Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1757

Mẹ Liễu tức giận, nhưng khi thấy ánh mắt nhìn xa xăm của Liễu Ảnh, bà không hiểu: “Liễu Ảnh, con làm sao vậy?”

“Mẹ, Tư Đồ Không nói, anh ta không muốn con đi là vì yêu con.” Liễu Ảnh lí nhí nói, giọng nói mang theo cảm giác châm chọc.

Cô không tin, nhưng những hành động khác thường của Tư Đồ Không lại khiến cô phải nghi ngờ, liệu có khả năng này không? Liễu Ảnh không có quá nhiều hy vọng và vui sướng với chuyện Tư Đồ Không yêu mình. Cô chỉ cảm thấy, nếu như chuyện này là thật, vậy phải chăng người nhà của cô sẽ được an toàn? Vậy thì cô có thể yên tâm rồi.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh mà không thể tin được. Cô vừa nói cái gì? Vì sao bà nghe hiểu từng chữ nhưng đến khi ghép vào với nhau lại khiến bà cảm thấy khó hiểu như vậy? Tư Đồ Không yêu Liễu Ảnh là thế nào? Người đàn ông đó sẽ thật lòng sao? Mẹ Liễu vô thức cảm thấy không thể tin được, nhưng nhìn ánh mắt thất thần của Liễu Ảnh, bà lại không thể không nghĩ nhiều.

“Con? Con yêu anh ta rồi sao?” Mẹ Liễu khó khăn lắm mới nói ra được câu này. Bà có thể chấp nhận việc không báo thù, nhưng không đồng nghĩa với việc bà có thể chấp nhận được việc Liễu Ảnh yêu Tư Đồ Không. Dù sao Tư Đồ Không cũng là người hại chết chồng bà, khiến gia đình họ tan đàn xẻ nghé, làm sao bà có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được.

Tự nhiên Liễu Ảnh cảm thấy mình đã nói sai mất rồi, đáng ra cô không nên nói câu này. Cô vội vàng lắc đầu: “Mẹ, con không yêu anh ta, con chỉ đang nghĩ nếu như những gì Tư Đồ Không nói là thật thì có phải mẹ và những người khác được an toàn rồi không? Anh ta sẽ không làm hại đến mọi người nữa.”

“Liễu Ảnh!” Mẹ Liễu tức giận nói, làm sao cô có thể nghĩ như vậy được? Không lẽ cô muốn hy sinh bản thân sao? Năm đó bà không kịp ngăn cản nhưng hiện giờ bà nhất định không cho phép! Bà quyết không cho phép con gái của mình chịu tổn thương thêm lần nữa.

Liễu Ảnh ngơ ngác không hiểu, cô không biết mình đã nói gì sai. Vốn dĩ cô cũng không yêu Tư Đồ Không, hiện giờ cô cũng không có cảm giác gì với anh ta. Còn về những chuyện khác, cô không muốn vọng tưởng xa vời. Câu hỏi này của cô cũng chỉ là để mẹ thấy câu nói đó của Tư Đồ Không có nghĩa là gì thôi.

“Liễu Ảnh, con nhớ kỹ, hiện giờ mẹ không muốn con hy sinh gì vì người trong nhà nữa. Hy vọng duy nhất của mẹ là con có thể chăm sóc bản thân mình thật tốt, có thể sống tốt cuộc đời của con, còn những chuyện khác con không cần quan tâm.

Trước đây con đã hy sinh quá đủ cho gia đình rồi, tất cả mọi thứ hiện giờ và cuộc sống yên ổn của mọi người đều là do con đem đến, con không cần làm gì vì mọi người nữa! Nếu Tư Đồ Không thật sự không chịu thả con đi, nếu như anh ta nhất định muốn báo thù, lấy người nhà ra uy hiếp con thì con cũng không được thỏa hiệp nữa, con nghe thấy chưa?”

Mẹ Liễu nghiêm khắc nói, bà nhìn chăm chú vào Liễu Anh, buộc cô phải thừa nhận.

Mắt Liễu Ảnh đỏ hoe, đây chính là cảm giác được người khác trân trọng và bảo vệ. Mẹ không cần cô làm bất cứ điều gì, điều duy nhất khiến bà sợ hãi là bản thân cô không bảo vệ được mình, khiến cô chịu tổn thương. Còn cô thì sao, cô không làm được gì cho gia đình mình cả, còn luôn làm mẹ lo lắng, Liễu Ảnh cảm thấy vô cùng hối lỗi.

“Mẹ, không có chuyện đó đâu, con nhất định sẽ sống tốt.” Liễu Ảnh lập tức đưa ra lời hứa, không dám nói những chuyện khác.

Cô biết mẹ mình sợ hãi, sợ chuyện năm đó lại xảy ra một lần nữa, sợ cô lại trở về bên cạnh Tư Đồ Không. Nhưng lần này đã hoàn toàn khác lần trước rồi. Trước đây, Tư Đồ Không chỉ vì báo thù, chỉ là bản thỏa thuận năm năm và bà Tư Đồ cũng đồng ý, cho rằng mục đích chỉ để sỉ nhục cô.

Lần này, nếu như cô tiếp tục thỏa hiệp thì nhất định không còn cơ hội để đi nữa, Tư Đồ Không sẽ không cho phép việc đó xảy ra, mà bà Tư Đồ không bao giờ có thể chấp nhận cô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tư Đồ Không sẽ có vị hôn thê của mình, người này còn là do bà Tư Đồ tự chọn.

Những lúc cần thiết, vì người con dâu này mà Liễu Ảnh nghi ngờ chuyện gì bà Tư Đồ cũng có thể làm ra được. Mà hậu quả của chuyện này thì cô và người nhà của cô đều không chống đỡ nổi. Liễu Ảnh thật sự không dám đánh cược.

Liễu Ảnh chưa từng oán trách gia cảnh của mình, nhưng so với Tư Đồ Không, hai người cách biệt nhau quá lớn.

Liễu Ảnh nghĩ, nếu Tư Đồ Không không quyền thế như vậy thì việc cô rời đi đã nhẹ nhàng đi rất nhiều rồi. Nhưng nếu là vậy, Tư Đồ Không cũng không báo thù được nhà họ Liễu và bản thân cô cũng sẽ không đời nào đến tìm Tư Đồ Không, càng không dây dưa và có những việc như hôm nay.

Mẹ Liễu lo lắng Liễu Ảnh sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bà lại thấy hối hận vì sự nghiêm khắc lúc trước nên dịu giọng: “Liễu Ảnh, mẹ cũng chỉ lo lắng cho con thôi, chuyện lúc trước con còn không hiểu hay sao?

Nhà Tư Đồ căn bản không hề có ý định buông tha cho chúng ta. Mẹ thực sự sợ con sẽ như năm năm trước, không nói tiếng nào đã đến nhà họ Tư Đồ, rồi ký kết bản thỏa thuận kia! Hơn nữa bây giờ khó khăn lắm con mới rời được khỏi đó, nếu con còn nấn ná ở lại thì lần sau thật sự không đi được nữa đâu.”

Mẹ Liễu thực sự sợ rằng nếu con gái bà và Tư Đồ Không đến với nhau thì sẽ hủy hoại cả cuộc đời của Liễu Ảnh. Cô luôn quan tâm đến gia đình và bạn bè, cô có thể hy sinh bất cứ thứ gì vì họ. Nhưng ai sẽ suy nghĩ cho cô đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK