“Ừm, không hứng thú.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, cô thật không ngờ anh nhịn lâu như vậy mà nói ra một câu như vậy.
Dương Tầm Chiêu như không thở được, trong lòng chợt chùng xuống, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Anh không nói, Hàn Nhã Thanh cũng không nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như thế, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau.
“Anh thật sự muốn trói chặt em bên cạnh anh cả đời!” Không biết qua bao lâu, cậu ba Dương khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nghe có vẻ hơi tức giận.
Hẳn là hơi tức giận rồi, nhưng không biết có phải là bị Hàn Nhã Thanh chọc tức không nữa.
“Thổ phỉ.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được câu lên, người này vẫn bá đạo như vậy.
Cô đã nói cô không hứng thú rồi mà anh còn muốn trói cô bên người, đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì chứ?
“Nếu anh là thổ phỉ thì anh sẽ bắt em về làm áp trại phu nhân.” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, âm thanh truyền đến dường như mang theo ý cười, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tức giận.
“Em mới không làm vợ của một tên thổ phỉ.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, người này bị nghiện rồi sao?
“Cướp.” Lần này, cậu ba Dương chỉ nói một chữ, một chữ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, nhưng lại tuyệt đối bá đạo và ngạo mạn.
Không chịu thì đi cướp, đây là phong cách của cậu ba Dương anh.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Nhất thời, Hàn Nhã Thanh thật sự không biết phải nói cái gì nữa?
Động một chút liền bạo, dùng sức mạnh, bây giờ còn trực tiếp cướp người nữa?
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc cầu hôn bình thường với cô sao?
“Thanh Thanh, anh nhớ em.” Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, sau đó chậm rãi nói, đây mới là điều anh muốn nói nhất, anh nhớ cô, rất nhớ cô.
“Ừm.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, sau đó đáp khẽ một tiếng.
Cậu ba Dương: “…”
Anh nói anh nhớ cô, nói rõ ràng như vậy, cô chỉ phản ứng như vậy thôi sao.
“Thanh Thanh, anh nhớ em.” Cậu ba Dương lặp lại lần nữa, lần này giọng anh có vẻ trầm hơn một chút, nhưng cũng có cảm giác nóng rực hơn một chút.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng đáp lại như cũ, nhưng lần này, độ cong của khóe môi rõ ràng là sâu hơn vài phần.
Cậu ba Dương: “…”
Người phụ nữ này, sao anh lại muốn cắn chết cô thế chứ?
Đáng tiếc bây giờ anh muốn cắn cô cũng không được.
“Đã quay video lại hết chưa?” Cậu ba Dương cảm thấy anh mà còn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa thì đoán chừng sẽ rầu rĩ mà chết mất, cho nên anh liền chuyển đề tài.
Mặc dù anh chưa bao giờ hỏi cô về kế hoạch lần này, nhưng anh biết cô sẽ làm gì.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh lại khẽ đáp một tiếng. Dù cô còn chưa hỏi nhưng mà cô tin chắn là Phạm My đã quay video lại rồi.
“Có định đăng ngay không?” Cậu ba Dương lại hỏi một câu, lúc này anh hỏi vấn đề này đương nhiên cũng là có kế hoạch và dự định của anh.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh vẫn trả lời một chữ đơn âm tiết đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
“Hàn Nhã Thanh, em có thể nói gì khác ngoài chữ “ừm” không?” Cậu ba Dương nghe thấy câu trả lời đơn giản của cô, có chút bất mãn, bây giờ anh không thể nhìn thấy cô nên anh muốn nghe giọng nói của cô, muốn nghe thấy cô nói chuyện thôi cũng khó thế sao?
Anh biết chắn chắn cô đang cố ý!
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh lại cố ý đáp lại một tiếng nữa, khóe môi không ngừng cong lên, cô nghĩ thỉnh thoảng trêu chọc cậu ba Dương một chút cũng rất vui, cảm giác khó chịu trong lòng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.
“Hàn, Nhã, Thanh,” Cậu ba Dương gằn lên từng chữ, trong giọng nói mang theo sự tức giận, giờ anh lại muốn cắn cô rồi, hung hăn, dùng lực cắn cô.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu ba Dương sững sờ, thở hắt ra một hơi, anh ở đây tức gần chết, cô được lắm! Cười vui vẻ như vậy.
