CHƯƠNG 1178: THÁI ĐỘ CỦA CẬU BA DƯƠNG (1)
Không phải cùng nhà họ Đường? Như vậy là với ai?
“Đúng, chính là chuyện hôn nhân của Tầm Chiêu.” Ông cụ Dương trả lời phóng viên rất thẳng thắn, cũng rất nhanh.
Dương Tầm Chiêu nghe ông cụ Dương trả lời, khóe môi lạnh lùng cong lên, kết hôn? Anh cũng muốn xem ông cụ Dương tìm cho anh mối hôn sự tốt gì?
“Không biết là thiên kiêm nhà ai, xem ra ông cụ Dương rất vừa lòng, nói vậy đối phương nhất định rất xuất sắc.” Phóng viên ở đây đều muốn biết đối phương là ai, dẫu sao đây mới là điều quan trọng nhất, cũng là tin hot hôm nay.
Đặc biệt là đối với đám phóng viên trước đó nhận được một số tin tức, ông cụ Dương còn không hài lòng cô cả nhà họ Đường, không biết con gái nhà ai sẽ lọt vào mắt của ông cụ Dương và khiến ông hài lòng như vậy.
Mà khuôn mặt của bà cụ Dương vẫn luôn giữ nét tươi cười, rõ ràng cũng rất hài lòng, nên ai cũng muốn biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào…
“Là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.” Ông cụ Dương liếc mắt nhìn mọi người, sau đó cuối cùng cũng công bố kết quả.
Dương Tầm Chiêu đang cầm điện thoại xem phát trực tiếp tay run lên, di động suýt nữa rơi xuống đất.
Anh không nghe lầm chứ? Ông bà cụ tìm vợ cho anh là công chúa Quỷ Vực Chi Thành?”
Sáng nay, anh vừa sai người ném thẳng công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài, ông bà cụ chắc chắn đã biết chuyện này, nhưng bọn họ lại vẫn còn định ra mối hôn sự này cho anh sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại, bỗng bật cười, đương nhiên là tức đến bật cười, đúng thật là ông bà nội tốt của anh!
Họ được thật đấy?
Chỉ cần bọn họ thật sự quan tâm anh một chút, bọn họ nhất định sẽ không sắp đặt cho anh cuộc hôn nhân này. Huống gì chính anh còn hoàn toàn không biết, bọn họ còn chưa có hỏi anh một tiếng đã công bố chuyện đính hôn như vậy sao?
Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên, cong môi lộ ra ý cười, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được chút niềm vui nào, chỉ có mỉa mai và bi ai.
Đây là người thân của anh, người thân có quan hệ máu mủ, họ đối xử với anh như vậy đấy.
Lúc trước họ đã tàn nhẫn hy sinh mẹ anh, đuổi mẹ đi, thậm chí ngăn cản anh gặp mẹ, bây giờ họ lại tàn nhẫn với anh như vậy!
“Ông cụ Dương, ông nói cậu ba Dương đính hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành?” Phóng viên ở hiện trường nghe kết quả ông cụ công bố thì vô cùng kinh ngạc, nhất thời mấy người thậm chí còn không kịp lấy lại tinh thần.
Có mấy người đang hoài nghi lỗ tai của mình có thể xảy ra vấn đề, nên nghe lầm rồi.
“Đúng, chính là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, hôn sự đã định, sau đây sẽ chọn ngày lành để hai đứa thành hôn.” Lúc này ông cụ trả lời rất thẳng thắn, hơn nữa cũng nói rất kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí còn nói luôn tới chuyện thành hôn.
“Nhưng tôi nghe nói sáng nay cậu ba Dương vừa ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài cửa, sao cậu ấy lại đột nhiên cưới công chúa được?” Có phóng viên không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng. Dương Tầm Chiêu đã ném người ra ngoài cửa lớn, vậy có thể thấy anh đã vô cùng chán ghét người này.
Cậu ba Dương đã ném thẳng người này ra cửa, sao lại có thể cưới cô ta chứ?
Nói vậy không hợp lý mà?
Khi Dương Tầm Chiêu xem trực tiếp nghe được câu hỏi này của phóng viên, nét cười lạnh trên khóe môi càng đậm thêm. Ngay cả người ngoài cũng nhận ra chuyện này không hợp lý, chẳng lẽ hai cụ nhà họ Dương lại không biết sao?
Anh đã ném thẳng người ra khỏi cửa, hai cụ còn thay anh cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành về nhà?
Ha, đúng là nực cười!!
Đúng là châm chọc!!
Trong lòng họ mãi mãi chỉ nghĩ đến lợi ích của nhà họ Dương, bọn họ xem trọng thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, mà chưa bao giờ quan tâm anh có bằng lòng hay không.
Anh cũng muốn nghe xem ông cụ Dương sẽ trả lời câu hỏi này của phóng viên như thế nào.
Ông cụ Dương nghe câu hỏi của phóng viên, trên mặt không có bất cứ bất thường nào. Dương Tầm Chiêu thấy ông phản ứng như vậy thì trong lòng càng buồn khổ, xem ra bọn họ đã sớm biết chuyện này, rõ ràng đã biết còn tự quyết định mối hôn sự này cho anh?
Rốt cuộc họ xem anh trở thành cái gì?
“Đó đều là hiểu lầm, đó không phải ý của Tầm Chiêu, là nhân viên công ty nghĩ sai, Tầm Chiêu đã trừng phạt hai bảo vệ kia rồi, thằng bé cũng đã đuổi hai người kia đi.” Khi nói những lời này, ông cụ Dương vô cùng tự nhiên, giống như đang nói sự thật.
Ông cụ Dương rất rõ trong lòng, nếu không có ý của Dương Tầm Chiêu, người của công ty tuyệt đối không dám đuổi người ra, không nói đối phương là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là nhân viên công ty bình thường cũng không thể ném người ra ngoài.
Cho nên chắc chắn là ý của Dương Tầm Chiêu.
Ông cụ Dương hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn muốn giả hồ đồ. Đương nhiên là ông cho người đi xử lý mọi chuyện sau đó, hai bảo vệ kia cũng đã bị ông cho người đuổi việc.
Dương Tầm Chiêu nghe công cụ Dương nói vậy thì cười lạnh thành tiếng. Ông cụ nói dối mà mặt không đỏ, thở không gấp.
Cho nên ông cụ Dương đã sớm lên kế hoạch liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành xong rồi.
Kế hoạch của ông cụ Dương hoàn hảo như vậy, mà đương sự là anh lại không hề hay biết. Anh là đương sự mà ngay cả một cuộc điệu thoại báo cho anh một tiếng cũng không có.
Còn chuyện gì châm chọc hơn nữa sao?
“Công chúa Quỷ Vực Chi Thành dịu dàng hào phóng, thông minh hiền hậu, là một cô gái rất tốt, xứng đôi với Tầm Chiêu nhà chúng tôi, chúng ta rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.” Ông cụ Dương lại cười tuyên bố, lúc này đây ý lại càng thêm rõ ràng.
“Xin chúc mừng, chúc mừng.” Sau khi lấy lại tinh thần, các phóng viên bắt đầu chúc mừng, chỉ là những lời chúc mừng đó nghe có cảm giác hơi là lạ.
Dương Tầm Chiêu đang xem trực tiếp lại càng cười lạnh hơn, chúc mừng? Chúc mừng ai?
Chúc mừng ông cụ Dương và bà cụ Dương hả?!
“Xin chúc mừng cậu ba Dương.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai cậu ba Dương, thật sự ở bên tai, bởi vì giờ phút này người nọ rõ ràng cách anh rất gần.
Dương Tầm Chiêu xem phát trực tiếp nên tâm trạng rất không tốt, trái tim lạnh như băng, vô cùng tuyệt vọng và bi ai. Lúc này nghe được có người nói chúc mừng ở bên tai, sắc mặt Dương Tầm Chiêu rõ ràng tối đi, đôi mắt lập tức nheo lại, anh nhanh chóng chuyển mắt nhìn về hướng vừa mới phát ra âm thanh.
Nhưng anh mới nhìn được một nửa, đột nhiên ý thức được gì đó không đúng, giọng nói vừa rồi kia…
Giọng nói đó rõ ràng là của Hàn Nhã Thanh?!
Dương Tầm Chiêu chấn động trong lòng, anh nhanh chóng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mặt mình.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh không cải trang, là cách ăn mặc của Đường Thấm Nhi, đẹp đến khiến người ta không thể rời mặt được.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trái tim đập vô cùng nhanh, giờ phút này cậu ba Dương không hề kinh ngạc mà kinh là hoàng, thật sự kinh hoàng.
Cô đã thấy đoạn phát trực tiếp vừa rồi!!
Cô còn nói chúc mừng anh?!
Giờ phút này, phát trực tiếp trên điện thoại của cậu ba Dương vẫn còn tiếp tục, ông cụ Dương đang vui vẻ nói rất vừa lòng đối với công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Cậu ba Dương nắm chặt điện thoại, tay run run, sau đó điện thoại rơi luôn xuống đất. Nhưng điện thoại của anh chất lượng quá tốt, mặt dù rơi xuống đất cũng không hề bị hỏng, video phát trực tiếp vẫn còn tiếp tục, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Cậu ba Dương vội nâng chân lên, hung hăng giẫm nát điện thoại của mình, sau khi giẫm xong còn cố ý di một vòng.
Hàn Nhã Thanh nhìn hành động của anh, khóe môi không nhịn được hơi giật giật. Người này sao lại ấu trĩ như vậy? Cho nên vừa rồi không phải anh run tay làm rơi điện thoại xuống đất, mà là anh cố ý ném xuống?
Bảo bối Hạo nhà cô cũng không ấu trĩ như vậy. Chẳng lẽ anh cho rằng đập hỏng điện thoại rồi thì cô sẽ không biết chuyện này hay sao?
Huống chi vừa nãy cô cũng đã thấy rồi.
“Điện thoại đang dùng tốt, thật đáng tiếc.” Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại bị cậu ba Dương giẫm nát thì không nhịn được lắc đầu. Điện thoại vô tội, sao lại trút giận lên nó chứ?
“Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu thử gọi Hàn Nhã Thanh một tiếng. Anh vốn cố ý tới đây đón cô, muốn cho cô một bất ngờ, ai ngờ bất ngờ lại thành kinh hoàng.
Đương nhiên người kinh hoàng là anh!!
“Dạ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đáp lại, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, trên mặt cô không có quá nhiều cảm xúc khác thường.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Cậu ba Dương làm mưa làm gió trên thương trường giờ phút này lại thấy vô cùng ngượng nghịu, không biết nên làm như thế nào.