CHƯƠNG 1237: SÂN NHÀ CỦA ĐƯỜNG MINH HẠO, QUÁ ĐẶC SẮC (2)
Ba của thằng nhóc cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, chẳng còn quan hệ gì với ông cụ Dương và bà cụ Dương, thằng bé lại càng không có quan hệ với bọn họ. Cho nên bọn họ thích hay ghét, thằng bé đều chẳng quan tâm.
“Bây giờ bệnh nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được. Chẳng may xảy ra chuyện ghì làm thế nào?” Bà cụ Dương nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo với vẻ ác độc. Chẳng qua lúc này bà ta quay lưng lại phía ống kính nên phóng viên không quay được vẻ mặt của bà ta lúc này.
“Ý của bà cụ Dương là để cho ông cụ Dương ‘hôn mê’ trong bệnh viện này như thế, do đâu dựa vào đâu chứ? Bác sĩ của bệnh viện này nói sức khỏe của ông cụ Dương không có vấn đề gì, bà cũng không tin? Từ sau khi ông cụ Dương vào bệnh viện, bác sĩ chỉ truyền mấy chai nước cho ông cụ, cũng chẳng dùng thuốc gì. Với tình huống này, bà cụ Dương lại không lo lắng? Lại có thể yên tâm? Chẳng lẽ bà cụ Dương muốn để ông cụ Dương cứ hôn mê tiếp như vậy?” Các miệng nhỏ của Đường Minh Hạo nói tía lia, dỗi lại những vấn đề của bà cụ Dương.
“Hơn nữa, cho tới bây giờ bác sĩ chưa từng nói ông cụ Dương không thể di chuyển, sao bà cụ Dương cứ chắc chắn là ông cụ Dương không thể di chuyển chứ?” Đường Minh Hạo lại nhanh chóng nói thêm một câu.
“Đúng, đúng, tình trạng của ông cụ Dương bây giờ có thể di chuyển, không thành vấn đề. Nếu bà cụ Dương không tin tưởng vào bệnh viện của chúng tôi, tôi có thể làm thủ tục chuyển viện cho các người.” Bác sĩ vừa bị bà cụ Dương chọc giận lại tiếp lời Đường Minh Hạo. Phải nói là bác sĩ đã bổ sung rất đúng lúc.
“Bà cụ Dương, bác sĩ nói có thể chuyển viện.” Đường Minh Hạo đặc biệt hài lòng về lời nói của bác sĩ. Nếu bác sĩ cũng đã lên tiếng, thằng bé muốn xem bà cụ Dương còn có thể tìm ra được lý do gì nữa?
“Sao cháu cứ nhất quyết muốn chúng tôi phải chuyển viện? Rốt cuộc cháu có mục đích gì, rốt cuộc cháu có âm mưu gì?” Bà cụ Dương nói không lại Đường Minh Hạo, chỉ có thể tính dùng những chuyện khác để dời sự chú ý của mọi người.
“Ông cụ Dương vẫn hôn mê bất tỉnh như thế, bệnh viện này cũng không có phương án giải quyết, lẽ nào bà cụ Dương không sốt ruột? Cho nên tôi làm vậy cũng xem như giúp ông bà thôi. Nếu nói tôi có mục đích, vậy chính là muốn kiểm tra toàn diện cho ông cụ Dương, để có thể biết rốt cuộc tình trạng của ông cụ bây giờ thế nào.” Đường Minh Hạo làm sao có thể để bà cụ Dương lừa gạt cho qua như vậy được.
“Cháu nói thật dễ nghe, ai mà biết được các người có âm mưu gì? Ai biết trên đường các cậu sẽ làm gì chúng tôi chứ? Diêm Môn các cậu thì chuyện gì mà chẳng làm được.” Lúc này bà cụ Dương cố ý nói vậy là hi vọng đổ tất cả mọi chuyện lên người Đường Minh Hạo.
“Bà cụ Dương, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được. Bà nói chuyện phải có chứng cứ, bằng không Diêm Môn chúng tôi có thể kiện bà tội vu khống.” Cố Ngũ đã lâu không nói chuyện, bởi vì chuyện này hoàn toàn không cần anh ta phải đứng ra. Một mình cậu chủ nhỏ đã có thể giải quyết được. Nhưng lúc này nghe thấy bà cụ Dương nói vậy, anh ta không nhịn được nữa. Bà ta lại dám nói xấu Diêm Môn bọn họ.
Mặc dù chuyện kinh doanh của Diêm Môn bọn họ hơi nhiều, bình thường cũng tiếp nhận vài chuyện đặc biệt nhưng luôn giữ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp, cũng không làm chuyện xằng bậy. Thậm chí Diêm Môn không tiếp nhận những chuyện trái với nguyên tắc.
Diêm Môn bọn họ sẽ không nhận tội oan như vậy.
Bà cụ Dương thấy Cố Ngũ thì vô thức lùi lại một bước. Bởi vì giờ phút này, trông anh ta thật sự đáng sợ, nhìn như muốn giết bà ta bất cứ lúc nào vậy.
Đương nhiên, lúc này bà cụ Dương không dám nói xấu Diêm Môn câu nào nữa.
“Nếu bà cụ Dương không yên tâm, không muốn để ông cụ Dương chuyển viện, thật ra còn có một cách khác.” Đường Minh Hạo không tính toán với bà cụ Dương về vấn đề Diêm Môn. Bởi vì thằng bé cảm thấy chuyện này là không cần thiết. Rốt cuộc Diêm Môn bọn họ thế nào, bà cụ Dương nói thêm vài câu cũng không thể bôi nhọ được.
“Cách gì?” Lúc này, bà cụ Dương đang bị Cố Ngũ dọa sợ. Bà ta vừa nghe Đường Minh Hạo nói vậy thì không nén được cơn giận trong lòng, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận, nhất thời cũng cao giọng hơn.
Lúc này, ông cụ Dương nằm trên giường còn tức hơn, cuống hơn bà cụ Dương. Thằng ranh con này thật sự làm ông tức chết mất.
Thằng bé chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi, sao lại có lắm ý tưởng thế? Sao không bịt nổi cái miệng của thằng ranh con này? Nó nói hết lý luận này tới biện pháp khác, thật đúng là dưới tình huống nào cũng không làm khó được thằng ranh con đáng chết này.
Thằng ranh con, mày có bản lĩnh thì đi đối phó với người ngoài, sao có thể đối phó với người trong nhà chứ? Ông là cụ nội của thằng ranh con đáng chết này. Nó thật quá khinh người. Chờ đến khi ông có thể ‘tỉnh lại’, xem ông có trừng trị cho thằng ranh con đáng chết này một trận không.
Ông cụ Dương không cần nghĩ cũng biết cách mà thằng ranh con đáng chết này nói ra sẽ chẳng tốt đẹp gì, chắc chắn lại chọc giận ông thôi.
“Bà cụ Dương không tin tưởng bác sĩ của bệnh viện này, lại không muốn để cho ông cụ Dương chuyển viện, vậy thì có thể mời bác sĩ bên ngoài tới kiểm tra toàn diện cho ông cụ.” Đường Minh Hạo thật sự có thể gặp chiêu phá chiêu. Bà cụ Dương dùng đủ loại lý do ngăn cản thằng bé, thằng bé lại có thể nghĩ được càng nhiều cách giải quyết hơn.
“Bà cụ Dương từng tin tưởng bác sĩ nào, chúng tôi sẽ mời bác sĩ đó tới kiểm tra. Bác sĩ có tấm lòng cha mẹ. Lúc này ông cụ Dương vẫn ‘hôn mê’ bất tỉnh, làm một bác sĩ, bọn họ chắc hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu mời bọn họ tới kiểm tra cho bệnh nhân, chắc hẳn bọn họ sẽ không từ chối đâu.” Lần này Đường Minh Hạo không cho bà cụ Dương có cơ hội phản đối, chặn lời bà ta luôn.
Ý của Đường Minh Hạo là bảo bà cụ Dương chỉ đích danh bác sĩ. Chỉ cần là bác sĩ do bà ta tự mình nói ra, vậy khi có kết quả kiểm tra đưa ra, bà ta tất nhiên không thể nghi ngờ được.
“Đương nhiên, nếu bà cụ Dương không tin thiết bị của bệnh viện này, chúng tôi có thể mượn thiết bị từ bệnh viện khác qua. Bà cụ Dương tin tưởng bệnh viện nào, chúng tôi sẽ mượn của bện viện đó. Nếu bà cụ Dương còn nghi ngờ, chúng tôi cũng có thể mời thêm mấy chuyên gia, mượn thêm mấy thiết bị qua kiểm tra vài lần cho ông cụ Dương, chắc chắn kết quả đưa ra sẽ càng có sức thuyết phục hơn.” Đường Minh Hạo thoáng cong môi, nhanh chóng liệt kê ra vài điều.
Lần này, Đường Minh Hạo muốn chặn lại tất cả những lời viện cớ của bà cụ Dương, làm bà ta không có cách nào lừa gạt cho qua chuyện này được nữa.
Cách nói của Đường Minh Hạo lúc này lại hoàn toàn lấy ý kiến của bà cụ Dương làm chuẩn, nếu bà ta còn không hài lòng, vậy thì…
Chuyện đến nước này, thật ra mọi người đã hiểu rõ, chỉ thiếu một bước chứng minh cuối cùng. Nếu dưới tình huống này mà bà cụ Dương còn từ chối, rõ ràng chính là đang chột dạ.
Đến lúc đó, không cần Đường Minh Hạo nói gì, mọi người đều sẽ hiểu.
Ông cụ Dương nằm trên giường mà tức tới đau cả tim. Quả nhiên là thằng ranh con đáng chết này cố ý đối đầu với ông. Ông rõ ràng không sao, còn phải kiểm tra làm gì?
Bản thân ông cụ Dương cũng biết rõ, vừa kiểm tra thì mình chắc chắn sẽ bị lộ.
Thằng ranh con đáng chết này biết rõ ông không sao, lại cứ nhất quyết nắm lấy chuyện này không tha?
Đúng là tức chết ông rồi!
Lúc này, ông cụ Dương rất muốn từ trên giường nhảy dựng lên, đánh cho thằng ranh con Đường Minh Hạo này một trận.
Khóe miệng bà cụ Dương giật giật, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không phản bác được câu nào. Bởi vì những lý do mà bà ta có thể nói được đều đã bị Đường Minh Hạo chặn lại.
Sắc mặt bà cụ Dương thay đổi không ngừng, đương nhiên càng lúc càng khó coi. Bà ta trợn trừng nhìn Đường Minh Hạo như muốn nuốt sống thằng bé.
Bà cụ Dương nghẹn một lúc lâu vẫn không nói được từ nào.
“Nếu bà cụ Dương không có ý kiến gì, chuyện này cứ làm như vậy đi.” Đường Minh Hạo rất thỏa mãn khẽ gật đầu. Thằng bé tự động bỏ qua vẻ phẫn nộ và độc ác trên mặt bà cụ Dương, coi như bà ta đã đồng ý.
Như vậy, chuyện này lại dễ xử lý rồi.
Sắc mặt bà cụ Dương càng khó coi hơn, ngực không ngừng lên xuống, xem ra đã tức tới mức có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào. Nhưng cố tình sức khỏe của bà ta rất tốt, cho dù muốn ngất cũng không ngất nổi.
Lúc trước, ông cụ Dương ngất xỉu đã ầm ĩ thành như vậy, bà cụ Dương tất nhiên cũng có thể giả vờ hôn mê nhưng không dám làm vậy. Bằng không đến lúc đó thằng nhóc này tìm mấy bác sĩ vội vàng tới kiểm tra cho bà ta và ông cụ một trận, chuyện gì cũng do thằng nhóc đáng chết này quyết định, bà ta không thể phản bác được gì nữa!