Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1015: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (6)

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Lúc này Sở Bách Hà thật sự hoảng rồi!

Chẳng lẽ đúng như những gì cô nói lúc trước, cha con kiếp này là kẻ thù của kiếp trước?

Nhất định là vì nghe thấy tên kẻ thù, nên cậu ba Dương mới phản ứng như thế.

Thành thiếu chủ thấy Dương Tâm Chiêu phản ứng như thế, thì khẽ nhướng mày, ây yo, xem ra có chuyện rồi, hơn nữa còn không nhỏ, vở kịch hôm nay thật náo nhiệt.

Đường Minh Hạo này là ai? Sao có thể khiến Dương Tâm Chiêu phản ứng mạnh đến thế? Anh thật sự rất tò mò về người này.

“Đường, Đường Minh Hạo” Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Dương Tâm Chiêu, tim Sở Bách Hà sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Thôi toang, cậu ba Dương thật sự nổi giận rồi, chẳng lẽ bé cưng Minh Hạo thật sự sắp gặp họa?

*Ý cô là lúc nãy người giành đồ với tôi trong phòng bao của cô là Đường Minh Hạo” Cậu ba Dương bật cười, nhưng lại là nụ cười khẩy, bởi vì Sở Bách Hà có thể nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, đồng thời cũng càng cảm nhận rõ luồng sát khí đó.

“Hả? Ừm” Sở Bách Hà thật sự không ngờ cậu ba Dương lại phản ứng mạnh đến thế, cô cũng không hiểu tại sao anh lại phản ứng như thế khi nghe thấy tên Đường Minh Hạo.

Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức quan trọng nào đó.

“Anh ta giành đồ của tôi rồi, còn muốn nhờ tôi trả tiền giúp anh ta?” Cậu ba Dương nhếch miệng cười, găn từng câu từng chữ khiến người nghe không khỏi run sợ.

Đường Minh Hạo? Đường Minh Hạo!

Anh vẫn chưa quên cái tên này, có lẽ sẽ không bao giờ quên.

Anh nhớ, lần đó Hàn Nhã Thanh uống say luôn miệng gọi cục cưng, lúc đó anh còn tưởng cô gọi anh, nhưng qua hôm sau anh mới biết, cục cưng trong miệng cô không phải là anh, mà là người tên Đường Minh Hạo kia.

Lúc đó, anh còn gọi cho Đường Minh Hạo, rồi một người đàn ông chững chạc bắt máy.

Sau đó, anh không nhắc đến chuyện này nữa, mà cô không nói tới, nên anh tưởng chuyện này cứ trôi qua như thế, đây cũng là mong muốn của anh, dù gì bây giờ cô cũng chấp nhận anh rồi.

Giờ người đang ở trong tim cô là anh.

Nhưng lúc này Đường Minh Hạo đó lại đột ngột xuất không những giành đồ với anh, mà còn dám bảo anh trả tiền dùm nữa?

Nếu giờ Đường Minh Hạo đang đứng trước mặt anh, anh sẽ nảy sinh ý định giết anh ta ngay, bảo anh thanh toán dùm anh ta!

Trừ phi anh điên rồi!

“Anh ta đang ở đâu?” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giờ ánh mắt thâm thúy đó không hề che giấu vẻ sát khí.

Nếu lúc nãy Đường Minh Hạo giành đồ với anh, vậy có nghĩa là lúc đó anh ta đang ở trong phòng bao số 11, thế thì giờ anh †a đâu rồi?

Thấy dáng vẻ này của cậu ba Dương, người không sợ trời không sợ đất như Sở Bách Hà cũng thật sự sợ hãi, cô nhìn anh, chắc chắn không dám nói cho anh biết bé cưng Minh Hạo đang ở đâu.

“Anh, anh ta đi Sở Bách Hà tạm thời bịa ra một lý do, vì sự an toàn của bé cưng Minh Hạo, cô đành phải trả lời vậy.

Nhưng cô thật sự không hiểu tại sao cậu ba Dương lại thù địch bé cưng Minh Hạo đến thế?

Anh không hề che giấu sát khí trên người mình!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cố Ngũ cũng khiếp sợ khi thấy lão đại nhà mình phản ứng như vậy, vì khiếp sợ nên anh càng thận trọng, nhanh chóng đi kiểm tra camera giám sát.

“Không phải chứ? Tôi vô tội” Sở Bách Hà ngạc nhiên, sao lại giữ cô lại? Cô thật sự vô tội mà.

“Nếu cô Sở muốn rời đi thì giao người ra đây” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, không hề cho người khác cơ hội để bàn bạc lại.

“Cậu ba Dương, cậu sẽ hối hận vì hành động này” Sở Bách Hà không khỏi mỉm cười, cô cảm thấy cậu ba Dương mà làm vậy sẽ đánh mất con trai ruột của mình.

Sở Bách Hà vốn định tiết lộ với Dương Tâm Chiêu một chút, nhưng giờ thấy thái độ này của anh, nên cô quyết định không nói gì hết.

Cứ để cậu ba Dương tự đi điều tra, nếu anh có thể tìm ra bé cưng Minh Hạo thì đó là bản lĩnh của anh, nhưng nếu anh không tìm ra được, thì cũng đừng trách cô!

“Sau này tôi sẽ giải thích chuyện này với cô ấy, nhưng giờ tôi nhất định phải tìm ra người đó” Cậu ba Dương tưởng Sở Bách Hà đang ám chỉ Hàn Nhã Thanh, anh biết Đường Minh Hạo này rất quan trọng với cô.

Bằng không cô sẽ không luôn miệng gọi tên Đường Minh Hạo sau khi uống say.

Chính vì như vậy, nên anh càng thấy tức.

Trước đây Đường Minh Hạo không tới trêu chọc anh thì thôi, giờ anh ta tới rồi, thì đứng trách anh vậy.

Thành thiếu chủ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thì nhanh chóng chớp mắt, Dương Tâm Chiêu nói sẽ giải thích với cô ấy?

Chẳng lẽ cô ấy là cô cả nhà họ Đường?

Nếu là vậy, thì chuyện này càng náo nhiệt hơn.

Vở kịch này càng xem càng nghiện.

“Cậu ba Dương, anh đừng kích động, cứ bình tĩnh lại đã, anh có thể thanh toán số tiền này trước được không? Còn mấy chuyện khác, chúng ta từ từ hãng nói” Sở Bách Hà thấy hành lang ngày càng nhiều người, rõ ràng bọn họ đều tới xem náo nhiệt, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải là cách.

Dù gì hiện nay thân phận Thanh Thanh cũng đặc biệt, mà bé cưng Minh Hạo cũng thế, nếu thật sự làm lớn chuyện này, e rằng sẽ không tốt cho lắm.

“Anh ta cướp đồ của tôi, còn muốn tôi trả tiền dùm anh ta?” Cậu ba Dường càng cười khẩy, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.

“Cô Sở đúng không?” Thành thiếu chủ vốn đang kiêu ngạo bỗng đi tới trước mặt Sở Bách Hà, chủ động chào hỏi cô.

Sở Bách Hà liếc nhìn anh ta, không nói gì, chẳng thèm để tâm đến anh ta.

“Tôi sẽ thanh toán số tiền này giúp cô, thế nào?” Thành thiếu chủ luôn là người thích làm gì thì làm, nên chẳng muốn so đo với thái độ của Sở Bách Hà lúc này, anh là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa chắc chắn là người không chê chuyện lớn.

Đúng, anh cố ý chen chân vào chuyện này.

“Anh Mặc, hình như chúng ta không quen nhau” Sở Bách Hà nhìn anh khế nhíu mày, người này còn chủ động trả tiên giúp cô? Quả nhiên là người giàu có, nhưng cô và anh không thân quen, mới nấy anh còn chẳng thèm liếc nhìn cô nữa.

Giờ anh bỗng trở nên nhiệt tình như thế, chắc chắn là có mục đích xấu, mặc dù thỉnh thoảng Sở Bách Hà có hơi kích động, nhưng không phải người không biết suy nghĩ.

“Tôi trả tiền giúp cô thì liên quan gì đến việc chúng ta có thân quen hay không, chẳng phải cô không muốn bị giữ lại đây à?

Còn người bạn kia của cô tên là Đường Minh Hạo đúng không? Cô cũng đâu muốn bạn mình rơi vào tay Dương Tâm Chiêu phải không?” Có thể nói giờ Thành thiếu chủ khá nhiệt tình.

Tất nhiên Thành thiếu chủ không chỉ ra tay như thết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK