Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1353: GIẤU ANH ĐIỀU GÌ? (1)

Lúc này Đường Lăng đã đi vòng ra phía sau chỗ nghĩ, anh thấy Lâm Bối trốn sau chỗ nghỉ, nhưng lúc này Lâm Bối đang quay lưng lại với Đường Lăng nên không nhìn thấy Đường Lăng, Đường Lăng thì đứng bên cạnh cô nhìn cô.

Môi Đường Lăng nhẹ nhàng vểnh lên, cười không ra tiếng, chẳng biết là tức hay thấy thú vị, Đường Lăng cứ thế mà đứng đó, không gọi Lâm Bối, anh muốn xem xem Lâm Bối muốn làm gì.

Lâm Bối không xoay người, không nhìn ra sau, lòng dạ cô đang nghĩ đến chuyện Đường Lăng đi hay chưa, thế nên không nhận ra sự bất thường.

Thêm một lúc nữa, Lâm Bối cảm thấy giống như đã một tiếng trôi qua, Lâm Bối tính thời gian, cảm thấy lúc này chắc Đường Lăng đã đi rồi. Trước giờ Đường Lăng làm việc rất mau chóng, lúc này Đường Lăng không thể nào ở lại sân bay lâu.

Lâu thế mà không thấy Đường Lăng tìm tới, vậy tức là ban nãy Đường Lăng không phát hiện ra cô.

Lâm Bối thầm thở phào, nhưng cô vẫn không yên lòng lắm, để cẩn thận nên cô không lập tức đi ra khỏi phía sau chỗ nghĩ mà thò đầu ra, nhìn tới lối vào.

Lâm Bối nhìn quanh cũng không thấy Đường Lăng đâu, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đường Lăng đã đi rồi.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô thì nhướng mày, vậy tức là cô cảm thấy đã thành công trốn được anh?

Đường Lăng im lặng đi tới sau lưng cô, chỉ đứng cách cô chưa đến một mét, sau đó bỗng nói, “Nhìn gì vậy?”

“Nhìn người đi…” Lúc này Lâm Bối mới thở phào nhẹ nhõm, trong khi đang thả lỏng, nghe thấy có người hỏi thì trả lời theo bản năng.

Nhưng cô chưa nói xong thì đã nhận ra chuyện không đúng, ai đang hỏi cô vậy?

Giọng nói này? Giọng nói này?

Sao nghe quen thế nhỉ?

Ừ, đúng là rất quen.

Ánh mắt Lâm Bối lóe lên, giọng nói này? Giọng nói này?

Là của Đường Lăng?

Giọng nói của Đường Lăng rất đặc biệt, cô biết lúc này mình không nghe nhầm.

Giọng nói vang lên từ sau lưng, thế nên người này đang ở sau lưng cô.

Tức là lúc này Đường Lăng đang ở sau lưng cô?

Nghĩ đến khả năng này khiến người Lâm Bối cứng ngắc, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối là muốn chạy trốn.

Tránh khỏi bên cạnh Đường Lăng, cách xa Đường Lăng.

Nhưng may là cô vẫn còn lí trí, cô biết rõ, trong tình huống này cô không thể thoát được, hơn nữa nếu lúc này cô mà trốn thì càng khó mà giải thích chuyện này nữa.

Lâm Bối thầm thở ra, sau đó đứng thẳng, chậm rãi quay người, quay đầu lại.

Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt như cười như không của Đường Lăng, còn có gương mặt tuấn tú phóng đại của Đường Lăng ngay trước mặt cô.

Lâm Bối không ngờ Đường Lăng cách cô gần thế, lúc này cô vừa quay người lại mà có cảm giác sắp chạm vào lồng ngực Đường Lăng rồi.

Lâm Bối lùi về sau theo bản năng, nhưng sau lưng cô là chỗ nghỉ, cô chẳng có đường lùi.

Đường Lăng giơ tay đặt lên chỗ nghỉ, vừa vặn là chỗ ngay bên má trái của Lâm Bối.

