CHƯƠNG 1132: BA CON GẶP MẶT, VÔ CÙNG NÁO NHIỆT, ĐẶC SẮC (5)
Chuyện của Dương Tầm Chiêu rất ít khi che giấu Đường Lăng, hơn nữa phương diện này vốn chính là sở trường của Đường Lăng, cho nên anh biết cũng không kỳ quái.
Cố Ngũ chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, da đầu tê rần, cậu chủ nhỏ thật sự là tiểu ác ma, quá ác độc rồi.
Anh ta rất muốn phản bác lời của tiểu ác ma Đường Minh Hạo, nhưng anh ta suy nghĩ nửa ngày lại không nghĩ ra được chữ nào.
Vì Cố Ngũ cảm thấy, anh ta vốn không cách nào phản bác những lời tiểu ác ma Đường Minh Hạo vừa nói.
Diêm Môn bọn họ nhiều người như vậy, mỗi ngày tới tới lui lui từ lối vào, không một ai phát hiện ba điểm mai phục đó, một đứa bé năm tuổi chỉ là lần đầu tiên tới, sao có thể phát hiện chứ?
Đây vốn là chuyện không hợp lẽ thường, cho nên tiểu ác ma nói có người lén nói cho nó biết liền càng thêm đáng tin.
Ở Diêm Môn, ngoại trừ lão đại, thì chỉ có anh ta biết chuyện đó, ngoại trừ anh ta thì gần như không ai có thể nói cho tiểu ác ma nữa.
Cho nên, đến lúc đó hiềm nghi của anh ta nhất định là lớn nhất, đến lúc đó dù anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tiểu ác ma vốn là đặc biệt giỏi lừa bịp, hơn nữa nó còn rất giỏi cáo trạng, đến lúc đó anh ta thật sự là chết chắc rồi.
“Cho nên, đến lúc đó nếu tôi nói với Dương Tầm Chiêu, tất cả những chuyện này đều là ý của chú, tôi tin ông ấy hẳn càng dễ tin tưởng.” Đường Minh Hạo thấy dáng vẻ còn khó coi hơn cả khóc của Cố Ngũ thì lại chậm rãi bổ sung một câu.
Thân thể Cố Ngũ rõ ràng cứng đờ, nếu đổi thành anh ta, anh ta cũng sẽ càng thêm tin tưởng cách nói này, dù sao thì cậu chủ nhỏ mới chỉ là đứa bé năm tuổi.
“Cậu chủ nhỏ, xin cậu bỏ qua cho tôi.” Cố Ngũ lúc này sắp khóc tới nơi rồi, anh ta hi vọng cậu chủ nhỏ có thể bỏ qua cho mình, đừng tra tấn anh ta nữa, anh ta sắp điên rồi.
“Dễ lắm, dễ lắm, chỉ cần chú làm theo những gì cậu đây nói, đảm bảo sau này chú sẽ ăn no uống say.”
Đường Minh Hạo vươn tay ra, vỗ vỗ vai Cố Ngũ như thật, còn rất ra dáng.
“Cậu chủ nhỏ, tôi không thích uống say.” Khóe môi Cố Ngũ giật mạnh, bất giác kháng cự, cuộc sống anh ta bây giờ đã rất rất tốt rồi, anh ta không cần cậu chủ nhỏ lại đặc biệt đối xử tốt với anh ta nữa.”
Hơn nữa anh ta thật sự không thích uống say.
Chiêu này của cậu chủ nhỏ có tác dụng với Đại Xuân, nhưng đối với anh ta thì vô dụng.
“Được, bây giờ có hai con đường trước mặt chú.” Đường Minh Hạo thấy không thuyết phục được Cố Ngũ thì lập tức thay đổi giọng điệu.
“Hai con đường nào?” Mắt Cố Ngũ sáng lên, có lựa chọn chính là một chuyện tốt, có hai con đường cũng tốt hơn một con đường tối tới cùng.
“Con đường thứ nhất, chú nghe lời tôi, đến lúc đó tôi sẽ gánh vác hết tất cả trách nhiệm.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn rất có nghĩa khí, nói lời này cũng rất có khí thế.
Cố Ngũ nghe thấy lời trượng nghĩa của cậu chủ nhỏ nhà mình, thấy cậu ấy khí thế như vậy, cũng có chút bị chấn động.
Có chốc lát, anh ta cũng muốn không chút do dự gật đầu, chỉ dựa vào phần gánh vác này của cậu ấy, anh ta cũng bằng lòng phối hợp cậu ấy rồi.
“Con đường thứ hai, chú không nghe lời tôi, đến lúc đó tất cả trách nhiệm tôi đều sẽ đẩy lên người chú.” Tuy nhiên, Cố Ngũ còn chưa kịp gật đầu, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại nhanh chóng nói ra con đường thứ hai.
Khóe môi Cố Ngũ trực tiếp giật giật, kích động ban nãy cũng chớp mắt biến mất, tiểu ác ma rốt cuộc vẫn là tiểu ác ma, mày không thể có ảo tưởng quá tốt đẹp với một tiểu ác ma được.
Nhưng hai con đường tiểu ác ma đưa ra cho anh ta phải chọn thế nào đây?
Con đường thứ hai nghe thì chính là đường chết, nhưng con đường thứ nhất sẽ có cơ hội sống sót sao?
Cố Ngũ thật sự không biết mình nên chọn thế nào.
Mà chính vào lúc này, điện thoại anh ta lại vang lên, lần này vẫn là điện thoại của Dương Tầm Chiêu.
“Tự chú quyết định đi, chú yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chú.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ một cái, sau đó dời mắt tới màn hình camera giám sát.
Trên màn hình, xe của cậu ba Dương vẫn không nhúc nhích, vẫn dừng ở chỗ cũ, mà anh cũng vẫn không xuống xe.
Cố Ngũ nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì cạn lời, cái gì mà tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh ta chứ?
Cậu chủ nhỏ thế này còn gọi là không miễn cưỡng anh ta?!
Không, cậu chủ nhỏ thế này tuyệt đối là miễn cưỡng anh ta, cậu ấy rõ ràng là đang ép anh ta.
Đường Minh Hạo lúc này nhìn vào màn hình, không nhìn anh ta nữa.
Điện thoại Cố Ngũ vẫn reo, reo liên hồi, giống như bùa đòi mạng.
Cố Ngũ hung hăng hít vào một hơi, sau đó rốt cuộc ấn nút nhận, ấn xong, anh ta ngẫm nghĩ, lại tự giác ấn loa ngoài.
Đôi mắt Đường Minh Hạo lúc này như đang nhìn vào màn hình, nhưng nó lại vẫn để ý với tình hình bên Cố Ngũ, khóe mắt bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng đang quan sát anh ta.
Nó thấy Cố Ngũ nhận điện thoại, còn thuận tiện ấn loa ngoài, khóe môi nó rõ ràng cong lên.
Cố Ngũ kết nối điện thoại xong thì thầm thở ra một hơi, anh ta nói với chính mình, anh ta không phải khuất phục vì uy hiếp của cậu chủ nhỏ, anh ta là vì nghe thấy những lời trượng nghĩa của cậu chủ nhỏ ban nãy, anh ta là vì nhìn thấy phần trách nhiệm và khí thế của cậu chủ nhỏ nên mới quyết định phối hợp với cậu ấy.
“Chuyện gì?” Điện thoại kết nối xong, giọng nói lạnh lùng của cậu ba Dương truyền tới.
Lúc này, giọng của cậu ba Dương nghe không có mấy khác biệt với bình thường, nhưng nghe vào trong tai Cố Ngũ lại khiến anh ta kinh hồn khiếp đảm.
“lão đại? Anh tới rồi sao?” Cố Ngũ tránh nặng tìm nhẹ, không trực tiếp trả lời anh, mà là hỏi ngược lại một câu.
“Tôi tới Diêm Môn rồi, lối vào có mai phục, cậu không biết?” Cậu ba Dương há lại dễ lừa cho qua như vậy, Cố Ngũ tránh vấn đề của anh, lần này anh hỏi càng thêm trực tiếp.
“lão đại, anh đã đến rồi, vậy em ra ngoài đón anh.” Cố Ngũ thực sự nói không ra những lời lừa lão đại, cho nên mới lại tránh đi câu hỏi của anh, hơn nữa anh ta nói muốn ra ngoài đón anh, những lời này vẫn là có chút ý tứ đặc biệt.
“Cậu dẫn Đường Minh Hạo ra ngoài.” Cậu ba Dương dừng lại một chút, sau đó mới trả lời một câu.
Yêu cầu này của cậu ba Dương thật là…
Đường Minh Hạo nghe thấy yêu cầu anh đưa ra cũng có chút nghệch mặt, không phải chứ?
Dương Tầm Chiêu không định vào?
Hơn nữa anh còn muốn đưa nó ra ngoài?
Nếu bây giờ nó ra ngoài, thì cái hố Đại Xuân đào trước đó há chẳng phải trở thành chuẩn bị cho nó sao.
Dương Tầm Chiêu cố ý đi?!
Cố Ngũ nghe thấy lời của lão đại, đôi mắt nhanh chóng nhìn sang Đường Minh Hạo, bờ môi Cố Ngũ rõ ràng cong lên, sắc mặt có vài phần vui vẻ khi người gặp họa.
Cái bẫy mà tiểu ác ma dốc lòng bố trí đến cuối cùng chẳng lẽ đều trở thành chuẩn bị cho mình sao?!
Vậy thật sự là quá vui rồi.
“Lúc này cự tuyệt thì lão đại sẽ càng nghi ngờ.” Cố Ngũ áp sát vào tai Đường Minh Hạo, cực lực đè thấp giọng nói.
Đường Minh Hạo đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên mới có chút khó xử, không biết nên kêu Cố Ngũ trả lời thế nào.