CHƯƠNG 1470: BỊ NHÌN THẤU (2)
“Không có việc gì, anh đi làm chuyện của anh đi.” Hàn Nhã Thanh nghe được câu trả lời của cậu năm Tào, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Cô tin tưởng lời của cậu năm Tào, cậu năm Tào thân là cục trưởng cục cảnh sát, anh ta tự mình đến đó, cô tin tưởng năng lực của cậu năm Tào, chuyện mà cậu năm Tào điều tra không có khả năng xảy ra vấn đề.
Hơn nữa chuyện lớn như vậy, cậu năm Tào cũng không dám qua loa, cho nên căn bản có thể loại bỏ khả năng do người tạo nên.
Cậu Hàn và Tiểu Cửu cũng coi là người biết quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy sắc mặt Hàn Nhã Thanh dịu xuống, lại nghe Hàn Nhã Thanh nói không có chuyện gì thì lập tức hiểu được chuyện này phần lớn là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Mặc Thành của họ.
May mắn, may mắn!
May mắn không liên quan gì đến Mặc Thành , may mắn không liên quan gì đến bọn họ, nếu không nhìn dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường vừa rồi, bọn họ thật sự khó giữ tính mạng.
“Tôi nói chúng tôi không phải người tàn nhẫn như vậy, cô nên tin tưởng tôi chứ không phải nghi ngờ.”
Cậu Hàn đã biết chuyện tai nạn xe cộ không liên quan gì đến Mặc Thành , cũng không liên quan đến bọn họ, cho nên tức khắc cảm thấy cả người thả lỏng.
“Vừa rồi anh cũng không chắc chắn như bây giờ.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cậu Hàn một cái, vừa rồi lúc nói lời kia, rõ ràng anh ta có chột dạ, hiển nhiên ngay cả anh ta cũng không tin tưởng.
“Ha ha…” Lời này làm cho cậu Hàn không biết trả lời thế nào, trước giờ cô cả nhà họ Đường nói chuyện luôn là nói trúng tim đen, làm cho người ta muốn tránh cũng không tránh được.
“Bây giờ có thể nói chuyện của các người được chưa?” Hàn Nhã Thanh thấy bọn họ vẫn chờ ở ngoài xe chứ không rời đi, thấy bọn họ còn khá lo lắng cho mình, lại thêm bây giờ cũng chưa thể xác định chuyện tai nạn xe cộ có liên quan gì đến bọn họ không, cho nên ngữ khí của Hàn Nhã Thanh rõ ràng dịu đi một ít.
“Không phải tôi không muốn nói, mà là tôi không thể nói, hay là cô chờ một chút…” Cậu Hàn ho nhẹ một tiếng, quả thật vấn đề này làm anh ta hơi khó xử, một bên là Mặc Thành , một bên là người có khả năng là công chúa của Qủy Vực Chi Thành bọn họ, hai bên anh ta đều không thể đắc tội được.
Nếu bây giờ anh ta bại lộ thân phận, kế hoạch của Mặc Thành nhất định sẽ không dễ tiến hành, nếu kế hoạch của Mặc Thành bị hủy vì anh ta, cậu Hàn hoàn toàn không nghi ngờ chuyện Mặc Thành có thể lột da rút gân mình.
“Chờ cái gì?” Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, chờ? Chờ cái gì? Trong lời nói của anh ra có chứa tin tức khác.
“Cho nên, các người có kế hoạch khác nữa?” Hàn Nhã Thanh nheo mắt, tuy rằng giọng điệu là nghi vấn như cô đã gần như xác định nó là đúng.
Chờ đợi, chờ đợi kế hoạch khác của họ đến, khi đó cô ấy sẽ có thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Cậu Hàn hơi ngạc nhiên, trong lòng kinh ngạc không thôi, đệch, mình vừa mới nói cái gì?
Mình nói cái gì?!
Rõ ràng mình không nói gì cả!
Rõ ràng anh vẫn luôn che dấu giúp Mặc Thành !
Vì sao càng khiến Mặc Thành bị lộ ra?!
Cô cả nhà họ Đường có thể đoán được bọn họ có kế hoạch khác, anh ta thật sự không còn lời nào để nói.
Cậu Hàn cảm thấy chuyện này thật sự không thể trách anh ta, muốn trách chỉ có thể trách cô cả nhà họ Đường thật sự quá thông minh, phản ứng quá nhanh nhạy, quả thực không phải phản ứng mà người bình thường nên có.
Cậu Hàn không khỏi thầm ai thán trong lòng, xong rồi, mình xong rồi, mình làm lộ kế hoạch của Mặc Thành , tiếp theo Mặc Thành càng khó thành công hơn, đến lúc đó Mặc Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Sao mình là xui xẻo như vậy chứ?
Nếu biết trước sẽ như vậy thì anh ta đã không nhận nhiệm vụ này.
“Đi thôi, tôi sẽ chờ, nhìn xem mấy người có cách hay gì.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được nở nụ cười, chẳng qua lúc này cậu Hàn nhìn thấy nụ cười kia thì chỉ có cảm giác sởn cả tóc gáy.
“Không, không thể nào.” Cậu Hàn nghĩ có lẽ vẫn có thể giãy dụa thêm chút, ít nhiều có thể bù vào đôi chút, đến lúc đó nói không chừng Mặc Thành có thể lột da rút gân anh ta nhanh hon, ít nhất có thể làm cho anh ta bớt đau hơn.
Nhưng hiền nhiên sự phủ nhận của anh ta không đáng tin cậy, Hàn Nhã Thanh đã nhìn thâu ngay lập tức, Hàn Nhã Thanh nhìn cậu Hàn, như cười như không nói: “Nếu lúc trước tôi chỉ đoán được tám phần thì sau khi nghe được lời này, tôi đã nắm chắc mười phần, cho nên, cảm ơn anh.”
Cậu Hàn lập tức choáng váng, mở to mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, dám giận chứ không dám nói, cuối cùng cực kỳ buồn bực nói: “Đừng khách sáo.”
Bây giờ ngoài ba chữ này ra thì anh ta còn có thể nói gì được nữa?
Anh ta có thể nói gỉ?
Vốn dĩ anh ta muốn cứu vãn một chút, ai biết là tự chuốc lấy thất bại, ai biết cô cả nhà họ Đường phản ứng nhanh như thế, bây giờ anh ta thu hồi lời vừa nói lại có được không?
“Anh thảm, anh thảm, anh thảm, anh thảm… Anh làm bại lộ ké hoạch mới, anh chờ chết đi, tôi sẽ chờ xem anh bị lăng trì, hoặc là bị lột da rút gân, hoặc là thảm hại hơn, cho anh muốn sống cũng không được.” Lúc này có lẽ Tiểu Tân nghe hiểu được vài phần, tuy rằng anh ta không biết rốt cuộc Mặc Thành muốn làm gì, nhưng hiển nhiên Mặc Thành có kế hoạch khác, bây giờ lại bị cậu Hàn làm lộ.
Nếu kế hoạch của Mặc Thành bị thất bại vì điều này, Mặc Thành mà không phát hiện chuyện này do cậu Hàn làm lộ ra thì không phải là Mặc Thành.
Tiểu Tân cũng không che dấu mình vui sướng khi người gặp họa, trước kia mỗi lần đều bị cậu Hàn bắt nạt thảm, cuối cùng bây giờ cũng có thể xả giận!!
Tiểu Cửu nhìn về phía cậu Hàn, trong ánh mắt cũng có vài phần đồng tình, đúng như lời Tiểu Tân nói, cậu Hàn là thật sự thảm.
“Sao lại khủng bố như vậy, rốt cuộc tổ chức của mấy người là gì đây? Chẳng lẽ là tổ chức khủng bố?”
Phạm My nghe mọi người nói chuyện thì hơi kinh hãi, đây chẳng qua là nói sai một câu, thật ra bà không nghe ra điều gì từ câu nói kia cả.
Là chính Thanh Thanh nhà bà thông minh, nghe ra vấn đề, cho nên anh chàng kia không coi là sai.
Chỉ vậy mà bị lăng trì? Bị lột da rút gân? Còn muốn sống cũng không được?
Mắy người này rốt cuộc là ai? Là tổ chức khủng bồ gì?
Đương nhiên, cái Phạm My quan tâm không phải bọn họ có ở tổ chức khủng bố hay không, điều Phạm My lo lắng là liệu họ có làm hại đến Thanh Thanh nhà bà không.
Tiểu Tân nghe thầy Phạm My nói vậy thì trợn to mắt, rất muốn lớn tiếng phản bác một câu, chúng tôi không phải tổ chức khủng bó, không phải, tuyệt đối không phải.
Qủy Vực Chi Thành của bọn họ sao có thể là tổ chức khủng bó được?!
Nhưng Tiểu Tân nghĩ lại lời mình vừa nói, đột nhiên cảm thầy bây giờ anh ta phủ nhận cũng chưa chắc có người sẽ tin.
“Không, hoàn toàn không khủng bó, chúng tôi cũng không phải người tàn nhẫn, trước giờ chưa từng làm chuyện tàn nhẫn nào cả.” Cậu Hàn cảm thầy không thể để chuyện tiếp tục phá triển theo hướng này, anh ta lo nếu đề cô cả nhà họ Đường có ấn tượng xấu về bọn họ thì chẳng may đến khi xác định cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa của họ lại không chịu quay về Qủy Vực Chi Thành cùng họ thì sẽ rất thảm.
“Chúng tôi có quy định rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể làm chuyện xấu.” Cậu Hàn nhìn chằm chằm cô cả nhà họ Đường, giờ phút này, anh ta hy vọng cô cả nhà họ Đường có thể tin lời mình nói.
“Thật đấy, quy củ của tôi nghiêm lắm, rất nghiêm!!” Cậu Hàn sợ Hàn Nhã Thanh không tin cho nên liên tục cường điệu.
“Nếu không tin cô có thể hỏi cô ấy, cô ấy sẽ không nói dồi.” Có thể cậu Hàn nhận ra mình không chút độ tin cậy nào trước mặt cô cả nhà họ Đường, cho nên bèn chỉ vào Tiểu Cửu đang ở bên cạnh.
“Đúng vậy, quy củ chỗ chúng tôi rất nghiêm khắc.” Tiểu Cửu thấy chuyện này không có gì phải giấu diềm cả, cho nên bèn nghiêm túc gật đầu.
Có thể Tiểu Cửu cũng lo lắng dọa đến cô cả nhà họ Đường, cho nên lại nói thêm một câu: “Tiểu Tân nói lung tung, hay thích nói giỡn, chứ không phải như vậy đâu.”
Lúc nói câu này, Tiểu Cửu không đủ tự tin, tuy rằng quả thật sẽ không có lăng trì, không có cả khăng lột da rút gân, nhưng Mặc Thành tuyệt đối có ngàn vạn cách để chèn ép cậu Hàn.
“Đúng, đúng, cô không cần bị Tiểu Tân dọa, trước giờ nội quy của chúng tôi luôn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho chúng tôi làm xằng bậy, nếu làm trái quy định thì nhất định phải chịu phạt.” Cậu Hàn nghe thấy Tiểu Cửu phối hợp với mình thì âm thầm thở phào một hơi, anh ta cảm thấy như vậy cô cả nhà họ Đường sẽ tin tưởng.
“Nội quy rất nghiêm khắc?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cậu Hàn, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ có ý khác.
“Đúng… Đúng rồi.” Cậu Hàn nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thì cảm thấy ánh mắt hơi bị hoảng một chút, cho nên bèn trả lời theo bản năng.
Vốn lời này không sai, không có vấn đề gì, thật ra còn khá bình thường.
Hàn Nhã Thanh chậm rãi cong môi, độ cung kia rất đẹp, nhưng ở trong mắt cậu Hàn, không biết vì sao lại lạnh sống lưng, cậu Hàn đột nhiên có cảm giác đặc biệt không tốt!