Nhưng mà, nghe thấy nụ cười hạnh phúc của cô, biết cô đã không còn tức giận vì chuyện vừa nãy nữa, trái tim anh cũng hoàn toàn buông lỏng rồi.
Anh cũng biết những lời vừa nảy của ông cụ rất khó nghe, quá tổn thương người khác, cô đã chịu oan ức rồi.
Nhưng mà, sau này sẽ không còn vậy nữa.
“Thanh Thanh, tối nay về nhà với anh.” Dương Tầm Chiêu trầm ngâm suy nghĩ, sau khi đoạn video hôm nay được phát ra, sự việc cũng được giải quyết rồi, vì vậy bây giờ anh muốn bằng mọi cách phải lừa cô trở về.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh co giật kịch liệt, người này được lắm, cô phát hiện ra cho dù là chủ đề gì thì cuối cùng anh cũng có thể vòng đến chuyện này.
Về nhà với anh? Cô điên mới về nhà với anh.
Nếu cô về nhà với anh thì đồng nghĩa với việc thỏ trắng tiến vào hang sói,đoán chừng ngày hôm sau xương cốt có thể sẽ bị anh nghiền nát hết.
“Không.” Hàn Nhã Thanh rất kiên quyết từ chối, về nhà với anh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cô còn có hai bé con cần phải chăm sóc.
Dương Tầm Chiêu không quan trọng bằng hai đứa con của cô.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi!!
“Thanh Thanh.” Giọng nói của Cậu ba Dương bị tắt nghẽn, còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Nhã Thanh đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại đã bị cúp, hai mắt cậu ba Dương chớp chớp rồi lại chớp, dường như không dám tin người đó cứ như vậy mà cúp điện thoại của mình.
Lý do đầu tiên khiến Hàn Nhã Thanh cúp máy nhanh như vậy là cô không muốn nghe thấy anh nói nữa, cô sợ mình không kiên định thì thật sự sẽ bị anh lừa, nguyên nhân thứ hai là cô thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bước vào.
“Mẹ ơi, biểu hiện hôm nay của con có giỏi không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đi tới, nhìn Hàn Nhã Thanh chờ được cô khen.
“Giỏi lắm.” Hàn Nhã Thanh ngồi xổm xuống, ôm cô bé và hôn thật mạnh lên mặt cô bé, biểu hiện hôm nay của bé con thật sự rất tốt.
Hàn Nhã Thanh biết ông cụ Dương gia xảo trá, tâm phòng bị cũng rất mạnh, nếu hôm nay đổi lại thành người khác, ông cụ Dương chắn chắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Hôm nay thật sự là nhờ Vũ Kỳ.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh còn nghĩ khi ông bà cụ Dương nhìn thấy Vũ Kỳ rồi thì không biết có phát hiện ra gì không? Nghe nói máu mủ tình thâm, quan hệ huyết thống rất kỳ diệu.
Giống như khi bà cụ Đường gặp cô lần đầu tiên, mặc dù không biết thân phận của cô, nhưng lại bảo vệ cô khắp nơi.
Nhưng rất rõ ràng, mối quan hệ huyết thống đối với ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không có gì đặc biệt, bởi vì đối với họ mà nói, tình cảm gia đình căn bản không quan trọng.
“Anh con đâu rồi?” Hàn Nhã Thanh không thấy Đường Minh Hạo, hỏi cô bé một câu.
“Anh trai đang ở phòng đọc sách của ông cụ nội.” Đôi môi Đường Vũ Kỳ hơi cong lên: “Anh trai không quan tâm con.”
Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười, phòng đọc sách của ông cụ Đường, người bình thường không thể vào được, cô về nhà họ Đường một thời gian rồi cũng không thể vào phòng đọc sách của ông.
Phòng đọc sách của ông cụ, thông thường lúc làm sai điều gì đó, phải chịu gia pháp thì mới có cơ hội vào phòng.
Bình thường không ai dám động vào đồ trong phòng đọc sách của ông cụ Đường, ngay cả Đường Lăng cũng không dám lộn xộn.