Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 856: BA, CON LÀ CON GÁI BA, CON GÁI RUỘT! (5)

Ngay sau đó bé Đường Vũ Kỳ lại mím mím môi, cảm xúc uất ức được cô bé tái hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn, và rồi từng giọt từng giọt nước mắt từ từ lăn xuống.

Nước mắt của cô bé đột ngột rơi, sau đó liền ào ạt như vòi nước.

Bé Đường Vũ Kỳ không khóc ra tiếng, cũng không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng ấm ức mà rơi lệ thế thôi, làm ai thấy bé như vậy cũng đau xót khôn nguôi.

Tuy đang lặng lẽ rơi lệ nhưng bé Vũ Kỳ vẫn mở to hai mắt nhìn thư ký Lưu chằm chằm.

Đường Vũ Kỳ muốn nói rằng tuyệt chiêu này của cô bé không phải ai cũng làm được đâu nhé.

“Bé ngoan bé ngoan, đừng khóc nữa mà!” Thư ký Lưu thấy cô bé như vậy thì lòng đau như sát muối, tội lỗi tội lỗi quá, anh đã chọc cô bé khóc luôn rồi!

Lúc này thư ký Lưu thậm chí còn đâm ra ghét chính mình.

Sao anh có thể làm cô bé khóc như vậy? Sao có thể chứ!

Đường Vũ Kỳ nghe anh ta nói vậy thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô bé không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào thư ký Lưu như vậy.

Trong thoáng chốc thư ký Lưu cảm thấy mình như một tên ác nhân ác đức không thể tha thứ vậy.

“Rồi, được rồi, chú chịu con rồi đó, chú dẫn con đi gặt chủ tịch là được chứ gì?” Thư ký Lưu không tài nào thoát được đòn tấn công bẳng nước mắt của cô bé, anh cũng cảm thấy không ai chống lại được chiêu này đâu.

Bởi nếu từ chối cô bé như vậy anh sẽ cắn rứt lương tâm cả đời mất.

Lúc này thư ký Lưu cảm thấy nỗi buồn của chủ tịch có thể tạm gác qua một bên, mà thật sự là đòn tấn công bằng nước mắt của cô bé lúc nãy đã khiến anh quên khuấy đi mất chủ tịch của mình.

Đợi đến khi anh đã đồng ý với cô bé rồi thì mới sực nhớ ra, nhưng đã muộn, giờ anh đổi ý có còn kịp không?

“Thật ư? Không lừa con đó chứ?” Đang lúc thư ký Lưu còn lưỡng lự thì lại chợt nghe thấy tiếng cô bé nức nở hỏi mình, trong giọng điệu còn có vẻ ấm ức nữa.

Cô bé nghe anh đồng ý cũng không tỏ ra vui mừng gì, vẫn tỏ ra vô cùng ấm ức, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, dáng vẻ này của cô bé khiến thư ký Lưu không thể nào lật lọng được.

“Không, không lừa con đâu.” Thư ký Lưu thờ dài một tiếng rồi kiên trì đồng ý với cô bé.

Giờ anh còn cách gì đâu? Đành phải đồng ý với cô bé trước đã.

Lúc này chủ tịch vẫn đang họp, bé cưng có lên đó cũng không thể gặp chủ tịch ngay được, lát nữa anh phải nghĩ cách khác thôi, để coi thử coi có cách nào dỗ cô bé không.

Chỉ cần bé cưng không khóc…

“Đi nào, chú đưa con lên đó.” Thư ký Lưu quyết định sẽ đưa cô bé lên lầu đã, những chuyện từ từ tính sau.

“Đi thôi.” Bé Đương Vũ Kỳ mím mím môi, khẽ nức nở, vẫn cứ ủ rũ như vậy.

Thư ký Lưu ngạc nhiên, theo lý thuyết thì con nít đều rất dễ dỗ, anh cũng đã đồng ý với bé cưng rồi, nhẽ ra cô bé nên vui tươi hớn hở mới phải chứ?

Tại sao cô bé vẫn có vẻ ấm ức buồn rầu như vậy? Thậm chí anh ta còn thấy bé cưng còn buồn hơn trước nữa, tại sao vậy chứ?

Tuy không biết lý do là gì, như thư ký Lưu đã nhận rõ được một chuyện, đó là bé Vũ Kỳ chắc chắn sẽ không dễ bị dụ.

Thư ký Lưu đã đoán rất đúng, tất nhiên bé Đường Vũ Kỳ siêu thông minh sẽ không dễ gì bị qua mặt, cô bé biết nếu lúc này mình tỏ ra vui vẻ thì thư ký Lưu sẽ cảm thấy đã dỗ được mình rồi, lúc sau chưa chắc thư ký Lưu sẽ đưa mình đi gặp ba.

