Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1227: LỘ TẨY?! (2)

Bà cụ Dương tức đến nỗi cả người phát run, suýt nữa đứng không vững, té ngã, may mà bảo vệ ở bên cạnh kịp thời đỡ bà ta.

Đường Minh Hạo liếc nhìn bà cụ Dương, sau đó lại nhìn ông cụ Dương rồi liên tục lắc đầu: “Là ai thất đức thế không biết? Ông cụ Dương còn chưa chết sao có thể trang điểm cho ông ấy trông như người chết thế này? Như này chẳng phải là đang trù ẻo ông ấy ư? Người trang điểm cho ông cụ Dương quả thật quá thất đức, quá độc ác!”

Khi nói câu này, vẻ mặt của Đường Minh Hạo rất vô tội. Nhưng lời của thằng nhóc nói cũng không sai, ông cụ Dương vẫn còn sống, nhưng lại trang điểm giống như người chết, quả thật không phải là điềm tốt.

Bà cụ Dương nhất thời tức đến nỗi mặt mũi tái xanh, tay không kiểm soát được run rẩy, cả người rõ ràng cũng hơi lung lay, nhìn bộ dạng giống như sắp ngất.

“Bà cụ Dương, bà có biết là ai trang điểm cho ông cụ Dương thành bộ dạng người chết như thế này không? Người này thất đức thật đấy! Bà nhất định không được bỏ qua cho hắn!” Đường Minh Hạo lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng tức giận của bà cụ Dương, thằng nhóc lại thản nhiên bổ sung thêm một câu.

Đường Minh Hạo đương nhiên đã biết rõ còn cố ý hỏi, nhất định không phải là ông cụ Dương tự trang điểm cho mình rồi. Một người đàn ông sao có thể trang điểm được tinh tế và hoàn hảo như vậy cơ chứ! Hơn nữa chuyện ông cụ Dương giả vờ ngất chắc chắn không thể để người ngoài biết cho nên người trang điểm cho ông cụ Dương chắc chắn là bà cụ Dương rồi.

“Cháu? Cháu…” Lúc này, bà cụ Dương đã tức đến nỗi mặt mày trắng nhợt, mặt bà ta là trắng thật chứ không phải là vẽ. Giờ phút này bà ta thật sự muốn giết chết đứa trẻ trước mặt này!

“Bà cụ Dương, bây giờ bà chắc chắn cũng muốn tìm ra người đã trang điểm thành người chết cho ông cụ Dương, rồi dạy cho người đó một bài học đúng không? Bà cụ Dương, bà đừng lo, cháu có thể giúp bà tìm ra người đó.” Đường Minh Hạo chớp mắt nhìn bà cụ Dương, ánh mắt vẫn tỏ vẻ vô tội như cũ.

Cố Ngũ nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình, lúc này anh ta đã hoàn toàn sững sờ. Anh ta biết cậu chủ nhà mình rất lợi hại, nhưng anh ta không ngờ cậu chủ nhỏ lại lợi hại đến mức chỉ vài câu ngắn gọn đã khiến bà cụ Dương tức sôi máu!

Cố Ngũ nghĩ đến những chuyện cậu chủ nhỏ làm cho mình lúc trước, đột nhiên ý thức được cậu chủ nhỏ đã đối xử với mình quá tốt, quá nhân từ.

Hôm nay, anh ta mới chính thức được nhìn thấy sức chiến đấu thật sự của cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ tuyệt đối có khả năng làm người ta tức đến chết!!

“Tôi không cần cháu giúp, tôi chỉ cần cháu đừng làm loạn ở đây nữa là được.” Bình thường bà cụ Dương có thể sẽ nhẫn nại, nhưng lúc này bà ta lại cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã tới giới hạn, sắp sụp đổ đến nơi rồi!

“Như thế sao được chứ! Từ trước đến này Diêm Môn chúng cháu luôn thích làm việc thiện và thấy chướng mắt với những chuyện bất công. Hiện giờ ông cụ Dương xảy ra chuyện, cháu nhất định phải giúp hai người điều tra rõ ràng. Đến bây giờ, ông cụ Dương vẫn hôn mê chưa tỉnh, nói không chừng là có liên quan đến người trang điểm kia. Nói không chừng là có người muốn đầu độc ông cụ Dương nên nhất định phải tìm cho ra tên hung thủ đó!” Cái miệng nhỏ của Đường Minh Hạo mấp máy liên tục, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh nhưng ý biểu đạt lại vô cùng rõ ràng, tư duy cũng rất rành mạch.

Ông cụ Dương giả bộ ngất xỉu sau đó muốn ỷ lại vào ba, Đường Minh Hạo đương nhiên không thể đi dễ dàng như vậy được. Nếu cứ như vậy rời đi, sợ là bà cụ Dương sẽ đổi trắng thay đen một lần nữa.

Cố Ngũ nghe thấy cậu chủ nhỏ nhà mình tự biên tự diễn thì nhất thời suýt cắn trúng lưỡi. Quy định của Diêm Môn mặc dù rất nghiêm, đại ca tuyệt đối không cho phép họ làm xằng làm bậy, làm những chuyện vi phạm pháp luật, nhưng họ thật sự không dám tự nhận là thích làm việc thiện, từ trước đến nay Diêm Môn cũng không thấy chướng mắt với những chuyện bất công.

Cậu chủ nhỏ nói khoác hơi quá rồi.

“Đúng vậy, từ trước đến nay Diêm Môn chúng tôi luôn thích làm việc thiện và thấy chướng mắt với những chuyện bất công, cho nên chúng tôi chắc chắn sẽ lo chuyện này.” Cho dù trong lòng Cố Ngũ nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn gắng sức phối hợp với cậu chủ nhỏ, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhỏ mất mặt.

Phóng viên nghe thấy câu nói của Đường Minh Hạo thì lại không khỏi sững sờ. Đứa trẻ này thật lợi hại, nhìn nó cũng khoảng năm tuổi là cùng, một đứa trẻ năm tuổi ngay đến cả biểu đạt cũng không rõ ràng, nhưng đứa trẻ này lại nói tròn vành rõ chữ, ý tứ rất rành mạch, hơn nữa còn khiến người ta không cách nào phản bác.

Vả lại, biểu cảm vô tội của đứa trẻ này, bề ngoài trông rất đơn thuần, ngây thơ, nhưng nó lại nói liên tục, cứ như vậy xé bỏ lớp mặt nạ của ông bà cụ Dương.

Phóng viên đều là những người thông minh, tới lúc này, lời của Đường Minh Hạo đã nói đến mức gần như quá rõ ràng, họ đương nhiên cũng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Vẻ nhợt nhạt trên mặt ông cụ Dương là giả, vết bầm đen trên miệng ông cụ Dương cũng là giả, tất cả đều là vẽ vào?

Vì sao lại phải vẽ thành bộ dạng như vậy?

Rất rõ ràng là để cho người ngoài xem. Nếu ông cụ Dương thật sự ngất xỉu thì chắc chắn không cần phải vẽ thành như vậy, hơn nữa nếu ông cụ Dương ngất xỉu thật thì cũng không có tâm trạng và thời gian vẽ mặt mình thành như vậy!

Cho nên ông cụ Dương đang giả vờ ngất xỉu.

Về phần ai là người trang điểm thành bộ dạng người chết cho ông cụ Dương? Phóng viên đương nhiên cũng có thể đoán ra, ngoại trừ bà cụ Dương thì không còn ai khác cả.

Các phóng viên có mặt ở phòng bệnh đều cảm thấy đứa trẻ này hẳn là biết người trang điểm thành người chết cho ông cụ Dương là bà cụ Dương nên mới cố ý nói như vậy.

Nếu thật sự như vậy, đứa trẻ này cũng quá thông minh, quá lợi hại, cứ ra hết đòn này đến đòn khác, cho dù những người lớn như họ cũng không thể suy nghĩ chu đáo như vậy được.

Đến lúc này rồi mà ông cụ Dương vẫn có thể nằm trên giường bệnh giả vờ ngất xỉu, chứng tỏ ông ta cũng thật lợi hại! Nhưng nếu bây giờ mà ông cụ Dương tỉnh lại thì cũng rất ngượng.

“Bà cụ Dương, xin hỏi khi đó vì sao ông cụ Dương lại ngất xỉu? Khi ông ấy ngất xỉu, bà có ở bên cạnh ông ấy không?” Đôi mắt to tròn, hai màu đen trắng rõ ràng của Đường Minh Hạo nhìn thẳng bà cụ Dương, lúc này thằng nhóc không còn bộ dạng vô tội khi nãy nữa mà thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc.

