Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588

Giây phút nghe được tiếng chuông điện thoại, toàn thân Tư Đồ Không cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy dường như máu trong cơ thể mình đã đông cứng lại, cả người là nguyên một khối băng không chút hơi ấm.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, phải tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh ta.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, cô hẹn Bùi Dật Duy ra đây thật sự là do có chuyện cần nói. Vậy nên khi cô tới đây, mặc dù không thích nhưng anh ta cũng không hề ngăn cản. Anh ta nghĩ rằng mình nên tin tưởng cô, nên cho cô sự tự do.

Nhưng cô đã làm những gì?

Cô đền đáp lại anh ta như thế này sao?

Nếu như lúc trước, anh ta còn có thể lừa mình dối người, tự nhủ với lòng mình rằng, cô không có trong phòng nghỉ, có lẽ cô đã ra về rồi, nhưng tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra ngoài không khác gì một cái tát đau điếng, khiến anh ta nhìn nhìn thẳng vào sự thật.

Cô đang ở trong phòng nghỉ, cô thật sự đang ở trong căn phòng nghỉ này.

Là Bùi Dật Duy hẹn cô tới đây, căn phòng này cũng là do Bùi Dật Duy đặt. Cô đang ở trong phòng nghỉ, vậy thì chắc chắn Bùi Dật Duy cũng đang ở trong đó.

Cô thật sự đang ở trong phòng nghỉ với Bùi Dật Duy… Khóe miệng Tư Đồ Không chầm chậm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh đầy mỉa mai, lạnh đến mức có thể buốt tới tận xương tủy.

Nếu quả thực cô đến để nói chuyện với Bùi Dật Duy thì hoàn toàn có thể nói ở phòng bên ngoài, không cần thiết phải vào phòng nghỉ bên trong. Hai người cùng ở trong phòng nghỉ như vậy, là một người đàn ông trưởng thành, Tư Đồ Không chỉ nghĩ tới được một khả năng duy nhất và cũng là khả năng mà anh ta không muốn chấp nhận nhất.

Lưu Trung Nam sợ khiếp vía khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra. Tổng giám đốc của anh ta vừa đứng đây gọi điện cho cô Liễu thì bên trong phòng nghỉ lại vang ra tiếng chuông điện thoại. Dù không muốn phải thừa nhận đến thế nào, Lưu Trung Nam cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Tiếng chuông điện thoại kia rõ ràng là tiếng chuông điện thoại của cô Liễu, là cuộc điện thoại do Tổng giám đốc của anh ta gọi tới.

Vậy là, cô Liễu đang ở trong phòng nghỉ thật, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Liễu Ảnh vào đây, cũng biết rõ Liễu Ảnh đã đến được bao lâu, tính ra đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Khoảng thời gian hơn ba tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều việc.

Một người đàn ông trong trạng thái bình thường cũng làm được đến mấy lần, Bùi Dật Duy đúng là lợi hại.

Nhưng anh ta không hề nghe thấy âm thanh từ bên trong vọng ra, có lẽ bọn họ xong việc nên đã ngủ rồi.

Lúc này, rất nhiều suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Lưu Trung Nam, nhưng anh ta đã nhanh chóng nhận ra một chuyện nghiêm trọng nhất. Xem ra sắp tiêu đời rồi, sợ là sắp có người chết thật rồi.

Theo bản năng, Lưu Trung Nam quay sang nhìn Tổng giám đốc của mình. Sắc mặt của Tư Đồ Không làm anh ta kinh hãi đến mức tim lập tức ngừng đập. Toang rồi, toang rồi, sắp toang thật rồi.

Theo bản năng, Lưu Trung Nam quay sang nhìn Tổng giám đốc của mình. Sắc mặt của Tư Đồ Không làm anh ta kinh hãi đến mức tim lập tức ngừng đập. Toang rồi, toang rồi, sắp toang thật rồi.

Cả người Tổng giám đốc của anh ta lúc này đằng đằng sát khí, Lưu Trung Nam cảm thấy tiếp theo đây nhất định sẽ có máu chảy thành sông.

Lưu Trung Nam vô thức lùi lại một bước, thế nhưng hai chân anh ta đã mềm nhũn, bước lùi đó rất ngắn, rất ngắn, chỉ vừa đủ tạo ra một khoảng cách nhỏ xíu.

Lưu Trung Nam muốn lùi thêm một bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tổng giám đốc của mình lúc này, anh ta không thể nào lùi thêm được nữa.

“Ấy, bên trong phòng nghỉ có tiếng chuông điện thoại. Xem ra sếp Bùi vẫn ở trong phòng chưa đi.”

Quản lý tiền sảnh không hề hay biết tình trạng của hai người đang đứng trước cửa. Vì không quay đầu nhìn lại, nên anh ta chẳng thể thấy được một Tư Đồ Không đang bừng bừng sát khí.

Anh ta chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bên trong vọng ra, nên mới phỏng đoán rằng Bùi Dật Duy đang ở trong phòng nghỉ. Điện thoại ở bên trong thì ắt hẳn người cũng ở bên trong.

Quản lý tiền sảnh gõ cửa lần nữa: “Sếp Bùi, anh đang ở trong phòng nghỉ sao?”

Dù sao chăng nữa, Tổng giám đốc Tư Đồ vẫn đang đợi ở bên ngoài, ông chủ của anh ta còn đích thân dặn dò phải đưa Tư Đồ Không tới gặp Bùi Dật Duy, do đó, Quản lý tiền sảnh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Vậy nên, dù biết làm thế này sẽ quấy rầy Bùi Dật Duy ở bên trong, anh ta vẫn buộc phải làm. Anh ta cũng chỉ là một người làm công, hết thảy mọi chuyện đều phải nghe theo lời ông chủ.

Liễu Ảnh đang rửa tay bên trong phòng nghỉ, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cô biết ngay đó là chuông điện thoại của mình.

Liễu Ảnh vặn vòi nước lại, vội vàng mở cửa, ra ngoài nghe điện thoại.

Nhưng khi cô tìm thấy chiếc di động thì chuông đã ngừng kêu. Cô nhìn màn hình hiển thị thì thấy Tư Đồ Không gọi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK