CHƯƠNG 1515: CHUYỆN NÀY THẬT SỰ BÌNH THƯỜNG SAO
Dù sao thời gian của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất quý giá, ông Viên thật sự lo lắng chậm trễ thời gian của Thành chủ, cho nên ông Viên nói lời này mang theo sự thương lượng.
“Đương nhiên, đương nhiên là có thể, chuyện này vốn cần thiết, ông Viên gọi người đến đi, chúng tôi có thể chờ một chút.” Quản gia Trọng nghe đề nghị của ông Viên thì trong lòng lại vui vẻ, quản gia Trọng đang lo không có lý do gì kéo dài thêm thời gian, đề nghị này của ông Viên rất tốt, thật là quá tốt.
Ông ta không ngại chờ đợi, ông ta rất vui vẻ chờ đợi!!
Tốt nhất là có thể chờ đến buổi tối, đến khi bữa tiệc bắt đầu, vậy thì bọn họ cũng không cần tìm lý do khác.
Cũng tránh cho xấu hỗ vì ngồi một chỗ.
Quản gia Trọng sảng khoái đồng ý, phản ứng quá nhiệt tình này làm cho ông Viên cảm giác mờ mịt, sao ông ta cảm giác quản gia nghe ông ta nói như vậy thì rất vui vẻ vậy chứ.
Hiện tại chờ đợi người khác là một chuyện làm cho người ta vui vẻ sao?
Hơn nữa Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành và quản gia rảnh rỗi như vậy sao?
Chuyện này thật sự bình thường sao?
Ông Viên lại nhìn về phía Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn ngồi ở đó không nhúc nhích từ lúc đi vào thư phòng, quản gia Quỷ Vực Chi Thành nhiệt tình đã không bình thường, mà Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành lạnh nhạt cũng không bình thường.
Tóm lại chuyện này rất không bình thường.
Đương nhiên hiện tại ông Viên cũng không thể dùng suy nghĩ bình thường để nghĩ chuyện này, dù sao Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành chủ động đến nhà đã là một chuyện không bình thường rồi.
Ông Viên bắt đầu gọi điện thoại cho người chuyên phụ trách đến đây, ông Viên tính toán thời gian từ bên kia chạy đây mắt khoảng nửa tiếng, sau đó lại bàn bạc cụ thể, có lẽ mất thêm nửa tiếng, dù sao ông ta đã xem qua, hợp đồng không có vấn đề gì, hợp đồng hoàn toàn có lợi cho bọn họ, ông ta hoàn toàn không có lý do gì từ chối.
Mà Quỷ Vực Chỉ Thành lại chủ động như thế, trong quá trình bàn bạc chắc chắn không có vấn đề, ông Viên cảm thấy chắc chắn sẽ rất nhanh.
Hiện tại đã hơn ba giờ, chắc chắn sẽ xong trước năm giờ, sẽ không ảnh hưởng đến bữa tiệc tối nay.
Bà Viên cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bữa tiệc tối nay, nhưng lại không thể tới thư phòng hỏi, sau đó bà ta suy nghĩ rồi nhắn tin cho ông Viên, nếu ảnh hưởng đến bữa tiệc tối nay thì bà Viên sẽ nghĩ cách giải quyết.
Dù sao bà cụ Đường nói sẽ đưa cô cả nhà họ Đường và hai bé cưng nhà họ Đường đến, cô cả nhà họ Đường còn dễ nói chuyện, nhưng rất ít người biết chuyện hai bé cưng nhà họ Đường.
Hơn nữa hôm trước có tin tức không tốt về chuyện của hai bé cưng, lúc này chắc chắn không thể đề người khác biết chuyện hai bé cưng được, tránh cho đến lúc đó có người không biết chuyện lại ăn nói bậy bạ.
Cho nên bà Viên vô cùng cần thận với chuyện này, hơn nữa Quỷ Vực Chỉ Thành và nhà họ Đường xảy ra những chuyện đó, bà Viên không thể không lo lắng, bà Viên suy nghĩ nếu đến lúc đó Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không thể rời đi thì bà ta sẽ nói với nhà họ Đường, để người nhà họ Đường không đến đây nữa.
Hoặc là đổi qua ngày khác, bữa tiệc này vốn để máy nhà bọn họ tụ tập lại, mấy nhà có quan hệ tốt nhát, đổi ngày khác cũng không sao.
Ông Viên nhìn thấy tin nhắn của bà Viên, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời một câu: “Sẽ không ảnh hưởng đâu.”
Ông Viên thật sự cảm thấy Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành bận rộn, không thể chờ đợi ở nhà ông ta, hơn nữa ông Viên thấy Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành càng không thể ăn cơm ở nhà ông ta.
Lỡ đến lúc đó ký xong hợp đồng phải ăn cơm thì ông ta cũng có thể đi ăn ở bên ngoài với bọn họ, hợp đồng quan trọng như vậy, sau này bọn họ là quan hệ hợp tác, chắc chắn không thể chậm trễ.
Còn bữa tiệc tối nay đều là người của mình, ông ta giải thích một chút, bọn họ có thể hiểu được.
Ông Viên nghĩ xong, đương nhiên suy nghĩ của ông Viên cũng hợp tình hợp lý.
Bà Viên nhìn thấy chồng trả lời thì yên tâm, sau đó đi chuẩn bị bữa tiệc tối nay.
Còn có một số đồ quên mua, bà Viên muốn tự mình đi mua, lần đầu tiên hai bé cưng nhà họ Đường đến Viên phủ, bà Viên muốn mua quà cho hai bé cưng.
Bà Viên gọi tài xế lái xe.
Lúc này trong thư phòng Trương Minh Hoàng vẫn luôn không lên tiếng, quản gia Trọng vốn không phải là người nói nhiều, mấy năm nay quản gia Trọng vẫn luôn ở bên cạnh Thành chủ, lời nói ngày càng ít đi, ngày càng trầm tính.
Lúc trước quản gia Trọng không thể không tìm lý do nói chuyện, hiện tại nếu đang đợi người, quản gia Trọng cũng không nói thêm gì nữa.
Ông Viên muốn trò chuyện với bọn họ, nhưng ông ta nói mấy câu, Trương Minh Hoàng không phản ứng, quản gia nói mấy lời khách sáo, ông Viên cũng thức thời im lặng.
Ông Viên và quản gia Trọng uống trà, Trương Minh Hoàng lại không uống.