CHƯƠNG 1030: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (6)
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, hai mắt hơi lóe sáng: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh sai rồi, Hàn Nhã Thanh em đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ dốc hết lòng hết sức, cũng chắc chắn sẽ cực kỳ chung thủy, cho nên nếu em đã đồng ý với anh thì chắc chăn sẽ không chân trong chân ngoài.”
Hàn Nhã Thanh bổ sung những lời bị Dương Tầm Chiêu đánh gãy lúc nãy, cô vốn chỉ muốn tỏ rõ thái độ cho anh biết, nói đúng ra cũng có thể xem là một loại tỏ tình, nhưng kkhông ngờ anh lại nhắt lời cô, hơn nữa còn hiểu lầm cô đến thế.
“Nhưng mà rõ ràng điều mà hai chúng ta suy nghĩ không giống nhau, cho nên bây giờ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh thật sự có hơi tức giận, anh chưa hiểu rõ tình hình đã ghen bậy ghen bạ thì thôi đi, nhưng anh lại còn nghi ngờ cô? Còn dám hiểu lầm cô đến thế?
Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự tin tưởng cô, chắc chắn sẽ không nghi ngờ cô như vậy, cũng chắc chắn sẽ không xảy ra loại hiểu lầm thế này.
Cô vừa mới nhớ đến một việc, cô nhớ có một hôm co đang mơ màng ngủ lại bị Dương Tầm Chiêu đánh thức, sau đó Dương Tầm Chiêu tức giận rặng hỏi cô Đường Minh Hạo là ai.
Lúc đó cô đã nói cho Dương Tầm Chiêu biết, Đường Minh Hạo là con trai của cô, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không tin.
Lúc đó anh không tin lời cô, anh vẫn luôn hiểu lầm rằng cô đang nói dối, hiểu lầm cô đang lừa anh, anh vẫn luôn cho rằng Đường Minh Hạo là người yêu của cô.
Cho nên khi anh nghe Sở Bách Hà nhắc đến Đường Minh Hạo mới có dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù như thế.
Khi đó anh không tin cô thì thôi đi, nhưng mà không lẽ bây giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ lại chút nào sao?
Anh đã nhận Vũ Kỳ rồi, Minh Hạo cũng họ Đường, không lẽ anh không thể nghĩ nhiều hơn một chút sao?
Anh nhớ Đường Minh Hạo rất rõ, nhưng lại quên sạch lời cô từng nói.
Người đàn ông này?
Cô cũng không biết nên nói anh thế nào nữa.
“Anh đi đi.” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sau đó dời mắt đi, không nhìn anh nữa.
Hàn Nhã Thanh biết cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, trong lòng Dương Tầm Chiêu đã có nhận định riêng của anh, mà bé Hạo lại quyết tâm không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, hơn nữa lúc nãy bé Hạo còn nói nặng đến thế.
Hàn Nhã Thanh biết cần phải giải quyết chuyện giữa hai cha con, tuy Dương Tầm Chiêu nghi ngờ cô, nhưng Dương Tầm Chiêu cũng là vì ghen mất đi lý trí, điều này cũng có nghĩa là Dương Tầm Chiêu rất để ý đến cô.
Vì để ý nên mới mất bình tĩnh, mới có thể xúc động như thế, thậm chí còn có chút gây rối vô cớ.
Lúc trước cô cũng từng hiểu lầm Dương Tầm Chiêu, cũng chưa biết rõ tình hình đã vì bé Kỳ mà ghen với Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó cô cũng xúc động, cũng gây rối vô cớ.
Cho nên khi tình cảm mặn nồng sẽ rất dễ ghen tuông, hơn nữa ghen tuông đến mất đi lý trí.
Cho nên cô cũng không thể nào trách Dương Tầm Chiêu được.
Vậy thì bây giờ cách duy nhất chính là giải quyết vấn đề giữa hai cha con.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến một cách, cô muốn làm theo hướng ngược lại.
Bây giờ rõ ràng Đường Minh Hạo đang rất giận Dương Tầm Chiêu, không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hạo, cũng biết tình huống này cho dù ai khuyên cũng không có ích gì.
Cô cũng hiểu Đường Minh Hạo không muốn nhận Dương Tầm Chiêu chủ yếu là vì sợ Dương Tầm Chiêu không yêu cậu bé, nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất ủng hộ chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu, bé Hạo nhà cô vẫn muốn cô được hạnh phúc.
Nếu giữa cô và Dương Tầm Chiêu xảy ra cãi cọ vì chuyện của Minh Hạo, bé Hạo chắc chắn sẽ sốt ruột, đến lúc đó bé Hạo chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện nhận Dương Tầm Chiêu.
Cô thật sự rất vất vả vì hai cha con này.
“Có ý gì?” Bây giờ Dương Tầm Chiêu cũng không nghĩ được nhiều đến thế, cho nên anh không hiểu được ý đồ thật sự của Hàn Nhã Thanh, anh chỉ nghe thấy Hàn Nhã Thanh muốn đuổi anh đi.
Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà đuổi anh đi?!
“Thanh Thanh, chị đừng giận, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động.” Sở Bách Hà cũng tưởng Hàn Nhã Thanh nói thật, cũng có hơi quýnh, khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau, cũng không thể vì con trai ruột của mình mà xảy ra hiểu lầm được.
“Anh đi đi, chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại.” Hàn Nhã Thanh cũng không dám nói quá rõ ràng, cô không biết bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở chỗ nào nữa?
Nói không chừng Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, nói không chừng Đường Minh Hạo đã nghe được lời cô nói.
Một bên là con trai ruột của cô, một bên là người đàn ông cô đã xác nhận, hai người có mâu thuẫn, cô bị kẹp ở giữa dễ dàng lắm sao?
Cô dễ dàng sao?
“Ý của em là đang trách anh bây giờ chưa đủ bình tĩnh?” Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm, cô đang chê anh? Chê anh chưa đủ bình tĩnh?
Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà chê anh?
“Anh cảm thấy bây giờ anh đang bình tĩnh sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, hơi buồn cười, bây giờ anh rõ ràng đang quýnh lên, giống hệt Minh Hạo lúc trước, anh thế này mà gọi là bình tĩnh sao?
“Anh không bình tĩnh? Đúng, anh không bình tĩnh, nếu bây giờ anh mà còn bình tĩnh nữa thì anh không phải là đàn ông.” Dương Tầm Chiêu thầm cắn răng, giọng nói cũng lớn hơn, giọng nói kia giống như đang rống lên.
Hàn Nhã Thanh bị anh quát, lập tức ngẩn ra.”
“Bình tĩnh, hai người đều bình tĩnh lại, đừng cãi nhau.” Sở Bách Hà há hốc mồm, chuyện gì thế này? Sao lại cãi nhau rồi, đây đều chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.
Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được, nhưng bay giờ Sở Bách Hà lại không thể giải thích, dù sao lúc nãy Đường Minh Hạo vừa mới uy hiếp cô xong, không cho phép cô nói với Dương Tầm Chiêu.
Nhưng nếu hai người thật sự vì Đường Minh Hạo mà cãi nhau, vậy đúng là cái mất nhiều hơn cái được.
Làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?
“Hàn Nhã Thanh, bây giờ anh hỏi em, rốt cuộc thì em chọn Đường Minh Hạo hay là chọn anh?” Mắt Dương Tầm Chiêu tối xuống, đột nhiên nhìn Hàn Nhã Thanh hỏi, Dương Tầm Chiêu kiên quyết ác liệt hỏi ra câu này.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, chọn anh hay chọn Đường Minh Hạo, chuyện này hoàn toàn không cần phải chọn mà!!
“Hả? Cái này sao mà chọn? Đây hoàn tòn không thể chọn được!” Sở Bách Hà cũng ngơ ngẩn, bắt Thanh Thanh đi chọn giữa hai người này? Điên rồi à?
Cậu ba Dương đưa ra câu hỏi vớ vẩn gì thế?!
“Không thể chọn được sao? Hay là em vẫn chọn Đường Minh Hạo, nếu đã như thế…” Dương Tầm Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, anh cũng ngừng lời lại, anh thật sự không nói được những lời tiếp theo nữa.
Anh không muốn nhìn thấy kết quả như thế này nhất, nhưng mà cô lại nói, trong lòng cô, Đường Minh Hạo luôn là quan trọng nhất, anh còn hy vọng xa vời gì nữa?
Cũng đúng như những gì Hàn Nhã Thanh đoán, bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, mà sau khi Dương Tầm Chiêu đi vào cũng không đóng cửa phòng lại, cho nên Đường Minh Hạo nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên trong.
Nghe Dương Tầm Chiêu nói, Đường Minh Hạo cứng đờ người lại, cậu bé vẫn còn rất giận Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cậu bé không muốn giữa mẹ và Dương Tầm Chiêu xảy ra hiểu lầm vì cậu bé.
Cậu bé không muốn làm mẹ giận, cậu bé càng không muốn làm mẹ không được hạnh phúc, lúc trước cậu bé còn từng nghĩ, nếu mẹ tìm được hạnh phúc rồi, nếu chồng của mẹ không thích cậu bé và em, cậu bé sẽ tự nuôi em.
Mà bây giờ người mẹ chọn vừa khéo chính là ba ruột của cậu bé, ít nhất cậu bé không cần phải băn khoăn về mặt này, tình hình bây giờ đã tốt hơn những dự đoán lúc trước của cậu bé rất nhiều, cậu bé còn chưa thỏa mãn gì nữa chứ?
Cậu còn làm rối chuyện làm gì nữa?
Đường Minh Hạo hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ đứng dậy, cậu bé cảm thấy cậu bé nên đi ra ngoài, ra ngoài đối mặt với Dương Tầm Chiêu!