Chương 1523
“Chúng tôi phải đi rồi, thôi không nói nữa, chúng ta gặp mặt rồi lại nói, vừa nãy ông cụ nhà tôi nghe nói hai bé cưng nhà họ Đường tối nay cũng tới, ông cụ nói đến nhà họ Đường trước, đón hai đứa rồi cùng đến Viên phủ, tôi cũng chịu rồi, cháu ruột nhà mình không dắt theo, lại đến nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, ông cụ nhà chúng tôi tim đã lệch hẳn tới nam cực rồi.” Bà Lý mặc dù nói vậy, nhưng giọng nói rõ ràng lại đượm cười, rõ ràng ông cụ Lý đề ra đến nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, bà cũng vô cùng bằng lòng.
“Bà còn không phải vậy sao.” Bà Viên không nhịn được cười bà: “Bà bây giờ sợ là cũng hận không thể bay tới nhà họ Đường gặp hai bé cưng đi.”
“Đúng, bà nói rất đúng.” Bà Lý không phản bác, thừa nhận dứt khoát: “Cho nên, tôi không nói với bà nữa, tôi phải đi đón hai bé cưng rồi.”
*Đi đi, đi đi, tôi về nhà chuẩn bị một chút, tôi lần đầu tiên gặp hai bé cưng, bị bà nói vậy, tôi cũng cảm thầy rất kích động.” Bà Viên khẽ cười ra tiếng, lời này cũng không tính là khoa trương, người từng gặp hai bé cưng nhà họ Đường đều khen không dứt miệng, không một ai không thích.”
Bà ấy sớm đã muốn gặp hai bé cưng rồi.
*Tôi nói bà nghe, bà kích động là đúng rồi, gặp được hai bé cưng rồi bà sẽ biết, đứa bé xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên đời sẽ thế nào.” Bà Lý cũng không nhịn được cười, tiếng cười có chút khoa trương, nhưng lời này tuyệt đối là tiếng lòng của bà.
Theo bà Lý thấy, cũng không thể tìm ra đứa bé nào xinh đẹp đáng yêu hơn hai bé cưng nữa.
Nghe bà Lý nói vậy, trong lòng bà Viên càng ngứa ngáy, sắp không đợi kịp nữa rồi.
Bà Viên cúp điện thoại xong, tin nhắn vốn hiển thị trên màn hình điện thoại đương nhiên cũng không còn nữa, ông Viên gửi tin nhắn điện thoại, bình thường hơn nửa đều là những tin nhắn vớ vẫn, cho nên bà Viên cũng không xem.
Vì bà Viên luôn nhớ nhung chuyện hai bé cưng, về tới Viên phủ cũng không nghe thấy động tĩnh gì, càng cho rằng thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành đã rời đi rồi, cũng không nghĩ gì khác nữa.
Bà Viên ở dưới lầu chuẩn bị chuyện bữa tiệc.
Trong thư phòng trên lầu, Trương Minh Hoàng vẫn lặng yên ngồi, ông Viên vì đã gửi tin nhắn cho bà Viên, nên nghĩ rằng bà nhận được tin nhắn của ông nhát định sẽ nói rõ tình hình với nhà họ Đường.
Cho nên, ông Viên cũng không lại lo lắng chuyện này nữa, nhìn dáng vẻ thành chủ dường như không định rời đi, ông Viên cũng không đuổi.
Chỉ cần bên phía nhà họ Đường sắp xếp ồn thỏa, thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành không rời đi cũng không thành vấn đề, dù Quỷ Vực Chi Thành tối nay muốn ở lại tham dự bữa tiệc cũng không sao.
Khoảng hơn bảy giờ, mấy gia đình được mời đều tới, vì là tụ hội của máy nhà, nên đều dẫn theo người nhà.
Ông cụ Lý quyết định sẽ tới nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, cho nên trễ nãi một chút thời gian, nhà họ Lý và nhà họ Đường tới cuối cùng.
Hàn Nhã Thanh vốn định cùng tới, nhưng sau đó nhận được điện thoại của Dương Tầm Chiêu, anh nói có chuyện đặc biệt quan trọng muốn bàn bạc với cô.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy anh nghiêm túc nói có chuyện cực kỳ quan trọng muốn thương lượng với mình thì không nhịn được buồn cười, cậu ba Dương rõ ràng là cố ý.
Cậu ba Dương chính là không muốn cô đến Viên phủ, không muốn cô gặp Viên Quân Doanh, cậu ba Dương mà ăn giấm thì thật như một đứa trẻ.
Mọi người đều đã đến đầy đủ, hai bé cưng cuối cùng cũng tới rồi, bà Viên nhìn thấy chúng thì mắt cũng sắp rớt ra.
Sớm đã nghe người khác khen hai bé cưng, trong lòng bà Viên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ nhìn thấy, giây phút đó cảm thấy trái tim như muốn tan chảy, thật quá xinh đẹp, quá đáng yêu.
Chẳng trách tất cả mọi người đều yêu thích, bà cũng thích, bà cũng muốn có cháu như vậy.
Nếu không phải lo lắng nhiệt tình quá sẽ dọa hai bé cưng, bà Viên thật sự muốn trực tiếp xông tới ôm chúng hôn một cái, sao lại có bé cưng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy chứ!!
“Cháu chào bà nội.” Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi tới, sau khi nhìn thấy bà Viên, hai bé đều lễ phép chào hỏi, trước đó Phạm My đã nói cho chúng biết phải gọi thế nào.
“Ai, ai, thật ngoan, thật giỏi.” Bà Viên nhìn hai bé cưng, mắt cũng không nỡ dời đi.
Lúc này, hai bé cưng đã đi tới trước mặt bà Viên, bà Viên muốn vươn tay sờ chúng, nhưng vẫn là nhịn lại, bà thật sự lo lắng sẽ dọa chúng.
Đường Vũ Kỳ đứng trước mặt bà Viên, ngẳng đầu, đôi mắt đen láy nhìn bà, khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Thực ra con không thích gọi bà là bà nội chút nào.”
*A?” Bà Viên nghe thấy lời này của cô bé thì sững sờ, chuyện gì vậy? Bé cưng không thích bà sao?
Bà vừa rồi rõ ràng đã rất chú ý rồi, chẳng lẽ vẫn dọa bé cưng sợ?
Người khác nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ cũng đều sững sờ, có chút kỳ quái.
Mọi người đều biết Đường Vũ Kỳ là đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ lễ phép, theo lý mà nói cô bé không nên nói ra lời như vậy.
Đường Vũ Kỳ lần đầu tiên gặp mặt bà Viên, bà Viên lúc này mặt đầy hòa ái dễ gần, cô bé cũng không nên không thích bà đi.