Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 672: BA LỢI HẠI NHẤT (2)

“Mẹ không định kêu Dương Tầm Chiêu giúp đỡ sao?” Đường Minh Hạo đột nhiên tuôn ra một câu như vậy, tuy Dương Tầm Chiêu vẫn chưa thông qua khảo nghiệm của nhóc, nhưng bây giờ mẹ xảy ra chuyện, không nên tìm Dương Tầm Chiêu giúp đỡ sao?

“Ừm, lát nữa mẹ gọi điện cho anh ta.” Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhìn Đường Minh Hạo, khẽ cười.

Xem ra, trong lòng của anh bạn nhỏ Đường Minh Hạo, Dương Tầm Chiêu vẫn rất là lợi hại, nếu không, nó cũng sẽ không kêu cô tìm Dương Tầm Chiêu rồi.

Hàn Nhã Thanh không phải không có nghĩ đến Dương Tầm Chiêu, mà là bởi vì, bây giờ bên nhà họ Dương xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa, mỗi một chuyện đều có liên quan đến cô.

Lúc này Hàn Nhã Thanh không muốn để cho Dương Tầm Chiêu dính đến chuyện nhà họ Hàn nữa.

Hàn Nhã Thanh xuống lầu, mới nhớ ra, hôm qua xe của cô bị Lưu Vũ lái đi rồi, hôm qua cô bắt xe về.

Hàn Nhã Thanh không muốn cho người nhà họ Đường biết chuyện này, không muốn khiến bọn họ lo lắng, cho nên, liền định bắt xe đi nhà họ Hàn.

Trong đại sảnh không có người, Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi ra ngoài.

“Thanh, con định ra ngoài sao?” Phạm My đang ở trong sân, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đi ra ngoài, liền nhịn không được mà hỏi một câu.

“Ừm, có chút chuyện.” Hàn Nhã Thanh không có giải thích, thậm chí bước chân không có dừng lại qua, chỉ có đôi con ngươi mà nhìn Phạm My.

“Rất gấp sao? Con không lái xe ra ngoài hả?” Phạm My nhìn thấy cô trực tiếp bước ra ngoài cổng, chứ không phải đi về phía nhà xe, có chút thắc mắc.

“Tối hôm qua con không có lái xe về.” Hàn Nhã Thanh không muốn bọn họ lo lắng, cho nên không có nói thật.

“Vậy kêu tài xế đưa con đi.” Phạm My cũng không có nghĩ nhiều, rất tự nhiên mà nói một câu.

“Không cần đâu, con tự bắt xe được rồi.” Nhưng Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng đi ra cổng.

“Con bé này gấp gáp như vậy làm gì chứ?” Mi tâm Phạm My khẽ nhíu lại, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ai ya, hai bảo bối đâu, một mình Thanh ra ngoài rồi, sao không nhìn thấy hai bảo bối chứ.” Nhưng, ngay sau đó, Phạm My nghĩ đến hai bảo bối, liền dùng tốc độ nhanh nhất đi lên lầu.

Sau khi Hàn Nhã Thanh lên xe, định gọi cho Dương Tầm Chiêu một cuộc, nhưng, cô nhìn thấy trên mạng lại nổ ra một bài báo mới.

Trong báo nhắc đến, người phụ nữ ôm hôn thắm thiết với cậu ba Dương ở trước cửa nhà họ Dương tối hôm trước không phải Cổ Doanh Doanh, phóng viên đưa tin rằng tin tức này là do bà cụ Dương tiết lộ.

Nhưng, lần này bà cụ Dương không có mở họp báo, không có nói rõ trước công chúng, chỉ là cung cấp cho phóng viên một thông tin.

Đưa tin về chuyện này là một nhà truyền thông rất có tiếng, độ tin cậy của nhà truyền thông này vẫn rất cao, bọn họ nói tin tức do bà cụ Dương cung cấp hẳn sẽ không sai khác nhiều.

Nhà họ Dương hôm qua mới công bố hôn sự với nhà họ Cổ, ngay cả ngày kết hôn cũng công bố rồi, nhưng hôm nay lại đột nhiên nổ ra tin tức như vậy…

Màn kịch này thật khiến đám dân hóng hớt không hiểu nổi.

Tuy hôm qua bà cụ Dương không có trực tiếp thừa nhận cô gái hôn nhau với cậu ba Dương trong video là Cổ Doanh Doanh, nhưng lời nói của bà cụ Dương hôm qua trong trong ngoài ngoài đều đã ngầm thừa nhận rồi.

Cho nên, trên mạng nhất thời lại bùng nổ, nói gì cũng có.

Nhưng có không ít người nghi ngờ tính chân thật của tin tức này, cảm thấy với thân phận địa vị của bà cụ Dương, đáng lẽ không nên tự mình tát vào mặt mình như vậy.

Nhưng, Hàn Nhã Thanh lại không nghi ngờ chút nào cả, cô tin đây thật sự là tin tức do bà cụ Dương tung ra.

Đương nhiên, có thể khiến cho bà cụ Dương lật lọng với chính tin tức mà mình tung ra như vậy, thì chỉ có một loại khả năng.

Đó chính là, bà cụ Dương đã biết, người ở cùng với Dương Tầm Chiêu đêm đó chính là cô cả nhà họ Đường, Đường Thấm Nhi.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh biết, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu nói cho bọn họ biết, tất cả những thứ này chắc chắn là do Dương Tầm Chiêu sắp xếp.

Hàn Nhã Thanh không khó đoán ra dụng ý của Dương Tầm Chiêu.

Không thể không nói, người đàn ông đó thật là âm hiểm vô cùng, cũng xấu xa vô cùng.

Nhưng, nếu Dương Tầm Chiêu đã nói cho ông cụ Dương người ở cùng anh tối hôm đó là ‘Đường Thấm Nhi’, vậy thì Dương Tầm Chiêu càng không thích hợp ra mặt xử lý chuyện nhà họ Hàn bên này.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh không có gọi điện thoại nữa, mà cất điện thoại lại, thực ra chuyện này cũng không cần cậu ba Dương đích thân xuất mã.

Lúc Hàn Nhã Thanh đến nhà họ Hàn, người mà Đường Lăng sắp xếp đã đến rồi, đang đợi cô ở bên ngoài cổng nhà họ Hàn.

Một nam một nữ, Hàn Nhã Thanh vừa nhìn liền nhìn ra bọn họ tuyệt đối thân thủ bất phàm.

Nhưng mà, bọn họ ăn mặc rất bình thường, thần sắc hay gì đó cũng che giấu rất tốt, người ngoài căn bản không nhìn ra bất kỳ gì bất thường.

“Cô cả, cậu Đường bảo chúng tôi qua đây bảo vệ cô.” Hai người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đều cung kính nghênh đón, hiển nhiên Đường Lăng đã nói thân phận của Hàn Nhã Thanh cho bọn họ biết rồi.

“Ừm, các người theo tôi vào đi.” Hàn Nhã Thanh rất hài lòng với hai người, Đường Lăng làm việc, thật đúng là không thể xỉa xói được gì.

Nhưng mà, nếu bọn họ đã biết thân phận của cô, chắc chắn là người có thể tin được ở bên cạnh của Đường Lăng.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, chuyện này giải quyết xong rồi, cô sẽ mời hai người khác đến chăm sóc ông cụ, trả hai người này về lại cho Đường Lăng.

Hàn Nhã Thanh đưa hai người trực tiếp đi vào nhà họ Hàn, ông cụ Hàn đã tỉnh rồi, lúc này đang ngồi ở trong đại sảnh đọc báo.

Hàn Nhã Thanh không có nhìn thấy Hàn Trung Dung và Lưu Vũ.

“Nhã Thanh, cháu đến rồi.” Ông cụ Hàn nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười, lập tức đặt báo trên tay xuống: “Cháu không cần ngày ngày chạy đến thăm ông đâu, ông nội không sao rồi.”

Có thể nhìn ra, trạng thái của ông cụ Hàn hôm nay rất không tệ, khí sắc cũng rất không tồi, tâm trạng cũng rất tốt, hiển nhiên ông vẫn chưa biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.

“Ông nội, cháu đã mời hai người qua đây chăm sóc ông.” Hàn Nhã Thanh dẫn hai người đến trước mặt ông cụ Hàn.

“Không cần, bây giờ ông nội rất khoẻ, không cần người khác chăm sóc đâu.” Ông cụ Hàn sững sờ, sau đó lắc đầu từ chối: “Cháu không cần lo lắng vì chuyện của ông nội đâu.”

“Ông chủ, đây là tâm ý của cô cả, nếu như ông từ chối, cô cả hẳn sẽ không vui đâu.” Quản gia là người thông minh, hẳn ông ta cũng mang máng cảm nhận được một số chỗ bất thường.

“Ò, vậy cũng được.” Ông cụ Hàn nghe quản gia nói như vậy, liền liên tục gật đầu đồng ý.

“Ông nội, cháu lên lầu xem thử, tối hôm qua, trong phòng cháu có chút lộn xộn, cháu lên trên dọn dẹp chút xíu, Lăng Lâm cô giúp tôi cùng thu dọn chút đi.” Hàn Nhã Thanh tìm một lý do, dắt theo Lăng Lâm lên lầu.

Lúc này, Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ vẫn còn trong phòng, hai người vừa lo vừa sợ, bọn họ thậm chí không dám xuống lầu.

Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi tới trước phòng của hai người, gõ cửa.

“Ai? Là ai?” Hàn Trung Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, trực tiếp kinh hoảng nhảy thót lên, lúc này ông ta giống như chim sợ cành cong, có chút động tĩnh gì liền thót tim.

“Chú hai, là tôi.” Hàn Nhã Thanh vốn chính là đến tìm họ, hơn nữa chuyện khẩn cấp, không thể trì hoãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK