CHƯƠNG 310: CẬU BA DƯƠNG, LÀM VIỆC XẤU LUÔN LUÔN PHẢI TRẢ GIÁ (2)
Bị dọa quên mất lời muốn nói, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu ba Dương sinh ra cho tới giờ.
Nhưng cô là bà xã nhà mình, cậu ba Dương cảm thấy không mất mặt.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh cười càng thêm xán lạn, càng thêm xinh đẹp, anh thật sự có cảm giác hối hận.
Hàn Nhã Thanh thấy anh sững sờ không nói chuyện, khóe miệng nhếch lên, cầm tạp chí đọc.
Vừa khéo vào lúc này, một mỹ nhân yêu kiều bước vào khoang hạng nhất, lúc mỹ nhân yêu kiều nhìn thấy cậu ba Dương, ánh mắt bỗng nhiên phát sáng, lộ ra ánh sao.
“Cô này, cô có thể ngồi phía trước không? Tôi muốn ngồi chỗ cô, tôi có thể bồi thường tiền vé máy bay gấp hai lần cho cô.” Mỹ nhân yêu kiều thấy quần áo trên người Hàn Nhã Thanh rất bình thường, hơn nữa mặt mũi lại còn xấu xí, ánh mắt rõ ràng có chút khinh thường.
Đương nhiên, giọng điệu cũng không tốt.
Hôm nay, nếu Hàn Nhã Thanh tâm trạng tốt, nhất định sẽ cho cậu ba Dương cơ hội ở cùng người đẹp, chỉ đáng tiếc, Hàn Nhã Thanh hôm nay tâm trạng lại không tốt, hơn nữa còn là cậu ba Dương chọc cô.
Cho nên…
Hàn Nhã Thanh ngồi ở vị trí bên trong, cậu ba Dương ngồi ngoài cô, mỹ nhân yêu kiều lúc này tranh thủ lúc nói chuyện với Hàn Nhã Thanh, ra sức quyến rũ cậu ba Dương.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh Dương Tầm Chiêu, thân thể người phụ nữ cố ý không chút dấu vết dựa sát vào người Dương Tầm Chiêu, đã dán bộ ngực căng đầy phía trước cô ta tới trước mắt cậu ba Dương rồi.
Lúc này, mắt cậu ba Dương không cần liếc ngang cũng có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh xuân.
Mắt Hàn Nhã Thanh liếc qua mỹ nhân yêu kiều, ừ, không tệ, rất xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, tuyệt đối là loại phụ nữ đàn ông nhìn một cái thì có thể sinh ra kích động nào đó.
Haiz, đáng tiếc cho cuộc gặp gỡ tốt như vậy, thấy Dương Tầm Chiêu không thèm tránh, hẳn là rất bằng lòng đi?
Nếu anh không chọc tới cô, cô thật sự rất nguyện ý thành toàn cho anh…
Dương Tầm Chiêu vốn luôn suy nghĩ chuyện Hàn Nhã Thanh, có chút không an lòng, cho nên, phản ứng bây giờ hơi chậm, lúc nơi căng đầy phía trước mỹ nhân yêu kiều sắp sáp tới người anh, anh mới phản ứng lại.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, hai mắt nhanh chóng híp lại, vừa muốn đẩy mỹ nhân yêu kiều ra.
Chỉ là chính vào lúc này, Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
“Ngại quá, vị trí này tôi giành trước rồi, cho nên, anh ấy bây giờ là hoa đã có chủ, anh ấy là người đàn ông của tôi rồi.” Câu này của Hàn Nhã Thanh vô cùng phách lối, bá đạo, không chút lý lẽ.
Giành được vị trí này, người đàn ông bên cạnh liền thành người đàn ông của cô, phải là người không nói lý bao nhiêu mới có thể nói ra câu này.
Dương Tầm Chiêu sững sờ, hoàn toàn sững sờ, có cuộc thăm dò lần trước ở Danh Tước, Dương Tầm Chiêu vốn không dám nghĩ tới ở tình huống thế này Hàn Nhã Thanh sẽ ngăn cản gì, anh cho rằng, cô vẫn sẽ như lần trước không thèm nhìn, nói không chừng còn đẩy anh cho người phụ nữ đó.
Nhưng mà, cô lại…
Dương Tầm Chiêu quá kinh ngạc, cho nên nhất thời quên mất tất cả phản ứng, chỉ dùng ánh mắt khó tin nhìn Hàn Nhã Thanh.
Cậu ba Dương lúc này không chỉ kinh ngạc, mà còn có chút sợ hãi, bởi vì anh không tin bà xã anh sẽ nói ra lời thế này.
Đây, đây thật sự là bà xã anh sao?
Mà mỹ nhân yêu kiều nhìn thấy phản ứng này của Dương Tầm Chiêu, liền cho rằng Hàn Nhã Thanh đang nói dối, nếu không, anh đẹp trai này không đến mức bị dọa thành như vậy.
“Cô nói gì? Anh ấy là người đàn ông của cô? Cô thật sự dám nói à? Chỉ với dáng vẻ này của cô, anh ấy sao có thể nhìn trúng cô chứ? Cô cũng không soi gương sao?” Trào phúng trên mặt mỹ nhân yêu kiều lúc này càng thêm rõ ràng, căn bản không chút che giấu.
“Vậy cũng không chắc, nói không chừng mắt anh ấy mù thì sao.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cậu ba Dương, thật tự nhiên nói ra lời này.
Người nào đó bị mắng mắt mù cuối cùng cũng hoàn hồn, cong khóe môi, giờ phút này, trái tim căng thẳng của anh cuối cùng đã thả lỏng, bởi vì, giờ phút này, anh cuối cùng xác định người trước mắt chính là cô, là bà xã anh.
“Cô không có chút tố chất nào, sao cô có thể nhục nhã anh này như vậy.” Mỹ nhân yêu kiều cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đả kích Hàn Nhã Thanh, biểu hiện bản thân, nịnh nọt người đàn ông trước mặt.
Hàn Nhã Thanh không để ý đến người phụ nữ yêu kiều đó, mà là xoay người sang phía Dương Tầm Chiêu, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười xinh đẹp: “Anh nói cô ta đẹp hay là em đẹp.”
“Em.” Cậu ba Dương không chút do dự, không chút chần chừ, trả lời nhanh chóng, có lẽ cậu ba Dương cảm thấy biểu đạt chưa đủ rõ ràng, lại bổ sung một câu: “Em đẹp nhất.”
Đây là lời trong lòng cậu ba Dương, ở trong lòng anh, cô đẹp nhất.
Cậu ba Dương cho rằng anh trả lời như vậy, bà xã anh nhất định rất hài lòng, nói không chừng còn có thể khen anh vài câu.
Tuy nhiên…
Hàn Nhã Thanh cũng xem như hài lòng với câu trả lời này của cậu ba Dương, cô nhìn mỹ nhân yêu kiều, có chút bất đắc dĩ nhún vai, sau đó dùng giọng điệu không còn thuốc chữa nói: “Cô xem, tôi đã nói mắt anh ta mù rồi mà.”
Vừa rồi, lúc cậu ba Dương trả lời Hàn Nhã Thanh, thuận tiện cầm sang quyển tạp chí trong tay cô, đẩy người phụ nữ yêu kiều ra.
Người phụ nữ yêu kiều ngây ngốc đứng đó, nhìn cậu ba Dương, mặt đầy khó tin, cô ta cảm thấy chỉ cần là người có mắt đều có thể phân tích rõ ràng là ai đẹp, ai xấu, vì chuyện này quả thực là quá rõ ràng rồi.
Nhưng mà, người đàn ông trước mắt này lại nói cái đồ xấu xí này đẹp hơn cô ta? Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự mắt mù?
Người đàn ông đẹp trai như vậy, người đàn ông có khí thế như vậy, hơn nữa vừa nhìn là biết chính là người đàn ông rất có tiền, lại mắt mù!!
Haiz, thật đáng tiếc.
Không, không đúng, người đàn ông này nhìn không giống bị mù, vừa rồi cô ta rõ ràng nhìn thấy anh cầm tạp chí trong tay đồ xấu xí đó rất chính xác, sau đó đẩy cô ta ra.
Cho nên, anh nhất định có thể nhìn thấy.
Trong lòng mỹ nhân yêu kiều lại không nhịn được tràn ra vài phần hi vọng, cô ta xinh đẹp như vậy, đồ xấu xí đó lại xấu xí như vậy, cô ta không tin cô ta sẽ thua đồ xấu xí đó.
Mỹ nhân yêu kiều vừa muốn dán lên cậu ba Dương lần nữa.
“Anh chỉ thích em, làm sao đây?” Chỉ là chính vào lúc này, cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, thổ lộ tràn đầy thâm tình, cậu ba Dương thật sự thổ lộ.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh chỉ cho rằng anh đang phối hợp với cô, sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, không chỉ mắt mù, tim cũng mù rồi.”
Cậu ba Dương chỉ cảm thấy một ngụm khí nghẹn ở ngực, lên không được, xuống không xong, nghẹn đến mức anh khó chịu.
Anh thích cô, là tim mù sao?
Anh thổ lộ rõ ràng như vậy, lại bị cô bóp méo như thế?
Tuy nhiên, chuyện này còn chưa xong, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn anh, lắc đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Anh nói, đàn ông như anh, muốn có tác dụng gì?”
Hàn Nhã Thanh trước giờ thù dai, mối thù trước đó cô luôn ghi nhớ, cho nên từng giây từng phút đều không quên báo thù.
“Vô dụng? Hử?” Mắt Dương Tầm Chiêu híp lại nguy hiểm, bỗng nhiên dựa lại gần Hàn Nhã Thanh, sau đó trực tiếp hôn lên môi cô.
Cô nói anh mắt mù, thậm chí nói anh tim mù, anh đều có thể không tính toán với cô, nhưng cô nói anh vô dụng?