“Nói nghe nào, ban nãy nhìn gì vậy?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt như đang cười, nhưng lại khiến trái tim Lâm Bối khẽ run.

Cô không ngờ sẽ bị bắt ngay tại trận, cô phải giải thích thế nào? Cô có thể giải thích thế nào?

“Không nhìn gì cả, chỉ ngắm phong cảnh tí thôi.” Vốn dĩ Lâm Bối đã rất khẩn trương, tư thế của Đường Lăng lúc này trông như đang ôm cô lại khiến cô càng khẩn trương hơn, cô cảm thấy lúc này trái tim đập rất là mạnh.

Thậm chí cô còn cảm giác đầu óc thông minh trước giờ lúc này dường như chẳng thể suy nghĩ, thế nên khi Lâm Bối còn chưa lấy lại tinh thần đã nói ra một cái cớ cực kì qua loa.

“Ngắm phong cảnh?” Đường Lăng nhướng mày, “Tiểu vương tử của nước R đêm hôm khuya khoắt đến sân bay, sau đó núp ở đây ngắm phong cảnh?”

“Sao? Không được à? Anh quản được sao?” Lâm Bối cũng nhận ra cái cớ vừa nãy quá tệ, lúc này nghe thấy rõ ràng lời nói hài hước của Đường Lăng thì trong lòng càng phiền não.

Cô thật sự không hiểu sao cô lại xui như thế, sao cứ gặp phải Đường Lăng ở sân bay chứ.

Hơn nữa cô đi trốn mà vẫn không trốn được, còn bị bắt ngay tại trận, giờ cô phải làm sao?

Sớm biết thế thì đã chẳng trốn, cô cứ thoải mái đi vào, coi Đường Lăng như người lạ, như thế vẫn tốt hơn tình hình lúc này.

Ban nãy sao cô phải trốn chứ? Sao phải trốn.

Lâm Bối, mày bị ngu rồi đúng không, mày biết rõ sự giỏi giang của Đường Lăng mà sao còn mong may mắn trước mặt Đường Lăng nữa chứ?

Nhưng giờ đã thế rồi, cũng hết cách, vì trong lòng phiền não, vì tức giận nên lời nói của Lâm Bối vừa nãy nghe ra như cố tình gây sự.

Đây là chuyện mà Lâm Bối của trước kia không hề cố, nhưng lúc này hiển nhiên Lâm Bối không nhận ra chuyện này.

Mang thai đúng là sẽ khiến một người thay đổi nhiều lắm, nhất là khi vừa mang thai giai đoạn đầu sẽ bị nôn nghén rất ghê gớm, khi mà tinh thần không tốt thì cảm xúc của một người sẽ xảy ra sự thay đổi lớn.

Chính Lâm Bối không nhận ra điều này, nhưng Đường Lăng nhận ra. Chuyện lần trước, sau đó Đường Lăng tra ra người đêm đó là Lâm Bối, đã tiếp xúc với Lâm Bối mấy lần.

Khi đó, Lâm Bối rất tỉnh táo, thái độ rất kiên quyết, có thể nói là rất lạnh lùng, rất vô tình, còn vô tình hơn cả đám đàn ông hưởng xong mà chẳng chịu nhận.

Khi đó, Lâm Bối nói với anh, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, từ đây hai người vẫn cứ là người dưng nước lã. Khi đó để anh từ bỏ, Lâm Bối thậm chí còn tính kế cả Dương Tầm Chiêu.

Khi đó, từng bước tính kế đó rất đúng lúc, và cũng vì sự lạnh lùng của cô, sự kiên quyết của cô nên cuối cùng anh mới quyết định buông tay.

Nhưng bây giờ, Lâm Bối ít đi sự cương ngạnh và lạnh lùng lúc thường, mà nhiều thêm tính khí của cô bé bình thường.

Đường Lăng nhìn cô, cứ thế mà nhìn thẳng cô, trong mắt có ánh sáng lóe lên, ngươi phụ nữ này hiển nhiên khác trước nhiều, nhưng tại sao cô lại thay đổi thành khác thế này?

“Tôi đang vội, tạm biệt.” Đường Lăng không nói gì mà chỉ nhìn cô như thế, càng khiến cho Lâm Bối cảm thấy áp lực, Lâm Bối cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa.

Nếu là lúc trước thì cô đã không sợ như lúc này, ít nhất cô vẫn còn chống lại được. Nhưng giờ thì không, cô biết từ sau khi mang thai thì cảm xúc của cô rất không ổn định, dễ bị kích động, hơn nữa thỉnh thoảng đầu óc còn đình công.

Thế nên cô phải nhanh chóng đi, nhanh chóng rời khỏi.

Cùng với khi nói, Lâm Bối kéo vali của mình rồi định xoay người đi.

Một tay khác của Đường Lăng nhanh chóng vươn ra, ngăn phía bên kia của Lâm Bối, chặn động tác của Lâm Bối lại.

Cứ thế, Đường Lăng chẳng khác gì hoàn toàn dồn Lâm Bối lên chỗ nghỉ, là tư thế dồn đối phương vào chân tường đúng chuẩn.

Nghiêm Vũ đứng sau lưng trợn trắng mắt, cậu Đường nhà anh ta?

Cậu Đường nhà anh ta đang làm gì vậy?

Đây là một người đàn ông, sao cậu Đường nhà anh ta lại làm thế với một người đàn ông?

Nhưng mà người đàn ông đó cũng nhỏ nhắn quá, bị cậu Đường ôm lại, nếu không nhìn áo quần thì đúng là rất xứng đôi.

Thôi thôi, xứng gì mà xứng, đây là đàn ông!!

Lâm Bối bị anh ta vây lại như thế, hơi thở đàn ông của anh phả ra khiến cô sắp không thở nổi, cô cảm thấy trái tim mình chẳng bị khống chế nữa, đập mạnh như sắp lao ra ngoài.

“Sao phải trốn tôi? Hả?” Giọng nói của Đường Lăng đột nhiên trầm lại, không còn hài hước như ban nãy, mà lại như dịu dàng hơn.

Anh cảm thấy người phụ nữ này không đúng, với sự thông minh và tỉnh táo của cô lúc thường thì không thể nào làm ra chuyện đã thấy được anh mà còn trốn anh.

Hơn nữa, ban nãy cô cáu kỉnh, giọng nói của Đường Lăng không khỏi dịu dàng lại.

Nghiêm Vũ nghe thấy lời nói của cậu Đường nhà mình thì nhất thời rất ngạc nhiên sợ hãi, đây là lần đầu anh ta thấy cậu cả nhà mình nói chuyện dịu dàng thế đó.

Nhưng sao lại đối xử như thế với một người đàn ông?

Sao lại như thế với một người đàn ông?!

Phía sau chỗ nghỉ hơi tối, ban nãy Nghiêm Vũ không đi qua, Lâm Bối cứ quay lại về phía sau, khi Lâm Bối xoay người lại thì Đường Lăng vây lại, thế nên Nghiêm Vũ cũng không nhìn thấy tướng mạo của Lâm Bối, chỉ nhìn áo quần thì là đàn ông.

“Ai… Ai trốn anh? Sao tôi phải trốn anh?” Lâm Bối vừa nghe thế thì lập tức nóng nảy, giọng nói không khỏi to hơn, nhất thời suýt quên phải cố gắng thấp giọng, đột nhiên đổi giọng khiến cô suýt dùng giọng nữ.

Cũng may cô phản ứng kịp thời.

Tuy Đường Lăng biết cô là nữ, nhưng lúc này trong sân bay vẫn còn người khác, nếu để người ta nghe được thì không xong.

“Vậy thì ban nãy em đang làm gì?” Đường Lăng nghe thấy sự phản ứng vội vàng này của cô thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK