CHƯƠNG 1320: SỰ THẬT TÁM NĂM TRƯỚC (2)
Trác Thanh nhìn Hàn Nhã Thanh, nghĩ rồi sau đó nói: “Chị ấy không có lí do gì để làm thế.” Trác Hiểu Lam nghe thấy Trác Thanh biện giải thay cho cô ta thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng, cô ấy không có lí do gì để làm thế, hay phải nói đây không phải là ý của cô ấy, mà là ý của nhà họ Trác, cô Trác chỉ là người thực hiện thôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó đưa ra lời giải thích.
Chuyện này cũng chẳng khó phân tích, trước giờ Trác Hiểu Lam luôn cao ngạo lạnh lùng, đúng là sẽ không để ý mấy chuyện này, nhưng Trác Hiểu Lam lại làm thế, vậy thì chỉ có một khả năng, đây là ý của nhà họ Trác, nhà họ Trác không muốn Viên Ngữ gả vào nhà họ Trác.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói lời này, sắc mặt cũng thay đổi, trong lòng Trác Hiểu Lam trầm xuống, Hàn Nhã Thanh này đúng là có bản lĩnh.
“Là sao? Nhà họ Trác? Không thể nào, ba mẹ tôi không phản đối chuyện của tôi và Viên Ngữ.” Sắc mặt của Trác Thanh lập tức thay đổi mấy lần, anh ta giải thích theo bản năng, nhưng không biết đang giải thích cho Hàn Nhã Thanh nghe hay là đang giải thích cho chính mình nghe nữa.
Năm đó khi anh ta đưa Viên Ngữ về nhà họ Trác, thật ra cũng không có mấy hi vọng, thậm chí lúc đó anh ta đã chuẩn bị xong sẽ chiến tranh lâu dài với ba mẹ rồi. Nhưng anh ta không ngờ, sau khi anh ta đưa Viên Ngữ về thì ba mẹ không hề phản đối, mọi chuyện đều thuận lợi thế đó, thuận lợi đến mức khiến anh ta cũng không dám tin cho lắm.
“Chị, chị nói cho em, rốt cuộc là sao?” Trác Thanh không ngu, mà anh ta rất thông minh, anh ta lập tức hiểu rõ, khi đó nhà họ Trác chấp nhận Viên Ngữ quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khác thường, thế nên có vài việc anh ta cần nghĩ thêm “Trác Thanh, em nghe mấy câu gây xích mích của cô ta rồi chất vấn chị à? Cô ta là gì của em? Còn chị là gì của em? Em có biết suy nghĩ không vậy!” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh, giọng nói tức giận, nghe ra rất là cây ngay không sợ chết đứng.
“Còn nữa, em đang nghi ngờ ba mẹ đó.” Sắc mặt thất vọng của Trác Hiểu Lam rất là đúng lúc.
“Em không nghi ngờ ba mẹ, em chỉ muốn biết chuyện năm đó là sao? Chị, chị nói cho em, chuyện năm đó là sao?” Lúc này Trác Thanh rõ ràng nhận ra, có khi năm đó anh ta đã bỏ lỡ nhiều chuyện.
Anh ta muốn biết sự thật, bây giờ anh ta chỉ muốn biết sự thật.
“Đây là chuyện của em, sao chị biết được.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh, sặc mặt lạnh lùng, không có gì khác thường, đương nhiên cũng không có cảm xúc nào, ngay cả một tí ti đau lòng cũng không.
“Cô Trác không muốn nói vậy để tôi nói thay cô Trác cho.” Hàn Nhã Thanh thấy Trác Hiểu Lam vẫn chẳng chịu thừa nhận thì trong lòng thầm thở dài, cô đã thấy người mạnh miệng, nhưng người chẳng có tí áy náy nào như Trác Hiểu Lam, che giấu không để lộ sơ hở nào đúng là chẳng được mấy ai.
Hàn Nhã Thanh biết chắc không hỏi được Trác Hiểu Lam đâu, vậy thì để cô đến nói vậy, đỡ tốn thời gian.
“Sao hả? Cô Đường lại muốn bịa chuyện nữa?” Trác Hiểu Lam dời mắt rồi liếc mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, châm chọc nói.
“Cô Trác không cần sốt ruột, chuyện thì phải nói rồi, còn là bịa hay thật thì Trác Hiểu Lam cô sẽ rõ ràng hơn bất kì ai.” Hàn Nhã Thanh cũng không tức giận, chỉ thấy hơi buồn cười trước phản ứng này của Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam khẽ run, trong lòng bực mình nhưng cô ta cũng không nói thêm gì. Trác Hiểu Lam là người thông minh, cô ta biết có vài việc, nói càng nhiều thì bại lộ càng nhiều, cô ta thật sự thấy Hàn Nhã Thanh quá gai mắt nên mới không nhịn nổi mà chế giễu vài ba câu.
“Thanh Thanh, cô mau nói đi, cô mau nói đi.” Trác Thanh lại không chờ được, không hỏi được từ chỗ Trác Hiểu Lam, giờ anh ta gửi hết hi vọng lên Hàn Nhã Thanh. Trác Thanh cũng biết, Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ nói bậy khi không có căn cứ gì.
“Tám năm trước, ba Viên Ngữ bị suy tim, cô Trác tìm đến Viên Ngữ, cam đoan sẽ cứu ba cô ấy, sau đó bảo cô ấy rời đi. Trong tình huống đó, Viên Ngữ không có lựa chọn nào khác, vì nếu cô ấy không đồng ý với cô Trác thì chỉ đành trơ mắt nhìn ba mình qua đời. Vậy nên Viên Ngữ cố ý ở cùng người đàn ông khác khiến anh hiểu lầm, khiến anh bắt gian tại trận, để anh mất hết hi vọng.” Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này thì mắt nhìn Trác Thanh, phần trước thì ban nãy vừa xác định rồi, còn phần sau là cô đoán thôi.
Thấy được Trác Thanh rất yêu Viên Ngữ, thế nên trong tình huống bình thường Trác Thanh sẽ không chia tay với Viên Ngữ, chắc chỉ có Viên Ngữ theo người khác mới có thể khiến Trác Thanh chia tay.
Mà khi đó bệnh tình của ba Viên Ngữ rất nghiêm trọng, từ khi ba Viên Ngữ đến nằm viện ở Huyện Thanh Thủy chó đến khi Viên Ngữ và Trác Thanh chia tay cũng chỉ có mấy ngày, thế nên Viên Ngữ không có thời gian chậm rãi khiến Trác Thanh hiểu lầm, cách nhanh nhất và trực tiếp nhất, cũng khắc nghiệt nhất đó là bắt gian tại trận.
Cũng chỉ trong tình huống đó, Trác Thanh mới mất hết hi vọng, mới không nghi ngờ.
Trác Thanh nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi, chuyện đó đến tận bây giờ anh ta vẫn không nói cho ai, ngay cả khi trước đại ca hỏi mà anh ta cũng không nói, vậy sao Hàn Nhã Thanh lại biết?
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của Trác Thanh thì biết mình đã đoán đúng, Hàn Nhã Thanh liếc mắt, đúng là đã thấy được sắc mặt của Trác Hiểu Lam cũng thay đổi.
Hàn Nhã Thanh thầm cười khẽ trong lòng, sở dĩ cô nói bắt gian tại trận, thật ra không phải để kích thích cậu hai Trác, mà là để nói cho Trác Hiểu Lam nghe.
Hàn Nhã Thanh biết, năm đó chẳng mấy ai biết chuyện bắt gian, với thế lực của nhà họ Trác thì đương nhiên sẽ không để chuyện đó truyền ra ngoài, nếu không thì đại ca đã tra ra rồi.
Đương nhiên là cô cũng không tra ra.
Nhưng giờ cô nói thẳng ra, nhất định sẽ khiến Trác Hiểu Lam bất an trong lòng, Trác Hiểu Lam chắc chắn nghĩ rằng cô tra ra thật.
Cứ thế thì chuyện phía sau mới tiến hành êm đẹp hơn, cô cũng có thể dễ gạt Trác Hiểu Lam lỡ miệng nói ra hơn.
Hàn Nhã Thanh biết Trác Hiểu Lam rất thông minh, hơn nữa còn rất cẩn thận, thế nên chuyện này thật sự không đơn giản.
“Cô biết ư, cô làm sao mà tra ra?” Trác Thanh nhìn Hàn Nhã Thanh, sắc mặt hơi hoảng hốt.
“Tôi muốn điều tra thì điều tra được thôi.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh sẽ không giải thích, cô cũng không thể nói cho cậu hai Trác đây là cô đoán.
“Nhưng đó là giả, là giả cả đó, người đàn ông đó cũng là giả, thực tế không có người đàn ông như thế.” Lúc này cậu hại Trác đã hơi hơi tan vỡ rồi: “Đều là lỗi của tôi, sao lúc đó tôi không đi điều tra cho rõ chứ, sao lúc đó tôi lại ngu ngốc thế chứ.”
“Dù lúc đó anh có đi điều tra thì cũng không thể điều tra ra, dù sao chuyện này không chỉ là ý định của mỗi Viên Ngữ, còn có cô Trác đây, với năng lực của cô Trác mà muốn gạt đi thì có gì khó.” Hàn Nhã Thanh biết lời nói này hơi tàn nhẫn với Trác Thanh, nhưng đây là sự thật, đến lúc này rồi, Trác Thanh có quyền biết hết sự thật.
“Cô Đường đúng là cao thủ gây chia rẽ.” Sắc mặt của Trác Hiểu Lam rõ ràng trở nên tối sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Nhã Thanh, Trác Hiểu Lam không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ nói thẳng thừng như thế.
“Sao chị phải làm thế? Tại sao?” Trác Thanh đột nhiên quay qau nhìn Trác Hiểu Lam, lúc này không biết vì đau đớn hay vì tức giận mà ánh mắt của anh ta nổi lên tơ máu kinh người, nhìn khá là kinh khủng.
Hiển nhiên là Trác Thanh tin lời Hàn Nhã Thanh.
“Trác Thanh, em tin cô ta mà không tin chị sao?” Trác Hiểu Lam sửng sốt, mắt trợn tròn, hơi khó tin nhìn Trác Thanh, hiển nhiên Trác Hiểu Lam không ngờ em trai mình chỉ vì mấy câu của Hàn Nhã Thanh mà gào lên với mình.
“Sao em lại không tin cô ấy chứ! Cô ấy chẳng việc gì phải lừa em cả, em chỉ muốn biết tại sao chị phải làm thế, chị biết rõ em yêu Viên Ngữ mà, em yêu cô ấy đến thế…” Trác Thanh là người thông minh, tuy bây giờ rất đau lòng nhưng đầu óc anh ta vẫn minh mẫn, anh ta biết rõ Hàn Nhã Thanh chẳng việc gì phải lừa anh ta.
Đương nhiên anh ta cũng biết Hàn Nhã Thanh không thể nào lừa anh ta.
Nhưng ngược lại, chuyện năm đó có quá nhiều điều khả nghi, anh ta biết Viên Ngữ thương anh ta, chắc chắn phải buộc làm thế, chứ nếu không Viên Ngữ đã không chia tay anh ta.
Hơn nữa bây giờ Trác Thanh cẩn thận nghĩ lại thì cũng nghĩ rõ một chuyện. Năm đó ba mẹ chẳng những không phản đối anh ta và Viên Ngữ, mà sau đó mẹ còn chủ động đề nghị bảo anh ta đưa Viên Ngữ về ra mắt, đây đúng là thuận lợi đến mức bất thường.
Nhưng năm đó mẹ không hề hỏi về chuyện của Viên Ngữ, ngay cả nhà Viên Ngữ ở đâu, nhà Viên Ngữ có những ai mà mẹ cũng không hỏi, lúc đó mẹ không hề hỏi gì thêm.
Hôn nhân đại sự của anh ta, mẹ không nên như thế, lúc ấy mẹ vừa hài lòng vừa nhiệt tình với Viên Ngữ, nhưng chưa bao giờ hỏi sâu về chuyện của Viên Ngữ.
Giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ chẳng hề có ý định chấp nhận cho Viên Ngữ gả vào nhà họ Trác.
Thế nên Trác Thanh tin lời của Hàn Nhã Thanh!!