“Mẹ ơi con đau quá, nó đánh con, hu hu, nó đánh người, nó đánh chết người rồi.” Bình thường Nguyễn Tân Tân đi theo Triệu Nguyệt Như bắt hồ ly tinh rất nhiều lần, có đôi khi Triệu Nguyệt Như bị đánh thì chính là khóc la om sòm như thế này, những thứ này Nguyễn Tân Tân đều đã học được.
Hơn nữa còn vô cùng giống.
“Nó đánh người, nó đánh chết người rồi, ui da, con đau bụng quá đi thôi, đầu cũng đau nữa, cả người con đều đau, a con đau không thể cử động được.” Nguyễn Tân Tân không ngừng la hét nằm trên mặt đất giả vờ chết.
Đám đông: “…”
Thư ký Lưu: “…”
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ: “…”
Một đẩy lúc nãy của cô bé căn bản cũng không làm Nguyễn Tân Tân bị thương.
Bộ dạng như sắp chết của Nguyễn Tân Tân là có chuyện gì xảy ra?
Cô bé đây là gặp phải người ăn vạ chuyên nghiệp rồi à?
Có thể giữ lại thể diện chút được không? Có thể đừng mất mặt quá không?
Hứa Dinh Dinh cũng mở to mắt, đứa nhỏ này là dân ăn vạ chuyên nghiệp hả?
Hàn Nhã Thanh nhìn cảnh tượng trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, hơi choáng đầu, cô nhanh chóng đi về phía của bọn họ.
Mặc dù cô biết là bé cưng nhà cô sẽ không chịu thiệt, nhưng mà Triệu Nguyệt Như chính là một người điên, với lại gây ra chuyện như thế này quả thật rất khó coi.
Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chín tuổi, nằm trên mặt đất như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Mấy người biết tình hình thì cũng không sao hết, nếu như những người không biết rõ tình hình thì sẽ suy đoán ăn nói lung tung.
Mà trong lúc Hàn Nhã Thanh đang đi về phía bên này, ở xung quanh của Đường Vũ Kỳ có không ít người đều là đang xem náo nhiệt.
“Các người đến đây phân xử đi, hai mẹ con của bọn họ ước hiếp con của tôi, đánh con của tôi bị thương nặng, hiện tại không thấy động đậy nữa. Trời đất ơi, kêu tôi phải sống như thế nào đây.” Triệu Nguyệt Như nhìn con gái của mình đang giả vờ chết nằm trên mặt đất, sự gian xảo bùng phát, ngồi ở trước mặt của Nguyễn Tân Tân bắt đầu khóc la om sòm.
Từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trong lúc nhất thời liền bị hù dọa đi đến bên cạnh Hứa Dinh Dinh theo bản năng kéo tay của Hứa Dinh Dinh lại.
Cậu ba Dương nhìn thấy động tác theo bản năng của Đường Vũ Kỳ, hai mắt nhanh chóng chuyển động.
Đó là phản ứng bản năng của đứa bé, cho nên người phụ nữ này chắc là mẹ ruột của cô bé?
Nhưng mà khi cậu ba Dương nhìn thấy Đường Vũ Kỳ theo bản năng lựa chọn sự bảo vệ của Hứa Dinh Dinh, trong lòng có chút ghen ghét, lúc nãy con nhóc này vừa mới lôi kéo góc áo của anh, vào thời điểm mấu chốt lại trực tiếp quên anh đi.
Quả nhiên không phải là ruột thịt.
Là do anh đã suy nghĩ quá nhiều.
“Cái này có chuyện gì xảy ra vậy?” Những người vừa mới tụm lại đều không biết rõ có chuyện gì xảy ra.
“Vở kịch này thật là đặc sắc quá đi thôi, cái cô bé này không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện gọi cậu ba Dương là ba.” Hiển nhiên những người này là những người xem kịch từ lúc mới bắt đầu.
“Thật hay giả thế, cô bé này là con gái của cậu ba Dương hả?” Mấy người vừa quay lại đồng loạt hoảng sợ.
“Không biết là thật hay giả nữa, nhưng mà cậu ba Dương cũng không biết mẹ của đứa bé, nói không chừng là mẹ của cô bé kia muốn gả cho cậu ba Dương cho nên dạy con gái của cô ta ra ngộ nhận.”
“Chuyện này mà cũng có thể liều lĩnh nhận được nữa hả, chỉ cần xét nghiệm là ra kết quả thôi mà.”
“Cái đó cũng có thể là cách mà mẹ cô bé này muốn gây sự chú ý của cậu ba Dương, tôi thấy lúc nãy cậu ba Dương đối xử với cô bé đó rất dịu dàng.”
“Má ơi, như thế này cũng được nữa hả?”
“Cô nói như vậy là không đúng rồi đó, cho dù cậu ba Dương có thật sự thích cô bé kia đi nữa nhưng con không phải của cậu ba Dương, chẳng lẽ là cậu ba Dương còn phải cưới một người phụ nữ mang theo con về nhà hả?”
“Đúng đúng, nói không đúng gì hết, nhưng mà cô bé kia thật sự xinh đẹp, thật đáng yêu, tôi nhìn thấy mà cũng muốn sinh con gái nữa này.”
