Chương 1599
Ánh mắt như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu dưới đất từ lâu.
Nếu như là ngày thường, chắc chắn Liễu Ảnh đã run sợ mà nhún nhường rồi, nhưng bây giờ thì khác, cô nhìn anh ta, kiên quyết nói: “Lần này không được.”
“Được, vậy em cứ thử xem.” Khóe môi Tư Đồ Không kéo ra một đường cong lạnh lẽo, tốt lắm, cô dám vì Bùi Dật Duy mà bất chấp tất cả.
Cô quan tâm tới Bùi Dật Duy vậy sao?
Nếu đã quan tâm như vậy, vậy thì…
Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, im lặng, nhưng thái độ của cô lại rất rõ ràng, không chùn bước, không khuất phục.
“Bùi Dật Duy vất vả nhiều năm mới gây dựng được công ty như ngày hôm nay, em nói xem, nếu như tôi muốn làm gì đó, liệu công ty của anh ta có giữ nổi nữa không?” Tư Đồ Không cũng không hy vọng phải dùng đến chiêu này để uy hiếp cô, anh ta không thể chấp nhận dáng vẻ bảo vệ Bùi Dật Duy của cô, căm ghét dáng vẻ cô vì Bùi Dật Duy mà có thể bất chấp tất cả, càng không thể chấp nhận được việc cô sẽ tiếp tục gặp người đó.
Con người anh ta, trước giờ làm việc chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến quá trình, chỉ cần là kết quả anh ta muốn là được.
Nghe những lời uy hiếp đó, Liễu Ảnh sững sờ một thoáng rồi đột nhiên bật cười: “Tùy anh thôi.”
Nếu là trước kia, bị Tư Đồ Không uy hiếp như vậy, cô chắc chắn sẽ lo lắng, cô đương nhiên biết mấy năm qua Bùi Dật Duy không hề dễ dàng gì. Lúc ba Bùi mới qua đời, nhà họ Bùi mất hết tất cả, anh ta từ hai bàn tay trắng gây dựng lại cơ đồ, tất cả đều là dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Hơn nữa việc anh ta liều mạng để có được thành tựu ngày hôm nay còn có một mục đích nữa, đó là trả thù cho nhà họ Bùi. Hiện giờ chuyện báo thù coi như đã xong, cả nhà Hàn Trung Dương ác giả ác báo, bọn họ đã nhận được cái kết xứng đáng rồi.
Bây giờ Hàn thị đang nằm trong tay Hàn Nhã Thanh, đây chắc chắn là điều mà Bùi Dật Duy mong muốn hơn cả.
Trước đây khi Tư Đồ Không uy hiếp cô thế này, cô nhất định sẽ lo lắng cho tình hình của Bùi Dật Duy, chắc chắn sẽ chịu nhún nhường giống như lần trước, nhưng hiện tại điều đó đã hoàn toàn không cần thiết nữa.
Bùi Dật Duy giết chết Bùi Doanh, ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cho dù có tìm được luật sư giỏi đến mấy cũng khó thoát khỏi cảnh ngồi tù, hơn nữa thời gian ngồi tù chắc chắn cũng không ngắn ngủi gì. Nếu đã như vậy rồi thì còn quan tâm làm gì đến mấy thứ vật để ngoài thân kia nữa.
Cô tội gì phải thấp thỏm lo âu.
Tư Đồ Không sững sờ, không ngờ cô lại dửng dưng như vậy. Còn nhớ mới lần trước anh ta nhắc đến Bùi Dật Duy để uy hiếp cô, cô liền sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà lần này lại không hề mảy may dao động?
Là không sợ nữa, hay là cho rằng anh ta không dám làm?
Cứ cho là khi nãy anh ta thật sự uy hiếp cô vậy đi, nhưng thực ra cũng chỉ là chiêu trò rung cây dọa khỉ, nào có ý muốn làm như vậy thật. Trong lòng anh ta biết rõ, nếu ra tay với Bùi Dật Duy, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh ta.
Anh ta đã sớm biết trong lòng cô thích Bùi Dật Duy.
“Em cho rằng tôi không dám ư?” Tư Đồ Không không muốn để cô nhìn thấu tâm tư của mình, cũng không thể để cô biết rằng anh ta không thật sự không dám.
Nói ra cũng nực cười, một con người không sợ trời, không sợ đất như anh ta mà cũng có chuyện không dám làm.
“Tôi đâu có nói anh không dám, Tư Đồ Không anh còn có chuyện gì không dám làm sao, anh muốn thế nào thì tùy anh.” Liểu Ảnh chưa từng nghĩ đến chuyện anh ta không dám làm, chẳng qua là vì Bùi Dật Duy không còn quan trọng những thứ này nữa, nên cô mới chẳng quan tâm.
“Vậy là, ý của em là em sẽ nhất quyết đi gặp tên đó bằng được, cho dù tôi có hủy hoại công ty của anh ta đi chăng nữa, có phải không?” Tư Đồ Không sững sờ, phản ứng của cô như vậy có hơi bất thường.
“Phải.” Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, câu trả lời đơn giản, ngắn gọn nhưng chắc nịch.
Đôi mắt anh ta nửa khép hờ, nhìn cô, lồng ngực khẽ phập phồng, người phụ nữ này đúng là đáng giận.
Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến thế sao? Sống chết cũng muốn đi gặp anh ta.
Nhưng anh ta càng giận bản thân mình hơn, anh ta biết rõ người trong lòng cô là Bùi Dật Duy, giờ đây anh ta trơ mắt nhìn người con gái trước mặt vì một tên đàn ông khác mà liên tục đối nghịch mình, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Ngay lúc này anh ta thực sự muốn bóp chết cô, nhưng bàn tay đặt trên cổ lại không nỡ dùng lực.
Người phụ nữ này khiến anh ta tức đến phát điên, nhưng anh ta lại chẳng nỡ làm tổn thương đến cô.
“Em như vậy anh ta cũng đồng ý sao? Em không để tâm, anh ta cũng sẽ không để tâm hay sao? Đừng quên công ty đó là thứ anh ta liều mạng mới đổi lại được.” Nói xong, Tư Đồ Không thầm thở ra một hơi, anh ta không thể làm gì cô, hơn nữa thái độ của cô bây giờ có nói gì cũng không nghe lọt.