Lúc nãy cô bé đã nhận ra là thư ký Lưu không hề muốn để mình gặp ba, tuy cô bé không biết lý do tai sao nhưng lại rất chắc chắn bản thân không nhìn lầm, hôm nay cô bé tới đây là muốn tạo cho ba một bất ngờ thật vui, vì vậy nên bằng mọi cách phải khiến thư ký Lưu đưa mình lên đó.

Vậy nên Đường Vũ Kỳ đành phải dùng chiêu thôi.

Chỉ khi cô bé cứ buồn bã ấm ức như vậy thì mới có thể buộc thư ký Lưu dẫn bé tới tìm ba.

Tuy cô bé không lợi hại được như mẹ, nhưng cũng có thể hiểu kha khá tâm lý của người khác.

Đặc biệt là kiểu người giống thư ký Lưu.

Thư ký Lưu là một người ngây thơ dễ bịp, nói trắng ra là quá ngốc.

Anh ta chính là loại người dễ lừa nhất!

Ngươi như vậy lại được làm việc cạnh ba, điều đó khiến cô bé có chút lo lắng về chỉ số thông minh của ba mình.

Nếu lúc này thư ký Lưu mà biết được cô bé đang nghĩ gì thì chắc sẽ tức tới độ muốn đột quỵ luôn.

Đúng như những gì mà bé Đường Vũ Kỳ đã đoán trước, khi thư ký Lưu thấy cô bé vẫn có vẻ uất ức buồn bã thì lòng anh ta trĩu nặng, trong thoáng chốc cũng không dám suy nghĩ chiêu trò gì nữa, sợ không cẩn thận sẽ lại làm bé cưng rơi lệ.

Nước mắt của cô bé nhiều như nước suối vậy, bảo rơi liền rơi ngay, mà đã rơi thì sẽ rơi không dứt.

Thư ký Lưu bất lực thở dài một hơi, thật sự không dám qua loa cho có, cuối cùng buộc phải dẫn theo Đường Vũ Kỳ vào thang máy riêng của chủ tịch để lên tầng trên.

Nhưng lúc này cậu ba Dương thật sự là đang mở họp.

Sau khi thư ký Lưu đưa bé Đường Vũ Kỳ lên lầu thì mới chợt nhớ ra là lúc nãy mình xuống dưới có chuyện rất quan trọng, vậy mà sau khi trông thấy bé cưng anh đã quên sạch sẽ nhiệm vụ mà chủ tịch đã giao.

Lúc này chủ tịch đang ở phòng họp chờ anh ta…

“Bé ngoan, đây là văn phòng của chủ tịch, con ở đây đợi né, chú còn có việc phải làm…” Thư ký Lưu dắt cô bé tới trước văn phòng rồi mở cửa.

Nếu lúc này bé cưng đang vui tươi hớn hở thì có thể thư ký Lưu sẽ đưa bé tới một căn phòng khác rồi nghĩ cách khiến bé quay về.

Nhưng hiện giờ bé Đường Vũ Kỳ lại đang u sầu ủ rũ, thư ký Lưu cảm thấy nếu lúc này anh mà còn đi gạt cô bé thì thật sự sẽ biến thành loại người ác ôn ai ai cũng căm ghét.

Hơn nữa lúc này anh còn đang lo chuyện chủ tịch dặn anh đi làm nên cũng chẳng dám trì hoãn thêm nữa.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý kích liệt, cuối cùng thư ký Lưu vẫn quyết định sẽ đưa bé Đường Vũ Kỳ tới văn phòng của chủ tịch, anh vội dặn dò cô bé vài câu rồi mau chóng quay lưng đi khỏi.

Thứ anh phải đi lấy rất cần thiết cho buổi họp của chủ tịch, vì bên đối tác vừa mới gửi đến, và đó là tài liệu rất quan trọng nên mới bảo anh xuống lấy, không được để chậm trễ thời gian.

Nếu để trễ nãi thì anh có thễ cuốn gói đi khỏi Dương Thị được rồi.

“Ừm.” Đường Vũ Kỳ nhẹ giọng nói, hoàn toàn không để tâm, dù gì thì cô bé cũng đã lên được văn phòng của ba rồi, sợ gì không tìm thấy ba chứ?

Sau khi thư ký Lưu đi khỏi, Đường Vũ Kỳ không vội đi vào văn phòng ngay mà đưa mắt tò mò nhìn quanh.

Công ty của ba lớn quá!

Ba đúng là lợi hại thật!

Bé Đường Vũ Kỳ trước nay vẫn luôn rất tự nhiên, thế là cô bé cứ thế thoải mái đi dạo xung quanh.

Bởi vì cậu ba Dương đang mở họp nên ngoài văn phòng cũng không có ai, Đường Vũ Kỳ đi lại tự nhiên như ở nhà.

“Úi, cô bé, con là ai vậy? Sao lại đi lên đây?” Thư ký Nguyễn vừa hay tới lấy tài liệu, vừa nhìn Đường Vũ Kỳ thì cô ta liền ngẩn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK