Người đàn ông trung niên trầm ngâm giây lát, sau đó dung giọng không tình nguyện hỏi:
- Tào công tử, ngài không phải nói sẽ dựa vào lực của mình để chinh phục Liêu An Như sao?
- Ông bây giờ không muốn phí công sức như vậy, thế nào, có ý kiến gì sao?
Tào Viễn chỉ một ngón tay về phía người đàn ông trung niên rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Tôi đề tỉnh anh một câu, đừng không biết xấu hổ, tôi cho họ Lý anh biết, anh bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là nghe theo lời tôi, như vậy sẽ có tương lai tốt cho anh; một con đường khác là không nghe lời tôi, như vậy cũng đừng trách tôi độc ác.
Vẻ mặt đạo diễn Lý chợt biến đổi, lúc thì dữ tợn, khi thì chán chường, cuối cùng rõ ràng là thất bại. Hắn nhìn thoáng qua Tào Viễn, sau đó dùng giọng bất an không yên nói:
- Tào công tử, tôi có thể làm, nhưng công ty của tôi...
- Cái này anh cứ yên tâm, công ty của anh sẽ bình yên vô sự. Bắt đầu tư ngày mai anh sẽ tiếp tục kinh doanh, dồng thời tôi sẽ chào hỏi các phía, bọn họ sẽ không làm khó anh.
Tào Viễn vỗ vai đạo diễn Lý, sau đó bày ra bộ dạng bạn bè thân mật rồi dùng giọng thành thật nói:
- Tào Viễn tôi là ai? Anh không nghe qua hay sao? Anh khi nào thì thấy tôi là người bất nhân bất nghĩa chưa?
- Vâng, Tào công tử là người trượng nghĩa, điều này tôi biết.
Đạo diễn lý khúm núm lên tiếng làm cho Tào Viễn rất vui, hắn tiêu sái thở ra một hơi thôốc, lại ngồi xuống ghế của mình, sau đó nâng ly rượu đỏ lên uống một ngụm rồi dùng giọng thản nhiên tự đắc nói:
- Anh Lý, anh cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì cả, anh đang ở trong giới văn nghệ, có thứ gì mà chưa từng gặp qua? Nữ nhân ba trinh chín liệt đã tuyệt chủng, tôi nói cho anh biết, phụ nữ chính là như vậy, lúc đầu thì ra sức khước từ, một khi đã khống chế được trong tay, thích làm gì thì làm, cô nàng ở trong trạng thái hạnh phúc thì sẽ luôn trung thành tận tụy với anh. Đến khi đó nàng ta cảm ơn anh còn chưa kịp, vì sao lại trách tội annh? Anh nói xem có đúng không?
Tào Viễn mặc dù nói toàn bằng lời lừa dối, thế nhưng giám đốc Lý nghĩ lại và cảm thấy trong đó cũng có vài phần đạo lý. Hơn nữa hắn đã đồng ý với đối phương, hắn chỉ có thể nghĩ về hướng tốt đẹp mà thôi.
Đạo diễn Lý nghĩ về những lời của Tào Viễn, sau đó nói:
- Tào công tử nói đúng, Liêu An Như thật sự rất đẹp nhưng với điều kiện của Tào công tử, tôi cũng không phải hại cô ấy, là giúp đỡ cô ấy.
- Anh Lý, anh nói như vậy mới đúng, những chuyện tốt thế này còn lề mề cái gì nữa?
Tào Viễn nâng ly rượu trong tay lên uống cạn, sau đó lại rót ra một chiếc ly khác:
- Anh Lý, uống một chút đi, đây là rượu Louie XIII chính tông, uống vào một chai thì ít đi một chai.
Khi giám đốc Lý tiếp ly rượu trong tay của Tào Viễn, đúng lúc có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tào Viễn nhìn vào số điện thoại gọi đến, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Chị, thế nào mà lại gọi điện thoại cho em thế này?
Tào Viễn cười hì hì nói với Tào Chân Nhi ở phía bên kia.
Tào Chân Nhi không cùng chào hỏi Tào Viễn, nàng đi thẳng vào vấn đề:
- Sự kiện tôi nói cậu chuẩn bị đã như thế nào rồi?
