Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1621

“Cậu đừng cúp máy, liên tục báo cáo tình hình cho tôi.” Ở đầu bên kia điện thoại, Tư Đồ Không lại tức tốc nói thêm.

“Dạ? À, vâng ạ.” Lưu Trung Nam kinh ngạc tới mức không biết phải hình dung như thế nào nữa. Sao lại có cảm giác giác cực kỳ nghiêm trọng, cực kỳ căng thẳng thế này.

Đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không làm trái mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, nhưng Lưu Trung Nam nghĩ ngay tới một vấn đề, nếu lát nữa cô Liễu rời đi, chắc chắn anh ta cũng phải đi theo.

Tới lúc đó, anh ta phải vừa gọi điện thoại vừa lái xe à?

Lúc lái xe không được phép gọi điện thoại, nếu như để camera chụp lại được sẽ bị trừ điểm.

Thế này chẳng phải là Tổng giám đốc đang làm khó anh ta sao?

Tất nhiên, dẫu vậy thì Lưu Trung Nam cũng không dám có ý kiến gì về mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, đành phải giữ máy và quan sát tình hình Liễu Ảnh ở bên kia.

Vừa rồi Lưu Trung Nam đã báo cáo xong hết mọi chuyện. Lúc này, Liễu Ảnh đang dựa vào tường bất động. Lưu Trung Nam cũng không biết phải nói gì, cho nên tạm thời duy trì sự im lặng.

Lưu Trung Nam biết, bình thường Tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ít nói. Chưa kể, Tổng giám đốc còn ghét bị người khác làm phiền nhất, sợ ồn ào nhất, cho nên Lưu Trung Nam cảm thấy nếu như không cần thiết thì kiệm lời một chút vẫn là hơn.

Nhưng Lưu Trung Nam không nói gì, Tư Đồ Không ở đầu dây bên kia lại không nhịn được: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, cô ấy đang làm gì?”

Lưu Trung Nam ngẩn cả người, nhìn Liễu Ảnh rồi vội vàng trả lời: “Từ lúc gọi điện thoại xong, cô Liễu vẫn dựa vào tường bất động nãy giờ…”

Thực ra, Lưu Trung Nam cũng cảm thấy hơi băn khoăn. Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Có thể là cô ấy đang mệt?”

“Dựa vào tường bất động? Đang mệt?” Ở bên kia điện thoại, Tư Đồ Không cau mày. Dù là mệt, cô ấy cũng nên tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi chứ. Trong trung tâm thương mại có rất nhiều chỗ nghỉ chân, sao lại đứng dựa vào tường, lại còn bất động trong thời gian lâu như vậy?

“Tâm trạng của cô ấy hiện giờ thế nào? Vẻ mặt ra sao?” Tư Đồ Không cảm thấy có điều bất ổn, anh ta càng cau mày chặt hơn.

“Tổng giám đốc, tôi đứng cách hơi xa, không nhìn được mặt cô Liễu, nhưng lúc này cô Liễu khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất… suy sụp. Đúng rồi. Chính là cảm giác suy sụp.” Lưu Trung Nam không giỏi miêu tả cho lắm, thế nhưng anh ta cảm thấy không có từ ngữ nào có thể phù hợp hơn để miêu tả Liễu Ảnh vào lúc này nữa!

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt Tư Đồ Không hơi sầm xuống, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt lại, xem ra đúng là đã có chuyện rồi.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cô đau lòng tới mức, mặc kệ tất cả mà bật khóc ở ngoài đường như vậy?

Tư Đồ Không tăng tốc, nhanh chóng đi tới trước ô tô, sau khi lên xe, anh ta tức tốc phóng như bay ra ngoài.

Lưu Trung Nam ở đầu dây bên này cũng có thể nghe thấy âm thanh chói tai của tiếng động cơ.

Tư Đồ Không mới phóng đi chưa được bao lâu, một chiếc điện thoại khác của anh ta đã đổ chuông. Anh ta dùng chiếc điện thoại này để làm việc, thường là trợ lý gọi tới.

Tư Đồ Không đặt điện thoại trong tay sang một bên, sau đó nghe cuộc gọi của trợ lý.

“Thưa Tổng giám đốc, ngài bảo tôi theo dõi tình hình của Sếp Bùi, có một chuyện tôi cảm thấy cần phải báo cáo lại với ngài. Hôm nay, Bùi Dật Duy tới đồn cách sát tự thú, anh ta đã giết người, giết Bùi Doanh, con riêng của ba Bùi.” Giọng nói của trợ lý vang lên ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, nhưng không phải chuyện của công ty, mà là chuyện liên quan tới Bùi Dật Duy.

Tư Đồ Không hơi sửng sốt. Sau đó, khóe môi khẽ mím lại, Bùi Dật Duy đã giết người, hôm nay còn đi tự thú.

Vậy là, cô đau lòng vì chuyện của Bùi Dật Duy sao?

Đau lòng tới mức chẳng ngại điều gì mà bật khóc ngay ngoài đường, còn trông suy sụp như vậy nữa.

Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên đầy vẻ tự giễu. Cũng phải, chỉ có chuyện của Bùi Dật Duy mới có thể khiến cho cô ấy trở nên như vậy thôi.

Bởi vì cô ấy mãi mãi chỉ quan tâm tới chuyện của Bùi Dật Duy!

“Ừm, tôi biết rồi.” Sắc mặt Tư Đồ Không bỗng trở nên âm trầm lạnh lùng, giọng nói cũng quay trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày, đã không còn nghe ra được sự sốt sắng, lo âu ban nãy.

Anh ta cũng thật ngu ngốc. Cô đau lòng vì Bùi Dật Duy, anh ta lại ở đây lo lắng sốt ruột vì cô.

Nhớ tới phản ứng lúc nãy của bản thân, Tư Đồ Không không khỏi cảm thấy chán nản, anh ta cũng vô thức lái xe chậm lại.

“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của Tổng giám đốc nhà mình cho lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK