyện của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, cô cảm thấy cô không có bất kỳ quan hệ gì với ông, cho nên, cô cảm thấy không có tác dụng gì.
Cô cảm thấy điều quan trọng và cần thiết nhất hiện tại vẫn là tra rõ người đối phó với họ rốt cuộc có phải người của Quỷ Vực Chi Thành không?
“Chuyện lần này hẳn là hành vi của người bên thành A của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên chúng ta liền ra tay từ bên thành A.” Con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ híp lại, sắc mặt có chút trầm xuống.
“Thanh, thật sự phải làm vậy sao?” Mộ Dung Tri vẫn có chút lo lắng: “Chuyện này một khi chọc giận Quỷ Vực Chi Thành thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng, chỉ có thể làm vậy.” Cô trầm giọng đáp, không chút do dự.
“Chuyện này nếu thật sự như chúng ta đoán thì em và Dương Tầm Chiêu đều không thể trực tiếp ra mặt liên hệ với người của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cần anh giúp đỡ.” Hàn Nhã Thanh biết chuyện này cần cẩn thận thận trọng, nếu thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành đối phó với họ thì cô và Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể ra mặt.
Đương nhiên nhà họ Đường cũng không thể ra mặt, nhưng phàm là chuyện có liên quan tới cô thì tốt nhất đều đừng ra mặt.
Còn may người biết quan hệ giữa cô và Mộ Dung Tri không có mấy ai, chuyện này cũng chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ.
Cô cũng biết anh ta vừa về tới Ngụy Khang, có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng chuyện này tình huống quá đặc thù, cô thực sự không còn cách nào khác.
“Được, anh nghĩ cách liên lạc với họ, vừa khéo gần đây có người chọc tới anh, anh cũng vừa khéo có thể nhờ họ giúp anh trừ khử con người ác độc đó.” Mộ Dung Tri trước đó mặc dù luôn lo lắng, nhưng sau khi cô quyết định thì anh ta lại đồng ý rất sảng khoái.
Anh ta lúc này cố ý nói vậy, chính là không muốn khiến cô cảm thấy có lỗi.
“Ừa, liên lạc rồi em lại ra mặt, em muốn xem xem rốt cuộc là ai giở trò sau lưng.” Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý học, cô đương nhiên hiểu rõ tâm tư của anh ta, nhưng cô không vạch trần, ân tình này của anh ta cô sẽ ghi nhớ trong lòng.
Mắt cô khẽ nheo lại, bất kể là ai, cô cũng không thể ngồi chờ chết, đều phải kéo người giở trò phía sau ra.
Đương nhiên, chuyện này cô nhất định sẽ không tự mình hành động, đến lúc đó, cô phải đi cùng Dương Tầm Chiêu.
Cúp điện thoại xong, cô trực tiếp tìm số Dương Tầm Chiêu, gọi đi.
Điện thoại reo một tiếng, đầu kia Dương Tầm Chiêu đã nhận: “Thanh, sao vậy?”
“Anh đang ở đâu?” Hàn Nhã Thanh không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.
“Anh ở công ty, có chút chuyện phải xử lý.” Giọng nói anh có chút ý cười, người phụ nữ của anh gọi điện thoại hỏi hành tung của anh, đây hình như là lần đầu tiên.
Ừ, cảm giác này thật sự không tệ!!
Mặc dù anh đang ở công ty, nhưng điều tra vẫn là chuyện của Đường Lăng.
“Được, em tới tìm anh.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại bị cúp, khóe môi khẽ cong cong, cô gấp gáp tới tìm anh như vậy cũng là lần đầu tiên.
Hai ngày nay, vì chuyện của Đường Lăng, hai người họ đều bận điều tra manh mối, có chuyện gì cũng là liên lạc qua điện thoại, không có thời gian gặp mặt.
Cô bỗng muốn tìm anh, là muốn anh rồi sao?!
Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy, khóe môi cong lên càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên, anh cũng đoán được cô có lẽ là có phát hiện gì, cho dù cô phát hiện manh mối, sau đó vội vàng tới nói cho anh biết, điểm này cũng khiến anh rất vui mừng.
Điều đó chứng minh cô bây giờ đã ngày càng tin tưởng anh, ngày càng dựa dẫm vào anh rồi!
Hàn Nhã Thanh vốn cách Dương thị không xa, cho nên không bao lâu sau thì cô đã tới.
Lúc cô vào đại sảnh thì bị cô tiếp tân chặn lại, tòa nhà Dương thị không phải nơi có thể tùy tiện cho người khác vào.
Tổng giám đốc Dương thị cũng không phải ai muốn cũng có thể gặp được.
“Cô là cô Đường?” Hàn Nhã Thanh bây giờ không giả trang, nhân viên phục vụ nhìn một cái liền nhận ra cô.
“Xin chào cô Đường, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc của chúng tôi sao?” Cô tiếp tân nhận ra cô, thái độ cũng trở nên cực kỳ khách sáo.
“Vừa gọi điện thoại rồi.” Cô ta làm việc công, cô đương nhiên cũng sẽ không khiến cô ta khó xử.