Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1459: KHÚC NHẠC DẠO NHẬN NGƯỜI THÂN (1)

Quản gia Trọng lại muốn lên tiếng, Mặc Thành lập tức cắt ngang lời ông ta: “Được rồi, tôi biết việc này không dễ dàng, yên tâm, giao cho tôi, “Mặc Thành , cậu cũng không thể làm loạn.” Sắc mặt quản gia Trọng thay đổi, ông ta đã từng chứng kiến khả năng giữ bí mật của nhà họ Đường, mà cô cả nhà họ Đường lại thông minh nhanh nhẹn, tính cảnh giác cực cao, nếu Mặc Thành thật sự làm ra cái gì, rất có thể sẽ bị phát hiện.

Mặc dù bây giờ rất nhiều chứng cứ chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của Quỷ.

Vực Chi Thành, nhưng thành chủ vẫn đối xử đặc biệt với cô cả nhà họ Đường.

Nếu Mặc Thành hành động thiếu suy nghĩ bị nhà họ Đường, hoặc là bị cô cả nhà họ Đường phát hiện, chỉ sợ sẽ dẫn đến hiểu nhầm.

Chắc chắn thành chủ không muốn nhìn thầy hiểu nhầm như vậy.

Mặc Thành nghiêng người liếc nhìn quản gia Trọng: “Ông già, ông cho rằng tôi lớn tuổi hoa mắt giống như ông, chút chuyện nhỏ như vậy mà có thể làm không tốt sao?”

“Mặc Thành , cô cả nhà họ Đường…” Quản gia Trọng nhìn thấy thái độ này của Mặc Thành thì càng lo lắng hơn.

“Tôi biết cô ta rất lợi hại, nếu cô ta không lợi hại, tôi cũng không muốn quản chuyện này đâu.” Từ trước đến giờ Mặc Thành vẫn luôn kiêu ngạo, cũng không có nhiều người có thể khiến anh ta coi trọng, có thể khiến anh ta tự mình đi làm việc như vậy.

“Yên tâm, tự tôi có cách, đảm bảo sẽ không bị nhà họ Đường phát hiện, cũng sẽ không bị cô ta phát hiện, chuyện này tôi sẽ làm kín đáo đến thần không biết quỷ cũng không hay, nếu như kết quả cuối cùng cô ta không phải là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành chúng ta, vậy coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.” Mặc Thành tỏ rõ đã có tính toán, vô cùng tự tin.

Mặc Thành đã nói đến nước này, tất nhiên quản gia Trọng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Mặc Thành , tự cậu đi nói với thành chủ đi.” Quản gia Trọng không quản được, chỉ có thể giao cho thành chủ, nếu thành chủ cũng đồng ý với cách làm của Mặc Thành , vậy cứ mặc cho Mặc Thành đi làm chuyện này.

“Đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn một chuyện rất quan trọng, rất cấp bách, vẫn là ông báo cáo với thành chủ đi.” Mặc Thành không đợi quản gia Trọng phản ứng đã lập tức chuồn đi.

Mặc Thành không chắc chắn thành chủ có đồng ý cho anh ta làm như vậy hay không, chuyện này anh ta đã quyết định, chắc chắn muốn đi làm, nếu thành chủ không đồng ý, e rằng đến lúc đó sẽ gặp phải phiền phức, vì vậy, không bằng anh ta làm xong chuyện rồi đi gặp thành chủ.

Còn cả lúc trước trong họp báo anh ta tuyên bố chuyện đã tìm được công chúa thật sự anh ta cũng không biết chuyện này vẫn hơi vướng mắc, vì vậy Mặc Thành cũng có phần lo rằng thành chủ sẽ tức giận.

Mặc dù Mặc Thành lớn như vậy rồi vẫn chưa từng thấy thành chủ tức giận, nhưng đối với thành chủ, Mặc Thành kính sợ từ trong đáy lòng.

“Mặc Thành .” Quản gia Trọng choáng váng, Mặc Thành thế này là gây họa rồi chạy, ném hết cục diện rối rắm cho ông ta.

Nhưng mà, nhoáng cái Mặc Thành đã chạy mắt dạng, ông ta cũng không thể đi bắt Mặc Thành trở lại.

Quản gia Trọng đành phải kiên trì đến cùng đi gặp thành chủ.

Bình thường thành chủ không có thói quen xem điện thoại di động, phần lớn thời gian đều vẽ tranh.

Quản gia Trọng tìm được Trương Minh Hoàng trong phòng vẽ tranh.

“Thành chủ, Mặc Thành đi họp báo, Mặc Thành nói sẽ dùng quy tắc của Quỷ Vực Chỉ Thành xử lý Trình Nhu Nhu.” Quản gia Trọng đứng ở bên cạnh Trương Minh Hoàng, báo cáo chuyện trong họp báo.

Trương Minh Hoàng nghe thấy lời của quản gia Trọng, cũng không có phản ứng gì, ngay cả động tác vẽ tranh cũng không dừng lại.

Quản gia Trọng biết, đây là không có ý kiến đối với cách làm của Mặc Thành .

Quả nhiên, cách làm lúc trước của ông ta vẫn quá nhân từ, nếu như là trước kia, có lẽ thành chủ cũng sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn đây không phải là kết quả khiến Thành chủ hài lòng.

“Mặc Thành tuyên bố đã tìm được công chúa thật sự rồi.” Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì, quản gia Trọng tiếp tục báo cáo.

Lần này cuối cùng Trương Minh Hoàng đã có phản ứng rồi, ông ta dừng động tác vẽ lại, ánh mắt nhìn về phía quản gia Trọng: “Người cậu ta nói là ai?”

“Mặc Thành cũng không biết chuyện cô cả nhà họ Đường chính là Hàn Nhã Thanh, vì vậy Mặc Thành còn tưởng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành chúng ta.”

Trương Minh Hoàng ngắn người, nhưng trên mặt cũng không có cảm xúc gì, không có bắt ngờ, cũng không có thất vọng.

Mặc dù quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng hơn bốn mươi năm, nhưng có đôi khi quản gia Trọng vẫn nhìn không hiểu thành chủ nhà mình đang suy nghĩ cái gì.

“Thành chủ, Mặc Thành nói làm giám định ngừơïi thân cho thành chủ và cô cả nhà họ Đường, làm như vậy sẽ có kết quả nhanh nhắt, cũng trực tiếp nhất.” Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, vẫn kiên trì nói dự định của Mặc Thành cho thành chủ nhà mình.

“Cậu ta có cách?” Dường như lông mày Trương Minh Hoàng hơi nhíu lại, đặt bút vẽ trong tay sang một bên, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện khi ông ta đặt bút, không biết có phải vì tay run hay không mà có một giọt màu nhỏ xíu rơi xuống mặt bàn.

Mặc dù biết Đường Thắm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, mặc dù cho đến bây giờ tất cả chứng cứ bọn họ điều tra được đều chứng minh Hàn Nhã Thanh là con gái của Hàn Trung Phương.

Nhưng trong lòng Trương Minh Hoàng vẫn còn một chút chờ mong, ông ta chỉ nhìn thấy ảnh chụp của cô bé kia, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của cô, ông ta đã cảm thấy vô cùng có duyên, giống như cô vốn nên có quan hệ với ông ta!

Dù sao quản gia Trọng cũng hiểu rõ Thành chủ nhà mình, hơn nữa quản gia Trọng quan sát rất tinh té, khi ông ta nhìn thấy chấm màu nhỏ rơi xuống mặt bàn, ánh mắt chọt lóe: “Mặc Thành nói cậu ta có cách.”

Quản gia Trọng biết trong lòng thành chủ vẫn hi vọng cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ.

Vực Chi Thành.

Ông ta cũng hi vọng như vậy, nhưng mà… Trương Minh Hoàng không nói gì nữa, có điều, ông ta cũng không cầm bút vẽ lên tiếp tục vẽ nữa, Trương Minh Hoàng chỉ nhìn bức tranh ở trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường không phải cô gái bình thường, tôi lo rằng sẽ bị cô ấy phát hiện.” Quản gia Trọng vẫn nói lo lắng trong lòng mình ra.

“Mặc dù bình thường Thành hơi tùy hứng, nhưng nó làm việc vẫn rất đáng tin, đặc biệt là chuyện nó muốn đi làm, nó sẽ dốc hết sức làm cho tốt, ông cũng rõ ràng năng lực của nó, có rất ít chuyện nó dốc hết sức đi làm mà không tốt.” Hiếm khi Trương Minh Hoàng nói dài như vậy, ý tứ trong lời này đã rất rõ ràng, ông ta tán thành cách làm của Mặc Thành.

Quản gia Trọng nghe thấy thành chủ nhà mình nói vậy thì cũng yên lòng.

“Nếu như đến lúc đó thật sự có hiểu nhầm gì, tôi giải thích với cô ấy.” Chỉ là, Trương Minh Hoàng lập tức nói thêm một câu.

Quản gia Trọng khiếp sợ, ý của Thành chủ là nếu đến lúc đó thật sự có hiểu nhằm, Thành chủ muốn đích thân ra mặt, đích thân đi giải thích?

Ông ta không nghe nhằm chứ?

Không nói đến những năm này ngay cả chuyện của Quỷ Vực Chỉ Thành thành chủ cũng bỏ mặc không quản, cho dù là hơn hai mươi năm trước khi thành chủ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, chuyện khiến thành chủ đích thân ra mặt xử lý cũng không nhiều.

Bởi vì chuyện có thể khiến thành chủ đích thân ra mặt quá ít, nên người có thể khiến thành chủ chủ động đi gặp lại càng ít.

Quản gia Trọng đi theo bên cạnh Trương Minh Hoàng hơn bốn mươi năm, cũng là lần đầu tiên nghe thầy Trương Minh Hoàng chủ động nói muốn đi gặp một người, chỉ để giải thích một số hiểu nhằm thật ra cũng không lớn lắm.

Quản gia Trọng có thể không kinh ngạc sao?

Lúc này quản gia Trọng càng rõ ràng, nếu kết quả giám định ngừơïi thân cho thấy cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, vậy sẽ không có hiểu nhầm gì.

Cho nên, nếu như có hiểu nhầm, vậy chắc chắn là bởi vì cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ, nhưng như vậy mà thành chủ còn nói muốn tự mình đi giải thích?

Quản gia Trọng biết ở trong lòng thành chủ nhà mình, cô cả nhà họ Đường rất đặc biệt, nhưng quản gia Trọng cũng không ngờ lại đặc biệt đến độ này.

Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa, bây giờ quản gia Trọng chỉ hi vọng ông trời có thể chiều cố, hi vọng cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái của thành chủ.

Hoặc là, hi vọng Mặc Thành làm việc cẩn thận chút, đến lúc đó đừng gây ra hiểu nhầm.

Dù sao, đến lúc đó nếu kết quả giám định ngừơïi thân cho thấy cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ, chắc chắn thành chủ rất đau lòng, còn muốn để thành chủ đi giải thích hiểu nhầm, đi xin lỗi, chắc chắn trong lòng thành chủ sẽ rất khó chịu.

Từ trước đến giờ Mặc Thành vẫn luôn là kiểu người nhanh chóng quyết đoán, chuyện anh ta muốn làm thì chưa bao giờ chậm chạp, vì vậy sau khi tách khỏi quản gia Trọng, Mặc Thành lập tức đi sắp xếp!

Giữa trưa, khi Đường Vân Thành tan làm đi qua cửa bệnh viện, phát hiện ở cửa bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, lấp kín cửa bệnh viện, thậm chí còn lắp kín nửa con đường.

Trên đường có rất nhiều người, tài xế đành phải thả chậm tốc độ.

*Xảy ra chuyện gì?!” Đường Vân Thành nhìn thấy tình huống ở cửa bệnh viện, lông mày hơi chau lại, đây là bệnh viện của nhà họ Đường, xảy ra chuyện, tất nhiên Đường Vân Thành phải quản.

Đường Vân Thành hạ cửa số xe xuống, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc kia cực kỳ đau thương, khiến người ta nghe mà thấy không đành lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK