Chương 1651
“Đường Thấm Nhi.” Hàn Nhã Thanh không hiểu tại sao giọng điệu của người này trước và sau lại thay đổi chóng mặt như vậy. Nhưng lúc này người bên kia đã hỏi, vậy thì cuộc nói chuyện tiếp đó có thể sẽ diễn ra được.
“Cô? Cô là… cô cả nhà họ Đường?” Giọng nói của bên kia có vẻ hơi khác lạ, giống như đang hổn hển, nói chuyện cứ bị ngắt quãng.
“Phải.” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Nhưng từ khi ở bệnh viện ngày đó, anh ta đã có những biểu hiện rất kỳ lạ rồi.
“Cô đúng thật là cô cả của nhà họ Đường?” Lúc này, cậu thiếu niên đã nói năng rất lưu loát, nhưng hiển nhiên anh ta vẫn không tin. Có lẽ không phải không tin mà là quá kinh ngạc, có vẻ như không dám tin: “Cô có được thông tin liên lạc của tôi bằng cách nào vậy?”
“Không phải lần trước ở bệnh viện anh đã để lại số cho tôi sao?” Bởi vì phản ứng của đối phương quá kỳ lạ, Hàn Nhã Thanh nhất thời không đánh giá được đối phương đang nghĩ gì.
“À, đúng, đúng. Là tôi đã để lại…” Rõ ràng, giọng của cậu thiếu niên đã trở nên kích động hơn. Sau đó, còn không kiềm được tự cất lời khen mình: “Tôi đúng là lanh trí quá mà.”
Khi nói những lời này, cậu Hàn còn cố ý đưa mắt nhìn về phía Thành thiếu chủ, ánh mắt đòi được khen rất rõ ràng.
Vừa rồi, Thành thiếu chủ đang định bàn bạc với anh ta xem làm thế nào để lấy mẫu của cô cả nhà họ Đường đi giám định ADN một lần nữa. Nhưng bọn họ đã bàn bạc rất lâu, nghĩ ra vô số kế hoạch mà bọn họ cho rằng rất hoàn mỹ, vậy mà mỗi khi đặt kế hoạch áp lên cô cả nhà họ Đường, họ lại đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình trở nên thật tệ hại.
Bởi vì bọn họ biết với trí thông minh và năng lực của cô cả nhà họ Đường, nhất định sẽ nhìn thấu được kế hoạch của bọn họ.
Cho nên, bàn bạc đi bàn bạc lại nhưng vẫn không có kế hoạch nào khả thi. Đúng lúc bọn họ đang mất niềm tin vào cuộc sống thì bỗng nhiên cô cả nhà họ Đường lại gọi điện đến.
Đây thực sự là một bất ngờ lớn, một niềm kinh ngạc không ai ngờ tới.
Mà trước đó, cậu Hàn đã để lại số điện thoại cho Hàn Nhã Thanh nên lúc này cậu Hàn hoàn toàn đủ tư cách yêu cầu được phát thưởng.
Thành thiếu chủ trở lại dáng vẻ khoan khoái thường ngày, ghé người tới. Lúc này gương mặt Thành thiếu chủ hiện rõ vẻ căng thẳng và còn cả đôi chút dè dặt.
Thành thiếu chủ im lặng, anh ta không biết lúc này cô cả nhà họ Đường gọi điện thoại tới đây là có ý gì nên không dám liều lĩnh lên tiếng.
Thành thiếu chủ không thèm để ý đến ánh mắt mong chờ khen ngợi, mong chờ phát thưởng của cậu Hàn, chỉ lạnh lùng liếc anh ta ý bảo nói vào chuyện chính. Trước tiên, phải hỏi cô cả nhà họ Đường gọi điện thoại đến đây để làm gì trước đã.
Cậu Hàn sực tỉnh, vội hỏi: “Cô Đường, cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy ạ?”
Ngay lập tức, giọng cậu Hàn trở nên cung kính, dùng tới cả kính ngữ luôn rồi!
Bỗng chốc, Hàn Nhã Thanh không kịp phản ứng, người này thay đổi nhanh quá rồi đấy, nhưng tại sao vậy?
Lúc này Liễu Ảnh đã ngẩn cả ra, vừa rồi còn đập điện thoại mà, sao đột nhiên lại trở nên lịch sự như vậy?
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh cũng cảm nhận được thái độ cung kính trong cách nói chuyện của cậu Hàn, so với lần trước ở bệnh viện thì lần này lại càng cung kính hơn. Nhưng chuyện này quả thực không hợp lý cho lắm Nhất thời, Hàn Nhã Thanh cũng không thể lý giải được lí do.
Nhưng dù sao, bây giờ đối phương đã sẵn lòng nói chuyện thì cô cũng mau chóng nói vào việc chính: “Lần trước khi tổ chức họp báo, không phải Thành thiếu chủ của các anh đã nói, sẽ xử lý những người liên quan đến vụ công chúa giả, theo quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành các anh sao?”
“Đúng vậy, đúng là Thành thiếu chủ của chúng tôi đã nói như vậy.” Hiển nhiên cậu Hàn không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện này, nét mặt có phần trở nên khó hiểu. Lúc này, ánh mắt đang nhìn Thành thiếu chủ của anh ta cũng đã thay đổi.
Thành thiếu chủ nghe thấy cô nhắc tới mình thì càng trở nên tập trung hơn. Nhưng nghe đến chuyện cô nhắc tới thì anh ta cũng hơi ngơ ngác.
Thành thiếu chủ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu Hàn, muốn anh ta hỏi xem cô có ý gì.
“Cô Đường, ý của cô là gì vậy ạ?” Lại một lần nữa, cậu Hàn cung kính hỏi, giọng điệu ấy hoàn toàn là đang muốn hỏi thăm ỵ́ tứ của cô.
Nghe anh ta nói vậy, cứ như Hàn Nhã Thanh muốn gì họ cũng sẽ làm theo vậy.
Tròng mắt Hàn Nhã Thanh thoáng dao động, cô cảm thấy chắc mình đã hiểu lầm ý của cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia rồi.
“Tôi chỉ muốn cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của các anh thôi.” Hàn Nhã Thanh tạm thời gác lại phản ứng kỳ lạ của người phía bên kia, bây giờ nói chuyện chính quan trọng hơn, dù sao thì chuyện của Bùi Dật Duy đã vô cùng cấp bách rồi.
“Cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của chúng tôi sao?” Cậu Hàn tròn mắt, anh ta đang lặp lại lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng thực chất là nói để Thành thiếu chủ nghe thấy.