CHƯƠNG 1468: GIẾT TẬN CỬA II (2)
“Chúng tôi….chúng tôi không phải kiểu người tàn nhẫn như vậy, sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.” Cậu Hàn cảm thấy anh ta nhất định phải giải thích chuyện này!!
“Anh cầm súng chĩa vào tôi mà giờ anh lại nói bọn anh không làm chuyện tàn nhẫn như vậy?” Hàn Nhã Thanh cong khóe môi, cười lạnh. Nếu chuyện này không liên quan đến bọn họ thì thôi, nhưng nếu có liên quan thật thì không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.
“Tôi không định nỗ súng thật, hơn nữa trong súng không có đạn.” Cậu Hàn hơi nôn nóng, liên tục giải thích. Anh ta không muốn phải đội cái nồi này, từ trước đến giờ anh ta chưa làm chuyện tàn nhẫn xấu xa gì.
Qủy Vực Chi Thành của bọn họ quy củ nghiêm ngặt, sẽ không làm ra chuyện không có tính người như vậy.
Chỉ là ngày thường thiếu chủ Thành có hơi ngông cuồng xằng bậy, nhưng cậu Hàn cảm thấy anh ta không thể nào làm ra chuyện này, thế nên cậu Hàn mới muốn giải thích với Hàn Nhã Thanh.
Tiểu Cửu và Tiểu Tân đều đi sát theo sau, chỉ là Tiểu Cửu vẫn luôn cúi đầu, cô ta cảm thầy giờ phút này cô ta không dám nói chuyện với cô cả nhà họ Đường.
Nhiệm vụ của Tiểu Tân là cướp đồ, sau đó làm loạn, còn những chuyện khác cậu ta không biết. Thế nên cậu ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tò mò đi theo sau.
Khi sắp đến cửa phòng bệnh, Hàn Nhã Thanh bỗng dưng nhìn về phía cậu Hàn: “Mấy người muốn lấy máu của tôi?”
Hàn Nhã Thanh hỏi khá đột ngột, rõ ràng là lẫn giọng điệu nghi ngờ, nhưng thật ra đã chắc chắn được hơn nửa.
“Hả? À.” Lúc này cậu Hàn đang nghĩ nên giải thích với Hàn Nhã Thanh thế nào, thế nên khi nghe cô hỏi vậy nhất thời không phản ứng kịp, vẻ mặt sửng sốt thấy rõ.
Cô cả nhà họ Đường có thể đoán được chuyện này, cậu Hàn và Tiểu Cửu cũng không cảm thầy quá ngạc nhiên.
Thế nên cậu Hàn không định giấu cô nữa. Anh ta cảm thấy nếu tiếp tục giấu diếm thì sẽ đắc tội cô cả nhà họ Đường thật mắt.
Nếu cô cả nhà họ Đường là công chúa của Qủy Vực Chỉ Thành bọn họ thật, thì đắc tội công chúa sẽ phải gánh hậu quả như thế nào, anh ta khỏi cần nghĩ nữa.
Đến lúc đó không cần công chúa ra tay cũng có người xử lý bọn họ.
“Cho nên, kế hoạch này rất hoàn hảo.” Hàn Nhã Thanh híp mắt, đi về phía phòng phẫu thuật, nói ám chỉ.
Ý của cô là, chuyện này là do bọn họ gây ra.
“Không, không phải…” Cậu Hàn cảm thấy cực kỳ oan uỗng, sao cô cả nhà họ Đường lại có thể phán tội bọn họ như vậy.
Hàn Nhã Thanh lại nhìn về phía cậu Hàn, ánh mắt dửng dưng, hình như đang đợi anh ta giải thích.
Cậu Hàn thì lời đã đến bên miệng lại không thể nói ra. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chuyện này do thiếu chủ Thành làm thật, vậy giờ anh ta nói không phải, chẳng phải là lừa gạt cô cả nhà họ Đường sao.
Thế nên hiện giờ cậu Hàn thật sự không có cách nào giải thích.
Vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh lại lạnh thêm vài phần, cô không để ý bọn họ nữa mà xoay người đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.
“Cô Đường, sao vậy? Có người muốn lấy máu của cô à? Vậy chúng ta có cần biện pháp đề phòng gì không? Tôi sẽ nói với Viện trưởng , sau đó sắp xếp mấy bảo vệ qua canh chừng.” Phạm My đi cùng cô cuối cùng cũng hiểu ra, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Không cần, tôi cũng muốn xem thử, kẻ đó có năng lực gì có thể lầy đi thứ thuộc về tôi.” Cô híp mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Dám ra tay trên đầu cô, tốt lắm, cô cũng muốn xem thử người nọ giỏi giang đến mức nào.
Lúc cậu Hàn và Tiểu Cửu nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói câu này đều giật thót tim, bọn họ hiểu năng lực của thiếu chủ Thành. Nếu là người khác nói câu này thì bọn họ nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng cô cả nhà họ Đường nói câu này lại khiến bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy.
Lúc này cậu Hàn và Tiểu Cửu đều không nhịn được thầm cầu nguyện cho thiếu chủ Thành, chỉ mong đến lúc đó anh ta không chết quá thảm.
Hàn Nhã Thanh không để ý đám người bọn họ nữa mà vào thẳng phòng phẫu thuật. Trong phòng phẫu thuật còn có người đang chờ cô cứu sống, cô không có thời gian phí phạm cho đám người này.
Hàn Nhã Thanh cũng biết, ba người này không thể nào nhân cơ hội chạy trốn. Phớt lờ bọn họ có khi lại thu được kết quả ngoài ý muốn.
“Tôi cảm thấy hai người đắc tội chị gái xinh đẹp rồi, chị ấy giận thật đấy. Hai người nói đi, hai người đã làm gì thế?” Tuy Tiểu Tân không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu ta nhận ra cô cả nhà họ Đường tức giận thật.
Bình thường chỉ cần có cơ hội là cậu Hàn sẽ bắt nạt Tiểu Tân, từ trước đến nay đều không nương tay lần nào. Thế nhưng lần này, thấy Tiểu Tân khiêu khích, anh ta chỉ thản nhiên liếc cậu ta, không định so đo với cậu ta.
“Không? Không phải chứ? Tình hình nghiêm trọng vậy à? Nghiêm trọng đến mức hai người không còn cả sức bắt nạt tôi nữa?” Tiểu Tân ngạc nhiên, hình như tới tận lúc này cậu ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Mong là chuyện này…không liên quan đến chúng ta.” Cậu Hàn thầm thở dài, bây giờ anh ta chỉ mong muốn vậy thôi.
“Hay là, gọi điện hỏi thử xem?” Tiểu Cửu nghĩ bọn họ ở đây đoán già đoán non cũng vô dụng, không bằng hỏi thẳng thiếu chủ Thành, đỡ phải đứng đây nơm nớp lo sợ.
“Hỏi anh ta? Cô nghĩ anh ta sẽ nói cho cô chắc?” Cậu Hàn phì cười ra tiếng, anh ta hiểu một phần tính cách của thiếu chủ Thành kia. Ngay cả kế hoạch B và kế hoạch C anh ta đều không nói cho bọn họ biết.
Bây giờ bọn họ gọi điện hỏi thiếu chủ Thành, chắc chắn anh ta sẽ không nói gì hết. Cho dù chuyện tai nạn giao thông này không liên quan gì tới anh ta, anh ta cũng nhát định không giải thích. Có khi anh ta còn thuận nước đầy thuyền, để cô cả nhà họ Đường hiểu lầm, sau đó anh ta có thể nhân cơ hội này tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Xét sự hiểu biết của cậu Hàn về thiếu chủ Thành, nếu gọi điện thoại cho anh ta thật, nhất định sẽ nhận được kết quả như vậy, vô dụng thôi.
Tiểu Cửu im lặng, cô ta sai rồi. Cậu Hàn nói đúng, đúng là thiếu chủ Thành sẽ không nói cho cô ta, chí ít là sẽ không nói thật.
“Rốt cuộc hai người còn làm chuyện gì nữa? Hai người có thể nói cho tôi biết không? Nói sao thì hiện giờ chúng ta cũng cùng phe.” Tiểu Tân còn nhỏ tuổi, hay tò mò. Cậu ta thật sự nghe không hiểu, rốt cuộc trong này còn có chuyện gì nữa.
Nghe cuộc trò chuyện vừa nãy của cô cả nhà họ Đường và cậu Hàn thì hình như bọn họ muốn lấy máu của cô cả nhà họ Đường. Nhưng vì sao phải làm như vậy?
Máu của cô cả nhà họ Đường là bảo bối hiếm có gì à?!!
“Sao chuyện gì cậu cũng muốn xen vào thế? Không phải vừa nãy còn gắp gáp phủi sạch quan hệ với bọn tôi sao? Bây giờ lại là người cùng phe rồi?” Hiện giờ tâm trạng cậu Hàn rát tệ, Tiểu Tân lại không biết nhìn sắc mặt người nói chuyện, cuối cùng thành công khiến anh ta không nhịn được nỗi cáu.
Tiểu Tân sửng sốt, khóe môi giật giật: “Nhanh vậy đã hồi phục sức sống rồi? Anh gào với tôi có tác dụng gì, có giỏi thì gào chị gái xinh đẹp kia đi?”
“Vô dụng.” Cậu Hàn bĩu môi, gào cô cả nhà họ Đường? Anh ta không dám thật, dù sao thì cô cũng có khả năng là công chúa của Qủy Vực Chỉ Thành!!
Anh ta dám gào cô cả nhà họ Đường, trừ khi anh ta ngại mình sống quá lâu!!
“Mấy người đừng cãi nhau nữa, trước tiên nói xem mấy người là ai? Rốt cuộc có mục đích gì? Mấy người cần máu của Thắm Nhi nhà chúng tôi làm gì?” Phạm My không nghe nỗi nữa, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bây giờ Thanh Thanh vào phòng cấp cứu, Viện trưởng cũng đi cứu người, không có bảo vệ nào canh chừng bọn họ. Thế mà bọn họ cũng không nhân cơ hội chuồn đi mà lại đứng đây cãi nhau.
Nhìn dáng vẻ này như kiểu coi bệnh viện nhà họ Đường là nhà bọn họ vậy, cư xử rất tự nhiên!!
Cậu Hàn lập tức ngậm miệng. Nếu cô cả nhà họ Đường là công chúa của Qủy Vực Chi Thành bọn họ thật thì đây là mợ của công chúa Qủy Vực Chỉ Thành, không thể chọc vào.
“Chị đẹp, chị đừng giận, dù tôi là người cùng phe bọn họ nhưng tôi thật sự không biết nội tình, nếu tôi biết tôi nhất định sẽ nói chị nghe.” Tiểu Tân giả ngoan vô cùng tự nhiên. Cậu ta nhìn ra cậu Hàn khá e dè người phụ nữ nhà họ Đường này, thế nên cậu ta phải ra sức lấy lòng.
Cậu Hàn lại khinh thường liếc nhìn Tiểu Tân, thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy hâm mộ. Nũng nịu giả ngoan có lúc có tác dụng thật, hay là anh ta cũng phát triển theo hướng này một chút?
Dù sao thì anh ta cũng ưa nhìn như vậy, hẳn là rất có triển vọng trong việc này!!
“Tôi mặc kệ máy người có mục đích gì, nếu mấy người dám tổn thương Thắm Nhi nhà tôi, nhà họ Đường bọn tôi nhất định không bỏ qua cho mấy người.” Phạm My biết là không hỏi được gì, dù sao lúc nãy Thanh Thanh cũng không hỏi được. Nhưng bà cảm thấy có một vài lời nhất định phải nói rõ ràng.
Dù bọn họ là người nào thì nhà họ Đường cũng không phải loại dễ bắt nạt.
Những chuyện khác còn có thể bàn bạc, nhưng nếu tổn thương đến Thanh Thanh thì không bàn bạc gì hết. Nếu có người dám làm vậy thật thì mấy người đàn ông trong nhà họ Đường, con trai bà Đường Lăng, chồng bà Đường Vân Thành, thậm chí cả ông nội, nhất định có thể vác súng tới giết tận cửa nhà người đó.