“Tôi cũng muốn có một đứa con gái như thế này, trắng nõn, muốn hôn một cái quá.”
“Nói không chừng thật sự là con gái của cậu ba Dương đó, gen tốt như vậy, người bình thường không có được đâu.”
“Chẳng lẽ là con gái riêng của cậu ba Dương hả, mà trước đó cậu ba Dương lại không biết.”
“Tôi nghe nói từ trước đến nay cậu ba Dương không gần phụ nữ, chuyện như vậy rất không có khả năng đâu?”
“Cũng không biết nữa, tiếp tục xem kịch đi, xem xem cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Tiếng nghị luận của đám người không nhỏ. Đương nhiên cũng truyền vào trong tai của cậu ba Dương.
Nghe thấy tiếng nghị luận của đám người, hai mắt của cậu ba Dương nhìn về phía Đường Vũ Kỳ một lần nữa, trong lòng đã bắt đầu nãy sinh ra chút hi vọng.
Nhưng mà có một điều cậu ba Dương biết rất rõ ràng đó chính là ngoại trừ Hàn Nhã Thanh, anh không chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, cho nên nếu như là con của Hàn Nhã Thanh thì chắc chắn là con của anh, nếu như không phải của Hàn Nhã Thanh thì chắc chắn không phải là của anh.
Điểm này cậu ba Dương tin tưởng vô cùng chắc chắn.
Nhưng đúng lúc này Hàn Nhã Thanh đi đến, hai mắt của Đường Vũ Kỳ sáng lên, vừa định bổ nhào qua kêu mẹ nhưng mà Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có bong bóng màu vàng.
Anh trai đã từng nói nhìn thấy bong bóng màu vàng chính là cảnh cáo, nói cho cô bé biết là mình không thể làm loạn.
Vậy lúc này anh thả bong bóng màu vàng ra là có ý gì vậy nhỉ, rốt cuộc là anh trai đang có ý gì?
Lúc nãy cô bé đều không dựa theo kế hoạch của anh trai mà thực hiện, chắc chắn là anh đã rất tức giận rồi, bây giờ anh trai thả bong bóng màu vàng ra cảnh cáo cô bé, cô bé nhất định không thể không nghe theo.
Nghĩ đến chuyện đó, Đường Vũ Kỳ nhìn về phía bong bóng mà ngẩn người, bàng hoàng…
Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi đến hai mắt nhanh chóng di chuyển nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhưng mà anh vẫn không nhịn được nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
Cậu ba Dương nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng chỉ là nhìn về phía trước đến ngẩn người, đối với việc Hàn Nhã Thanh đi đến đây cũng không có bất cứ phản ứng nào…
Trong lòng của cậu ba Dương không khỏi chìm xuống, xem ra lúc nãy là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Một đứa nhỏ mới có năm tuổi, cho dù có hiểu cách che giấu đi nữa loại tình huống này cũng không có khả năng che giấu tốt như vậy.
Dưới tình huống bình thường một đứa nhỏ năm tuổi nếu như nhìn thấy người thân của mình thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ trực tiếp chạy tới dứt khoát gọi người.
Lúc nãy anh vẫn không gọi Hàn Nhã Thanh đến đây, cũng không đi về phía của Hàn Nhã Thanh, chính là vì để Hàn Nhã Thanh tự mình đi qua đây, sau đó nhìn phản ứng của Đường Vũ Kỳ.
Hơn nữa lúc Hàn Nhã Thanh đến đây anh vẫn luôn chú ý đến Hàn Nhã Thanh, cũng không phát hiện Hàn Nhã Thanh đưa ra ám chỉ gì với Đường Vũ Kỳ.
Trong lòng của cậu ba Dương vô cùng mất mát, bởi vì quá mất mát, quá thất vọng, anh thậm chí cũng quên lên tiếng chào Hàn Nhã Thanh.
Mọi người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi tới đều đồng loạt sửng sốt, có rất nhiều người vô thức nhìn về phía cậu ba Dương.
Dù sao thì gần đây chuyện của Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương cũng như gà bay chó sủa.
Mọi người nhìn thấy cậu ba Dương đứng đó không hề động đậy, cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời cũng nhịn không được mà suy đoán có lẽ là Hàn Nhã Thanh đã bị cậu ba Dương đá rồi.
Thư ký Lưu: “…”
Tổng giám đốc đây là bị cái gì vậy nè, bà chủ cũng đã đi đến rồi mà tổng giám đốc đều không có bất cứ phản ứng gì.
“Đó không phải là Hàn Nhã Thanh à, sao cô ta lại đến đây vậy, đây là đến bắt gian hả?”
“Nếu thật sự là như vậy thì sẽ vui lắm đây, có trò hay để xem rồi.”
“Bắt gian cái gì chứ, cậu ba Dương với cô ta cũng đã sắp li hôn rồi, cậu ba Dương đã sớm đá cô ta rồi, cô không thấy là cô ta đến đây mà cậu ba Dương cũng không có bất cứ phản ứng nào hả.”