Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1587

Lúc này, ở bên ngoài, đôi mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, cảm giác lạnh thấu xương vốn có mặc sức tỏa lan ra, không hề che giấu, như muốn đóng băng hết mọi thứ trong phạm vi mấy mét vuông quanh đó.

Ha! Quản lý tiền sảnh đứng bên ngoài gõ cửa phòng gọi như thế, vậy mà bọn họ ở bên trong không nghe thấy?

Vừa nãy anh ta gọi điện thoại cho cô, dù cô nghe máy và chỉ nói đôi câu, nhưng rõ ràng là vẫn chưa ngủ. Nếu chưa ngủ thì vì sao không nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vì sao?

Tuy giọng nói của Quản lý tiền sảnh hơi nhỏ, nhưng tiếng gõ cửa không hề nhỏ chút nào, rốt cuộc hai người bọn họ đang tập trung đến mức nào mới có thể không nghe thấy?

Tư Đồ Không siết chặt nắm tay, đường gân xanh trên mu bàn tay lập tức nổi lên, cảm giác như các mạch máu sắp sửa vỡ tung rồi vậy, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.

Hiện giờ, không thể dùng hai chữ u ám để hình dung sắc mặt của Tư Đồ Không được nữa. Lúc này đây, khuôn mặt đó nom còn đáng sợ hơn cả Diêm vương đòi mạng dưới địa ngục.

Còn cảm giác lạnh lẽo toát ra từ cơ thể Tư Đồ Không dường như có thể khiến con người ta đông cứng chỉ trong giây lát.

Đáng sợ hơn thế, là luồng sát khí đằng đằng đang tỏa ra từ người anh ta, như thể chỉ một tích tắc sau sẽ xông vào giết người ngay vậy.

Lưu Trung Nam đang đứng ở phía sau, cảm thấy da đầu mình tê rần, hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên bần bật. Nếu có thể, anh ta thật sự muốn bỏ trốn khỏi đây, trốn càng xa càng tốt, bởi anh ta có thể cảm nhận được, ngay sau đây thôi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ giết người. Anh ta sợ mình sẽ không giữ được cái mạng quèn này mất.

“Chắc… chắc có lẽ không ở trong phòng nghỉ đâu ạ?”

Lúc này Lưu Trung Nam thật sự hy vọng Bùi Dật Duy không ở trong phòng nghỉ. Tất nhiên Bùi Dật Duy không phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là Liễu Ảnh.

Chỉ cần cô Liễu không ở trong phòng nghỉ là được.

“Tổng giám đốc, có thể là tôi nhìn nhầm, có lẽ cô Liễu đã ra về rồi. Hay ngài gọi điện thoại cho cô Liễu xem sao?”

Lúc này, Lưu Trung Nam thật lòng mong sao mình đã nhìn nhầm, anh ta thà chịu lỗi không làm tròn trách nhiệm còn hơn là nhìn thấy cô Liễu ở trong phòng nghỉ.

Anh ta nghĩ, có lẽ Tổng giám đốc của anh ta cũng muốn đón nhận khả năng này hơn.

Lưu Trung Nam nói câu sau rất lí nhí, chỉ để cho Tư Đồ Không nghe được, dù sao chuyện của cô Liễu vẫn không nên để cho người khác biết thì hơn.

“Không ở trong phòng nghỉ sao?”

Quản lý tiền sảnh chỉ nghe được câu đầu tiên Lưu Trung Nam nói. Anh ta cũng lấy làm lạ, đáng lý ra, dù đang có mặt trong phòng thì lúc này cũng không thể nào ngủ say như chết được, người bên trong phải nghe thấy tiếng gõ cửa của anh ta mới đúng chứ.

“Nhưng bộ phận lễ tân cho biết Sếp Bùi vẫn chưa hề rời đi, hoặc là khi ra về, Sếp Bùi đã trả phòng nhưng nhân viên của chúng tôi không nhìn thấy? Sếp Bùi là khách hàng VIP của chúng tôi, có thẻ hội viên, có thể quẹt thẻ thanh toán trực tiếp, vậy nên cũng có khả năng là Sếp Bùi đã về thẳng rồi, nhân viên của chúng tôi sơ sót không để ý.”

Dù sao Câu lạc bộ này cũng làm ăn khấm khá, khách khứa tấp nập, xảy ra sơ sót trong những lúc bận tối mắt tối mũi cũng là điều có thể.

Con ngươi Tư Đồ Không khẽ dao động, vẻ mặt có thể dọa người ta chết khiếp mới vừa nãy của anh ta đã dịu lại phần nào, nhưng cũng chỉ một chút xíu. Anh ta lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Liễu Ảnh.

Lúc này tâm trí của Tư Đồ Không vẫn còn hơi rối bời, anh ta không biết rốt cuộc mình muốn một đáp án như thế nào. Mặc dù tự mình đi vào, nhưng trong thâm tâm, anh ta vẫn muốn tin tưởng Liễu Ảnh, anh ta thật sự hy vọng Liễu Ảnh đã rời đi.

Mặc dù vừa nãy khi anh ta gọi điện thoại cho cô, cô chỉ nói hai câu rồi cúp máy, rõ ràng không giống là đã về nhà, cũng không giống như đang trên đường về.

Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn hy vọng Liễu Ảnh đã về.

Lúc này, cửa phòng nghỉ vẫn chưa mở ra, kỳ thực không ai hay biết rốt cuộc ở trong phòng có người hay không. Tư Đồ Không muốn tạm tin lời của Lưu Trung Nam, muốn tạm tin rằng cô không có trong phòng nghỉ.

Tư Đồ Không ngước mắt nhìn cánh cửa phòng nghỉ, nheo nheo lại đôi mắt đang dao động, rồi ấn nút gọi đi.

Không bao lâu sau khi Tư Đồ Không ấn gọi, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Rõ ràng tiếng chuông này từ trong phòng vang ra, nói chính xác là từ trong phòng nghỉ vọng tới.

Mặc dù cánh cửa phòng nghỉ vẫn đóng kín, tiếng chuông cũng không lớn lắm, nhưng Tư Đồ Không vẫn nghe rất rõ.

Đương nhiên, Tư Đồ Không biết rõ tiếng chuông điện thoại của Liễu Ảnh, đó là một bài hát cũ kinh điển, bài hát mà Liễu Ảnh thích nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK