Chương 1590
Liễu Ảnh hơi chau mày: “Không nên làm phiền anh ấy thì hơn, anh ấy mệt quá rồi, để anh ấy ngủ một giấc cho ngon đi.”
Liễu Ảnh thật sự không muốn đánh thức Bùi Dật Duy vào lúc này. Cô biết, ngày mai anh ta sẽ đi đầu thú, vậy nên, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Cho dù là người rất quan trọng, hay công việc rất quan trọng thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, Bùi Dật Duy không cần thiết phải gặp ai cả.
Liễu Ảnh cũng biết, chắc chắn Bùi Dật Duy không muốn gặp ai vào thời điểm này, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cả tình huống phải lấy mạng đổi mạng, đương nhiên sẽ chẳng màng đến những chuyện khác.
Thân phận không tầm thường thì đã sao, bất kể người đó là vị nào thì cũng đều không quan trọng, dù sao đến cả công ty mà Bùi Dật Duy cũng chẳng cần.
Vả lại, trong tình huống này, đương nhiên Bùi Dật Duy đâu còn lòng dạ nào bàn chuyện làm ăn nữa.
Liễu Ảnh suy ngẫm về tình hình thực tế của Bùi Dật Duy nên mới từ chối, hơn nữa những gì cô nói hoàn toàn là sự thật, quả thực, Bùi Dật Duy đã quá mệt mỏi rồi.
Cơ thể Bùi Dật Duy đã chạm tới giới hạn của sự mệt mỏi, tinh thần của anh ta cũng phải chịu rất nhiều áp lực.
Nhưng câu nói này của cô lọt vào tai người khác lại thay đổi ý nghĩa hoàn toàn.
Bùi Dật Duy đã quá mệt, một người đàn ông cảm thấy quá mệt vào lúc này ư?
Bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, vẫn chưa đến giờ đi ngủ mà lúc này Bùi Dật Duy lại mệt quá ngủ thiếp đi, rốt cuộc vừa nãy anh ta đã trải qua một trận “đại chiến”
như thế nào chứ?
Nghe thấy câu nói này của Liễu Ảnh, hai chân Lưu Trung Nam mềm nhũn không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng cũng ngã ngửa ra đất.
Cô Liễu làm thế này đúng là thêm dầu vào lửa, Tổng giám đốc nhất định sẽ phát điên.
Khóe miệng Tư Đồ Không vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai như vừa nãy, chỉ là lúc này, vẻ lạnh lùng càng trở nên đậm nét hơn, nhìn vào càng cảm thấy đáng sợ, bốn xung quanh cũng dần chìm vào bầu không khí chết chóc.
Bùi Dật Duy mệt quá rồi ư?
Hừ, cô đúng là mạnh miệng thật. Cô và Bùi Dật Duy ở đây với nhau ba tiếng, rồi lại nói Bùi Dật Duy quá mệt, chết tiệt, sợ người khác không biết hai người đã làm gì sao?
Cuối cùng cô cũng được ở bên cạnh Bùi Dật Duy, cuối cùng cũng cầu được ước thấy nên cô mới huênh hoang như vậy?
Ở bên anh ta thì cảm thấy xấu hổ, còn ở bên Bùi Dật Duy thì lại lấy đó làm niềm kiêu hãnh?
Lúc này Tư Đồ Không thật sự muốn đi tới bóp chết cô. Anh ta chưa hành động ngay lúc này không phải vì không muốn làm mà là bởi muốn nghe tiếp xem, cô còn có thể thốt ra được những lời thế nào.
“Thưa cô, vị Tổng giám đốc tới tìm Sếp Bùi là một nhân vật rất lớn, có lẽ là vì có chuyện quan trọng. Cảm phiền cô nói với Sếp Bùi một tiếng, nếu làm lỡ việc lớn của sếp Bùi thì e rằng không hay cho lắm đâu.”
Rõ ràng, Quản lý tiền sảnh không ngờ Liễu Ảnh lại từ chối, anh ta cảm thấy Liễu Ảnh quá thiếu hiểu biết, loại phụ nữ nông cạn như vậy thật sự chỉ luôn tự cho mình là đúng!
Loại phụ nữ nông cạn như vậy thật sự chỉ luôn tự cho mình là đúng, cho nên lúc này, lời nói của Quản lý tiền sảnh đã kèm theo cả ý cảnh cáo.
Quản lý tiền sảnh cảm thấy mình cũng coi như có lòng tốt nhắc nhở người phụ nữ này. Nếu làm hỏng chuyện của Sếp Bùi, chắc chắn người phụ nữ này sẽ gặp họa. Mấy người phụ nữ như vậy, đám đàn ông lắm tiền nhiều của cũng chỉ đưa ra ngoài chơi đùa cho vui thôi, nhất định là chẳng có địa vị gì, nếu không đã chẳng tới chỗ của họ làm chuyện như thế này.
Tất nhiên Liễu Ảnh hiểu được ý tứ trong lời nói của Quản lý tiền sảnh. Nếu trong hoàn cảnh bình thường, cô nhất định sẽ không ra quyết định thay cho Bùi Dật Duy, nhưng tình hình hiện giờ thì khác, Bùi Dật Duy đã giết Bùi Doanh, ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cho dù là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào, anh ta cũng không có tâm trạng gặp gỡ, cho dù lợi ích có lớn tới đâu đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng không có hứng tiếp chuyện.
“Không cần, cho dù ai tới thì anh cũng từ chối người ta đi, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy.”
Yêu cầu duy nhất của Liễu Ảnh chính là để Bùi Dật Duy ngủ ngon lành một mạch đến khi trời sáng, có chuyện gì tồi tệ thì để tính sau.
Tư Đồ Không đứng ngoài cửa cười khẩy thành tiếng, được lắm, cô được lắm, bắt đầu lên tiếng quyết định thay cho Bùi Dật Duy rồi đúng không. Chuyện như vậy cô không hỏi Bùi Dật Duy câu nào đã tự mình quyết định, còn đuổi thẳng khách đi như vậy, đúng là phong cách của một nữ chủ nhân.
Nữ chủ nhân của Bùi Dật Duy?
Chỉ sợ cô đã mơ tưởng hão huyền rồi.
Liễu Ảnh đang đứng ở cửa phòng nghỉ nên không nghe thấy tiếng cười khẩy rất khẽ của Tư Đồ Không. Tư Đồ Không nheo mắt lại, cơn giận trong ánh mắt xen lẫn cùng vô số những vụn băng, chỉ cần người nào đó nhìn vào đôi mắt của anh ta lúc này sẽ lập tức như đứng giữa nước sôi lửa bỏng.
Lưu Trung Nam ngồi bệt ra đất, ban đầu cũng muốn gắng gượng đứng dậy, nhưng sau khi nghe được câu nói vừa nãy của Liễu Ảnh, rồi lại thấy biểu cảm lúc này của Tổng giám đốc, anh ta đã từ bỏ hẳn ý định bò dậy.