Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1543

Cho nên lúc này quản gia Trọng có dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được thành chủ đối xử với bạn nhỏ trước mắt là khác biệt.

Nhưng mà vì cái gì?

Vì cái gì mà thành chủ lại đối xử khác biệt với bạn nhỏ này?

Lúc nãy ông ta cũng chỉ chậm trễ ở trên lầu có mấy phút, không biết cô bé này là ai, không biết xuất hiện từ chỗ nào, tại sao thành chủ lại đối xử với cô bé khác biệt như thế?

Rốt cuộc là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, trong đầu của quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nhưng mà hiển nhiên là một lớn một nhỏ trước mặt ông ta đều không thèm quan tâm tới ông ta.

“Chú ơi, bây giờ chú không buồn nữa, không đau lòng nữa, chú có thể đi tìm con của chú rồi, chờ đến khi chú tìm được con của chú thì chắc chắn chú sẽ càng vui vẻ hơn.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn không quên vấn đề lúc nãy mà Trương Minh Hoàng đã nói.

Đôi mắt của quản gia Trọng nhanh chóng lóe lên, một mặt kinh ngạc nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Ngay cả chuyện thành chủ tìm con mà cô bé này cũng biết?

Nhưng mà lúc này quản gia Trọng lại không hiểu ý của cô bé cho lắm, bởi vì lúc trước sau khi thành chủ biết công chúa không phải là cô cả nhà họ Đường thì ông rất thất vọng, thành chủ đã không muốn đi tìm công chúa thật.

Nhưng mà hiện tại cô bé này lại kêu thành chủ đi tìm?

Quản gia Trọng không biết tại sao cô bé này lại có thể nói ra lời như vậy, nhưng mà quản gia Trọng biết là thành chủ đã hết hi vọng, không muốn tiếp tục đi tìm công chúa, mà chuyện nào thành chủ đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi.

Nếu là lúc trước, thành chủ có thể sẽ nghe theo lời khuyên của ông ta mà đi tìm công chúa, quản gia Trọng cũng sẽ không cần lo lắng như vậy, dù sao thì trong lòng của thành chủ vẫn còn có một tia hi vọng, còn có chuyện mà mình muốn làm, lòng của thành chủ cũng sẽ không hoàn toàn như tro nguội.

Quản gia Trọng nhẹ nhàng thở một hơi ở trong lòng, tâm tư của cô bé này tốt đó, nhưng mà cô bé nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, muốn để thành chủ đồng ý đi tìm công chúa, xem ra bây giờ là chuyện không thể nào.

Quản gia Trọng đang nghĩ xem có cần phải chuyển hướng đề tài này hay không, tránh làm cho thành chủ nhà mình cảm thấy khó xử.

“Được.” Nhưng mà quản gia Trọng vẫn còn chưa tìm được từ phù hợp, còn chưa mở lời thì Trương Minh Hoàng lại trả lời bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, hơn nữa còn là một câu trả lời khẳng định.

Một câu trả lời đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng mà ý tưởng rõ ràng lại không thể rõ ràng hơn.

Trong nháy mắt quản gia Trọng hoàn toàn kinh ngạc, lúc nãy thành chủ vừa mới nói cái gì vậy?

Được hả?

Ý của thành chủ là sẽ đồng ý tiếp tục đi tìm công chúa?

Tại sao vậy?

Sao lại có thể như vậy?

Rõ ràng là lúc trước thành chủ đã nói không tiếp tục đi tìm công chúa, hơn nữa lúc đó thái độ của thành chủ vô cùng kiên quyết, không có chỗ để thương lượng.

Cho nên lúc Lương nói muốn tiếp tục đi tìm công chúa, ông ta đã nói là Lương cứ lặng lẽ đi tìm, trước tiên đừng nói cho thành chủ biết.

Nhưng mà hiện tại thành chủ đã thay đổi chủ ý, thật sự thay đổi chủ ý rồi?

Hiện tại thành chủ không còn bám mãi chuyện của cô cả nhà họ Đường nữa rồi?

“Chú ơi, cháu chúc chú nhanh chóng tìm được con của chú.” Đường Vũ Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, tuy là lúc này ở trong bóng tối, nhưng mà nụ cười trên mặt của cô bé vẫn tươi sáng chói mắt như thế, dường như có thể chiếu sáng tất cả bóng tối.

“Chú ơi, chú nhất định phải tìm được con của chú.” Sau đó, Đường Vũ Kỳ lại bổ sung thêm một câu, lúc Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, giọng nói của cô bé rất chắc chắn.

“Chú cảm ơn cháu.” Trong lòng của Trương Minh Hoàng xẹt qua một tia ấm áp, một loại cảm giác ấm áp vô cùng dễ chịu, Trương Minh Hoàng phát hiện mọi hành động của cô bé đứng trước mặt có thể ảnh hưởng trực tiếp tới ông ta, hơn nữa còn ảnh hưởng không nhỏ đối với ông ta.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng không hề chán ghét cảm giác này, ngược lại là ông ta rất thích cảm giác này.

“Chú ơi, chắc chắn là con của chú rất ưu tú, rất giỏi giang.” Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng, lời nói này lại càng chắc chắn hơn nữa, dáng dấp của chú đẹp mắt như thế, hơn nữa vừa nhìn liền biết là một người rất lợi hại, cho nên con của chú chắc chắn là một người rất xuất sắc.

Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ưu tú giống như là mẹ của cháu vậy?”

Trong lòng của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, mẹ của cô bé là ưu tú nhất.

Khóe miệng của Trương Minh Hoàng tiếp tục nâng lên, đường cong rõ ràng hơn mấy phần, từ nãy đến giờ cũng chỉ có mấy phút mà thôi, cô bé này đã nhắc đến mẹ của mình rất nhiều lần, hơn nữa mỗi một lần cô bé nhắc đến mẹ của mình thì đều là một giọng điệu rất kiêu ngạo.

Có thể thầy được trong lòng của đứa nhỏ này, mẹ của cô bé vô cùng ưu tú và xuất sắc.

Cho nên, Trương Minh Hoàng cảm thấy câu nói sau cùng của Đường Vũ Kỳ đặc biệt có thành ý, cô bé này thật sự rất tốt, đã xinh đẹp lại đáng yêu, hơn nữa còn khéo hiểu lòng người vô cùng.

“Mẹ của cháu là ai vậy?” Quản gia Trọng thoáng lấy lại tinh thần, nghe tháy lời nói của Đường Vũ Kỳ thì nhịn không được mà hỏi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK