CHƯƠNG 1497: SỰ THẬT (1)
Nhưng mà quản gia Trọng vẫn không muốn từ bỏ ở bên phía cô cả nhà họ Đường.
*Ở bên phía cô cả nhà họ Đường, tôi phải nghĩ biện pháp xác nhận một lần nữa.” Lúc quản gia Trọng nói lời này, lông mày nhíu lại một chút, quản gia Trọng cũng biết chuyện này khó khăn, hơn nữa độ khó rất lớn.
Nhưng mà cho dù có khó hơn nữa thì cũng phải đi làm.
Lương nói máu mủ tình thâm, tìm được công chúa chân chính sẽ đề cho thành chủ vui vẻ, quản gia Trọng không chắc chắn về chuyện này.
Nhưng mà nếu như cuối cùng có thể xác định cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, thành chủ của bọn họ chắc chắn sẽ vui vẻ, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.
Vốn dĩ quản gia Trọng cũng muốn đi tìm công chúa thật, nhưng mà bây giờ ông ta càng muốn đi xác nhận một lần nữa.
“Thành thiếu chủ đã đi rồi.” Chú Lương biết chắc chắn là Thành thiếu chủ vẫn còn chưa nói cho quản gia Trọng nghe chuyện này, cũng không thể gạt được, quản gia Trọng đã nói như vậy, chú Lương liền trực tiếp nói cho quản gia Trọng biết.
“Thành đi rồi hả?” Quản gia Trọng có chút bất ngờ, nhưng mà lại vui vẻ hơn: “Vẫn là Thành hiểu rõ thành chủ, đúng là do thành chủ nuôi lớn.”
Chú Lương không trả lời câu nói này.
“Nếu như Thành thiếu chủ đã đi, vậy thì chuyện này cứ giao cho Thành thiếu chủ giải quyết, bây giờ chúng ta già rồi, thiên hạ là của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi làm việc tốt hơn chúng ta.” Trong giọng nói của quản gia Trọng thiếu đi mấy phần nặng nè, cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Mặc dù quản gia Trọng muốn đi xác định một lần nữa, nhưng mà thật ra quản gia Trọng cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng mà bây giờ quản gia Trọng nghe thấy Thành thiếu chủ đã đi điều tra, đột nhiên ông ta lại thêm hi vọng hơn. Bình thường Thành thiếu chủ trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng mà vào chuyện chính thì từ xưa đến nay sẽ không lơ là.
Hơn nữa, Thành thiếu chủ làm chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sai sót, quản gia Trọng cảm thấy mình nên tin tưởng Thành thiếu chủ mới đúng. Không, ông ta nhất định phải tin tưởng Thành thiếu chủ.
“Phải thông báo chuyện này với thành chủ sao đây?” Chú Lương không có bình luận gì với lời nói của quản gia Trọng, chỉ là ý tứ của quản gia Trọng là Thành thiếu chủ tiếp tục đi thăm dò chuyện của cô cả nhà họ Đường, mà ông ta thì tiếp tục đi tìm công chúa.
Cái này có mâu thuẫn với nhau, vậy phải thông báo lại với thành chủ như thế nào?
“Trước tiên đừng nói chuyện này cho thành chủ biết, các người cứ tìm của các người, Thành thiếu chủ đi điều tra là chuyện của Thành thiếu chủ, trước tiên không cần phải nói cho thành chủ biết.” Quản gia Trọng nhớ đến phản ứng lúc nãy của thành chủ nhà mình, quản gia Trọng biết thành chủ cũng không thèm quan tâm đến với chuyện tiếp tục tìm công chúa.
Thành chủ có ý không cần tìm nữa, nhưng mà cuối cùng quản gia Trọng vẫn không cam lòng, đặc biệt là khi nghe thấy câu nói máu mủ tình thân của chú Lương.
Về phần Thành thiếu chủ đi thăm dò chuyện cô cả nhà họ Đường, trước tiên vẫn nên giấu thành chủ, quản gia Trọng không muốn trước khi chưa xác định tình huống mà lại cho thành chủ thêm hy vọng, nếu như sau khi xác nhận cô cả nhà họ Đường vẫn không phải là con gái của thành chủ, vậy chẳng phải là sẽ mang đến thất vọng cho thành chủ à.
Cho nên chẳng bằng trước tiên cứ giấu diềm, hơn nữa hiển nhiên thành chủ cũng không muốn bọn họ đi làm phiền cuộc sống của cô cả nhà họ Đường, nếu bây giờ nói cho thành chủ biết, chỉ sợ là thành chủ sẽ ngăn cản.
Vẫn là tiền trảm hậu tấu, nếu như kết quả cuối cùng vẫn giống như lần này, vậy thì tốt nhát thành chủ không cần biết chuyện ngày hôm nay.
Chú Lương: “…”
Bây giờ lá gan của quản gia Trọng càng ngày càng lớn, cũng dám giấu diếm thành chủ rồi à?
“Được rồi, cứ như vậy đi, mấy ngày nay ông không được đến đây, không nên xuất hiện trước mặt thành chủ, tránh đề thành chủ nhìn thấy ông rồi lại nhớ đến chuyện cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng không cho Lương cơ hội phản bác, trực tiếp quyết định.
Không phải là quản gia Trọng cố ý ngăn cản chú Lương đến gặp thành chủ, quan trọng là do hiện tại thành chủ như thế này, chú Lương có đến, thành chủ cũng sẽ không gặp.
Lúc nãy, thành chủ còn đuổi ông ta ra ngoài.
Quản gia Trọng cảm thấy bây giờ trừ phi là cô cả nhà họ Đường đến đây, nếu không thì ai có đến thì thành chủ cũng sẽ không chịu gặp, thậm chí là bao gồm cả Thành thiếu chủ.
Khóe môi của chú Lương không kiềm chế được mà kéo ra, nhưng mà cuối cùng cũng không nói cái gì.
*Chú Lương vừa mới gọi điện thoại cho quản gia Trọng hả? Quản gia Trọng nói cái gì vậy?” Từ xưa đến nay cậu Hàn luôn là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng, lúc nãy chú Lương lại phản ứng lớn như thế, cậu Hàn mà nhịn được mới là lạ đó.
Đương nhiên lúc nãy cậu Hàn cũng đã nghe được một vài ý, cũng là bởi vì nghe được một chút cho nên mới tò mò hơn.
“Tiếp tục đi tìm công chúa.” Chú Lương quét mắt nhìn anh ta, cũng không nhiều lời, ý của quản gia Trọng là kêu bọn họ tiếp tục đi tìm công chúa, vậy thì cứ tiếp tục đi tìm công chúa.
Chú Lương cảm thấy đây mới chính là phương thức chính xác đối với tình huống hiện tại, mà bây giờ lại bỏ qua cô cả nhà họ Đường, chú Lương cảm thấy tìm được công chúa thật sẽ dễ dàng hơn một chút.
“Tiếp tục tìm công chúa hả, nhưng mà tôi vừa mới nghe thấy chú nói không cần phải tìm công chúa thật mà?” Lúc nãy cậu Hàn nghe thấy rõ ràng tiếng kinh ngạc của chú Lương, cũng bởi vì câu nói này mà trong lòng cậu Hàn như có mèo cào.
Hơn nữa, đối với lời nói lúc nãy của chú Lương, chắc là đã nói chuyện Thành thiếu chủ tiếp tục đi điều tra cô cả nhà họ Đường cho quản gia Trọng biết, ở bên phía quản gia Trọng không có ý định ngăn cản, hoặc là nói quản gia Trọng đã đồng ý.
Cậu Hàn cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp, chỉ dựa vào những gì lúc nãy anh ta vừa nghe thì không đủ.
“Sao vậy? Tôi nói không đủ rõ ràng hả?” Chú Lương lại quét mắt nhìn anh ta một cái nữa, mặc dù gương mặt vẫn bình thường như cũ nhưng mà rõ ràng âm thanh có hơi chìm xuống: “Tiếp tục đi tìm công chúa.”
“Chú Lương, chú vừa mới nói cho quản gia Trọng nghe chuyện Thành thiếu chủ đi thăm dò cô cả nhà họ Đường, quản gia Trọng không có phản đối hả, hoặc là nói quản gia Trọng đã đồng ý?” Cậu Hàn vốn rất thông minh, một khi anh ta cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó thì anh ta rất quan tâm tới.
“Cho nên?” Chú Lương dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, chú Lương đã nhìn cậu Hàn lớn lên, sao có thể nhìn không ra tâm tư của cậu Hàn.
“Cho nên tôi có thể đi giúp Thành thiếu chủ được không.” Trong nháy mắt cậu Hàn hiểu là anh ta đã đoán đúng rồi, quản gia Trọng thật sự đồng ý với cách làm của Thành thiếu chủ, ý của quản gia Trọng đại biểu cho ý của thành chủ, nếu thành chủ đã đồng ý, vậy thì anh ta có thể đi giúp Thành thiếu chủ được không?