“Các người rốt cuộc là ai? Các người rốt cuộc đến đây để làm gì? Rốt cuộc là ai sai các người đến chỗ chúng tôi làm loạn? Có phải là Hàn Nhã Thanh không?” Lúc này sắc mặt của bà cụ Dương đã trở nên tái mét, còn đáng sợ hơn “cách trang điểm người chết” của ông cụ Dương.

Giờ phút này, bà cụ Dương thật sự rất tức giận, nhưng dù sao bà ta cũng từng trải qua loại chuyện như thế này rồi, bà ta biết giờ không phải là lúc hoảng loạn, nên bà ta muốn gán tội danh lên người họ.

Đương nhiên bà cụ Dương cũng coi như nhắc lại chuyện cũ, bà ta muốn chuyển kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lên Hàn Nhã Thanh, như vậy vừa có thể giải quyết được cục diện lúc túng lúc này, lại vừa có thể giội một gáo nước bẩn lên người Hàn Nhã Thanh.

“Bà cụ Dương, hiện giờ cháu đang giúp bà, giúp bà điều tra rõ hung thủ hại ông cụ Dương thành ra như vậy nên xin bà hãy trả lời câu hỏi của cháu.” Đường Minh Hạo rất thông minh, đương nhiên hiểu rõ ý đồ của bà cụ Dương.

Lúc này, nghe thấy bà cụ Dương lại nghĩ chuyện này có liên quan đến mẹ mình, hai mắt Đường Minh Hạo lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn vài phần.

“Cháu có quyền gì nhúng tay vào chuyện nhà họ Dương chúng tôi? Diêm Môn các người đang muốn ỷ mạnh hiếp yếu ư?” Bà cụ Dương tức đến nỗi âm thầm cắn chặt răng, bà ta thật không ngờ mình lại nói không lại một đứa trẻ.

Đứa trẻ này quá bướng bỉnh, càn quấy!

Một đứa trẻ sao có thể lợi hại như vậy được cơ chứ?

Chắc chắn là có người lớn xúi giụ!

cChỉ là, rốt cuộc ai là người sai thằng nhóc đến đây làm loạn? Chẳng lẽ thật sự là Hàn Nhã Thanh?!

Nếu thật sự là Hàn Nhã Thanh xúi đứa trẻ này đến đây làm loạn, vậy thì bà ta có thể viện cớ đó để phản kích.

Do đó, hiện giờ quan trọng nhất là phải moi được chân tướng từ miệng đứa trẻ này, chỉ cần đứa trẻ này có liên quan đến Hàn Nhã Thanh, vậy thì chuyện này cũng dễ giải quyết hơn rồi!

Bà ta không tin mình đấu không lại một đứa trẻ, chỉ cần đứa trẻ này để lộ một chút manh mối, bà ta có thể hoàn toàn phản kích.

“Cháu quen biết Hàn Nhã Thanh đúng không? Cháu và Hàn Nhã Thanh rốt cuộc có quan hệ gì?” Dù sao bà cụ Dương cũng là một con cáo già gian xảo, một khi để bà ta phản ứng trở lại, bà ta chắc chắn sẽ vô cùng lợi hại.

Lúc trước, bà ta đã đánh giá quá thấp Đường Minh Hạo bởi vì Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ nên không có phòng bị, mới để nó nắm được thời cơ áp đảo bà ta.

Câu hỏi này của bà cụ Dương vừa nhanh vừa gấp, không để Đường Minh Hạo có bất kỳ cơ hội né tránh, hơn nữa bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, quan sát biểu cảm trên mặt thằng nhóc, chỉ cần nó có bất kỳ phản ứng khác thường nào, bà ta hoàn toàn có thể nhận ra.

Đến lúc đó, bà ta có thể xác định đứa trẻ này rốt cuộc có quan hệ với Hàn Nhã Thanh hay không.

Cố Ngũ nghe thấy lời này của bà cụ Dương thì không khỏi sửng sốt. Mặc dù cậu chủ nhỏ rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng cậu chủ nhỏ không biết nói dối. Lúc này, bà cụ Dương lại đột nhiên hỏi thẳng vấn đề như vậy, sợ là cậu chủ nhỏ sẽ bị lộ tẩy, bà cụ Dương thật sự quá nham hiểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK