“Được.” Lần này, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ suy nghĩ một giây đã nhanh chóng gật đầu.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có thông minh hơn nữa nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, sao có thể là đối thủ của cậu ba Dương vừa xấu bụng lại vừa nham hiểm cho được.
Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn trúng kế của cậu ba Dương.
“Cục cưng ngoan quá.” Cậu ba Dương cười đến híp mắt.
Cục cưng nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.
Cậu ba Dương? Sĩ diện của anh vứt đi đâu rồi? Anh có cần sĩ diện nữa không?
Đường đường là chủ tịch mà anh lại gạt một đứa bé ngây thơ như vậy, anh thấy có được không?
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại không cảm thấy mình không được chút nào. Ngược lại cậu ba Dương lại còn rất vui và đắc ý. Con gái nhà anh thông minh như vậy, có cô bé giúp anh trông chừng vợ, thì anh không cần lo lắng vợ anh sẽ bị mấy tên trai bao bên ngoài bắt cóc nữa rồi.
“Ba ơi, con ra ngoài đã lâu nên trở về rồi.” Đường Vũ Kỳ nghĩ tới mình và ba đã nhận nhau rồi, anh trai của cô bé vẫn còn đang đợi cô bé đấy.
Khi cô bé đi xuống, anh trai đã giận rồi, cho nên cô bé không thể để cho anh trai đợi cô bẽ mãi được.
Cô bé đã nhận ba rồi, bây giờ phải trở về dỗ anh trai thôi. Haiz, cô bé đúng là phải lo lắng quá nhiều chuyện mà.
“Được, để ba đưa con về.” Tuy cậu ba Dương không nỡ để công chúa nhỏ trở về nhanh như vậy, nhưng bọn họ đã hứa hẹn xong rồi, chuyện này phải giấu Hàn Nhã Thanh, hơn nữa công chúa nhỏ đã đồng ý làm gián điệp cho anh rồi, cho nên không thể lộ nhanh như vậy được.
Ngược lại anh muốn xem lúc nào thì Hàn Nhã Thanh sẽ chủ động nói cho anh biết chuyện của đứa bé?
Anh chờ, chờ cô chủ động giải thích với anh?
“Ba, ba không cần đi làm sao?” Đường Vũ Kỳ nghĩ tới anh trai vẫn đang đợi cô bé, nếu ba đưa cô bé về thì chắc chắn sẽ phát hiện ra anh trai mất.
Nhưng côbé đã đồng ý, tạm thời phải giúp anh giữ bí mật.
Cô bé đã hứa thì phải giữ lời.
“Ba muốn ở bên cạnh con gái bảo bối của ba.” Cậu ba Dương ôm lấy Đường Vũ Kỳ, hôn lên mặt cô bé lần nữa. Con gái của anh cang nhìn càng thích, anh hôn thế nào cũng không đủ.
Đương nhiên cậu ba Dương càng muốn giữ con gái bên cạnh mình. Thậm chí anh còn muốn ôm chặt con gái cưng của anh như thế này không buông tay.
Tuy nhiên, vì kế hoạch lâu dài của anh và con gái, anh phải tạm thời chịu đựng.
Có buông bỏ mới có được, cậu ba Dương vẫn hiểu điều này.
Thật ra Đường Vũ Kỳ cũng muốn ở bên cạnh ba mình nhiều hơn một chút. Nhưng giữa ba và anh trai cô bé chỉ có thể chọn một. Đường Vũ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần cuối cùng vẫn chọn anh trai.
“Nhưng nếu lỡ việc của ba thì làm sao đây?” Đường Vũ Kỳ không đành lòng từ chối thẳng ba mình, vì vậy cô bé chỉ có thể lấy công việc làm lý do.
Chú Mộ Dung từng nói ba là người tham công tiếc việc. Nếu không ba cũng sẽ không thể nào gây dựng được “giang sơn” lớn như vậy. Nếu không ba cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy lý do này rất hợp lý, đủ để thuyết phục ba mình.
“Trước đây, không có con và mẹ, ba không có việc khác để làm cho nên ba mới liều mạng làm việc như vậy. Bây giờ có con và mẹ rồi, ba đương nhiên phải dành thời gian ở bên con và mẹ chứ. Cục cưng đương nhiên phải quan trọng hơn công việc rồi!” Cậu ba Dương ôm Đường Vũ Kỳ, vẻ mặt dịu dàng, thỏa mãn nói.
Lời này của cậu ba Dương là rất chắc chắn.
Anh tin điều này, hơn nữa còn cực kỳ tin tưởng.
Anh cũng có ý định sau này sẽ làm như vậy. Tiền kiếm mãi không hết, không có gì quan trọng bằng hai cục cưng của anh cả.
Cục cưng lớn và cục cưng nhỏ của anh, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lúc này cậu ba Dương cảm thấy trời cao đúng là đối xử không tệ với anh. Đúng, trời cao thật sự quá ưu ái anh, cho anh tất cả những gì anh muốn.
Đời này anh đã biết đủ. Đời này anh không còn gì hối tiếc.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hơi sửng sốt. Tuy cô bé viện cớ không thành công nhưng lúc này trong lòng cô bé rất vui. Thì ra trong lòng ba, cô bé rất quan trọng. Tuy trong lòng ba có lẽ cô bé không quan trọng bằng mẹ, nhưng ba vừa nói rồi, cô bé còn quan trọng hơn công việc của ba nữa.
Như vậy cũng đủ khiến cô bé hài lòng rồi.
Rõ ràng là ba rất thích và cũng rất yêu cô bé. Trước kia, việc ba không thích trẻ con đều không đúng sự thật.
Cho nên lo lắng của anh trai là không cần thiết. Nếu ba đã thích cô bé thì chắc chắn ba cũng sẽ thích anh trai.
Có thể nói tư tưởng của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đúng là vẫn rất đơn thuần.
Cậu ba Dương thích con gái không có nghĩa là cậu ba Dương nhất định sẽ thích con trai, hơn nữa còn là một đứa con trai gài bẫy anh khắp nơi.
Cậu ba Dương ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nụ cười không ngừng toát ra trên mặt: “Cục cưng để tài xế Lưu về trước, ba đưa con về.”
Dương Tầm Chiêu không nỡ xa con gái, cho nên muốn đích thân đưa cô bé trở về. Làm cách này ít nhất anh có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh con gái mình.
Đường Vũ Kỳ vốn muốn vùng vẫy nhảy xuống đất, nhưng nghe lời này của Dương Tầm Chiêu liền không giãy dụa nữa. Nếu ba đã muốn đích thân đưa cô bé về nhà, không phải đưa cô bé ra xe vậy thì không cần lo lắng ba sẽ phát hiện anh trai nữa.
“Vậy để con gọi điện cho tài xế Lưu trước đã.” Đường Vũ Kỳ chắc chắn không thể rời đi như thế rồi. Đường nhiên cô bé cũng sợ ba sẽ đích thân đưa mình đi nói với chú Lưu. Nếu ba đích thân đưa cô bé đi nói với chú Lưu thì chắc chắn sẽ phát hiện ra anh trai.
Dù sao anh trai vẫn còn ở trên xe.
Đường Vũ Kỳ không đợi Dương Tầm Chiêu trả lời đã lấy di động ra bấm một dãy số, thật ra cô bé không gọi điện thoại cho tài xế Lưu, mà cô bé đang gọi điện cho anh trai.
Lúc này, Đường Minh Hạo đang đợi trong xe, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu ôm Đường Vũ Kỳ trong tay qua cửa sổ xe, vẻ mặt cậu bé hơi ngẩn ngơ.
Điện thoại vang lên, Đường Minh Hạo cả kinh, liếc mắt nhìn di động, sau đó nhanh chóng nhận nghe.
“Ba sẽ đưa cháu về, chú về trước đi.” Bởi vì phải giữ bí mật cho anh trai nên Đường Vũ Kỳ không gọi anh trai, cũng không dùng giọng điệu thân mật giống thường ngày.
Bởi vì cô bé muốn giả vờ như đang gọi điện cho tài xế Lưu.
Vì lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ phát hiện khác thường nên Đường Vũ Kỳ không nói nhiều. Cô bé nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Đường Minh Hạo cầm điện thoại đã cúp máy, nhìn về phía Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ. Cậu bé thấy Dương Tầm Chiêu đang ôm Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười yêu thương. Cậu bé cũng nhìn thấy Đường Vũ Kỳ cười vô cùng vui vẻ.
Trong lúc nhất thời tâm trạng của người bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi phức tạp.
Lúc này trên mặt Dương Tầm Chiêu mang theo nụ cười, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, vô cùng yêu thương. Thỉnh thoảng anh còn hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ. Lúc Đường Vũ Kỳ nói chuyện, ánh mắt của anh tràn ngập ý cười nhìn cô bé.
Đường Hạo Minh thấy Dương Tầm Chiêu như vậy thì hơi sững sờ. Dương Tầm Chiêu thật sự không thích trẻ con sao?
Nhìn có vẻ không giống.
Lúc này dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu rõ ràng là rất thích, cực kỳ thích em gái.
Lẽ nào trước đây Dương Tầm Chiêu nói những lời kia đúng là chỉ là vì an ủi mẹ thôi sao?
Tâm trạng của Đường Minh Hạo càng lúc càng phức tạp.
Đúng lúc này, Dương Tầm Chiêu đã phát hiện ra xe của nhà họ Đường, anh ôm Đường Vũ Kỳ bước về phía chiếc xe, trái tim của Đường Minh Hạo bỗng vọt lên tới cổ họng…