Tào Viễn chợt sững sờ, sau đó hiểu ý của chị gái. Lúc này hắn cười ha hả nói:
- Chị, em làm việc có khi nào sơ suất chứ? Chị cứ yên tâm, em đã sớm cho người chuẩn bị xong, chỉ cần chị nói một câu, em nhất định sẽ náo loạn long trời lở đất, cần phải làm cho hắn không chịu nổi mới thôi.
- Vậy thì ra tay đi, anh rể của cậu ở bên này đã chịu không nổi nữa rồi.
Tào Chân Nhi mặc dù căn bản không khách khí khi đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng ở trước mặt người ngoài thì nàng căn bản luôn giữ gìn quyền uy của chồng.
- Vâng, chị bảo em đi hướng đông sẽ không đi hướng tây, cái gì? Chị cứ chờ tin tức tốt từ em, lúc này em sẽ cho tên khốn nhà quê kia một bài học, cho hắn biết thế nào là lực lượng hiện đại hóa.
Tào Viễn nói đến đây thì cười hì hì nói:
- Chị nghe em nói này thường ủy phu nhân, chị cũng đừng quên lần này em ra sức cống hiến cho anh rể đấy nhé?
Tào Chân Nhi cười một tiếng, rõ ràng tình cảm với em trai phát ra từ tận đáy lòng:
- Tiểu Viễn, bây giờ là thời điểm mấu chốt để anh rể cậu tiến lên, cậu nói xem, cậu không giúp chị thì ai giúp chị đây?
Tào Viễn đặt điện thoại xuống mà nụ cười trên mặt đậm thêm vài phần, hắn nhìn giám đốc Lý đứng đó với vẻ mặt bàng hoàng, sau đó cười nói:
- Anh Lý, có thường xuyên lên mạng không?
Giám đốc Lý có chút sững sốt, sau đó dùng giọng thành thật trả lời:
- Cũng không thường xuyên lắm.
- À, về chú ý đến inte một chút, đây là thời cơ tốt.
Tào Viễn nói rồi phất tay với giám đốc Lý:
- Tôi chỉ muốn kết quả, còn thực hiện như thế nào thì tùy anh.
Chờ giám đốc Lý ra khỏi phòng thì Tào Viễn mới cầm điện thoại lên, hắn bấm một dãy số điện thoại không lưu tên, sau khi nối thông thì chỉ nói một câu:
- Bắt đầu đi.
...
Trường đại học Sơn Viên, Lý Tiểu Phi đang chơi game trên máy tính, khẩu súng trong tay nhân vật của hắn liên tục nhả đạn, kẻ địch ngã xuống như rạ dưới những loạt đạn khủng khiếp của hắn.
Lý Tiểu Phi là người của thế kỷ hai mươi, hắn cảm thấy cực kỳ phấn chấn vui vẻ, hắn đã chơi game khá lâu, nhưng thành tích hôm nay là lần đầu tiên có được, thế cho nên càng làm hắn cảm thấy vui sướng hơn.
Lý Tiểu Phi gạt tàn thuốc, sau đó tiếp tục chỉ huy nhân vật của mình tiến lên. Khi nhân vật của hắn chạy vào trong phòng, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, máu tươi hiện lên màn hình.
- Con bà nó.
Lý Tiểu Phi thầm mắng một câu, chuẩn bị chơi tiép, nhưng khi nhìn con số biểu hiện tính mạng của ngày hôm nay đã hết, hắn thật sự rất mất vui, thật sự muốn mắng một chặp cho đỡ tức. Cái quái gì vậy chứ, hắn không phải không dùng tiền để mua sinh mệnh, chẳng qua quá trình có hơi chút rắc rối.
Lý Tiểu Phi mắng hai câu rồi tắt trò chơi, khi hắn chuẩn bị lên mạng xem xét tình hình khuyến mãi, chợt phát hiện công cụ trò chuyện đang nhấp nháy liên tục, là ai đang gửi tin nhắn cho mình?
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Lý Tiểu Phi chợt thuận tay mở thanh công cụ trò chuyện, một tin tức chợt xuất hiện:
- Quan viên thu nhập hai ngàn một tháng đeo đồng hồ trị giá hơn triệu.
- Hơn một triệu?
Lý Tiểu Phi thầm nói một câu, sau đó thuận tay mở đường liên kết kia lên.
Đường dẫn này khá đơn sơ, chỉ là một trang web thường, một bài viết đơn giản. Trong topic là hình ảnh một người đàn ông đang bắt tay một người đàn ông khác, chỗ cổ tay đeo đồng hồ được bôi đỏ.
Nơi đó là một chiếc đồng hồ, dù Lý Tiểu Phi là người không mấy quan tâm đến đồng hồ cũng biết thứ kia là hàng xa xỉ.
Đồng hồ loại Patek Philippe số lượng có hạn, bây giờ giá là hai triệu một trăm ba mươi ngàn, toàn cầu chỉ có mười chiếc.
Lý Tiểu Phi nhìn những thông tin bên dưới, trong đầu hắn chợt xuất hiện gương mặt vị quan tham ô, mà gương mặt mơ hồ của đối phương trong hình càng làm cho hắn cực kỳ chán ghét.
Khu du lịch Cô Yên Sơn, Vương Tử Quân đang đi cùng với đoàn người huyện Dương Phong do bí thư huyện ủy mới nhận chức là Trần Nguyên Bình dẫn đội, bọn họ đang đi kiểm tra giai đoạn ba của khu du lịch.
Khi lượng du khách của khu du lịch Cô Yên Sơn ngày càng tăng, giai đoạn hai của khu du lịch Cô Yên Sơn đã được phát triển đến công tác cuối cùng. Vì muốn tiến thêm một bước nâng cao chất lượng tiếp đãi du khách, công ty Đông Du và chính quyền thành phố bắt đầu giai đoạn thứ ba khi mà giai đoạn hai đang ở vào giai đoạn kết thúc.
- Bí thư Vương, chúng tôi đã bắt đầu cho giai đoạn ba của dự án, chỉ cần giai đoạn ba hoàn thành, như vậy phương diện tiếp đãi của Cô Yên Sơn sẽ tăng lên gấp đôi hiện tại.
Giám đốc Hào là người phụ trách khu du lịch Cô Yên Sơn, hắn chỉ vào công trường đang thi công rồi khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân.
Giám đốc Hào hơn ba mươi tuổi, là người cực kỳ tân tiến, là thành viên cao tầng của công ty Đông Đảng ủy Hắn là người đến từ công ty Đông Du, thế nhưng khi đối diện với bí thư Vương Tử Quân vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng bất an.
Cũng không phải hắn sợ hãi Vương Tử Quân, chủ yếu là sợ công tác của mình có vấn đề gì đó. Trước kia hắn từng đảm nhiệm chủ trì nhiều nghiệp vụ công tác của công ty, cũng không phải chưa từng gặp qua lãnh đạo địa phương, nhưng nó không giống với bí thư Vương.
Vương Tử Quân là người đề xướng xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn, lực ảnh hưởng của vị bí thư thị ủy này với khu du lịch Cô Yên Sơn là cực kỳ lớn.
Khi giám đốc Hào đến nhận công tác ở khu du lịch Cô Yên Sơn, tổng giám đốc công ty đang từng tìm gặp hắn, chỉ khai báo một chuyện, đó chính là phải nghe lời của bí thư Vương.
Tuy chỉ là một câu như vậy nhưng ý nghĩa ẩn giấu bên trong lại làm cho giám đốc Hào hiểu rất rõ. Sau khi đi vào công tác ở Cô Yên Sơn, sau khi tìm hiểu rõ ràng về thanh danh ngày càng cao của khu du lịch Cô Yên Sơn trong nước, hắn càng ngày càng hiểu vì sao lãnh đạo lại nói với mình như vậy.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng chú ý đến vẻ mặt của giám đốc Hào, nhưng hắn lại không bày tỏ điều gì. Đến vị trí của hắn lúc hiện tại, căn bản không cần chú ý đến những thứ này.
Vương Tử Quân nhìn hoàn cảnh tự nhiên khắp bốn phía, hắn chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, hắn nhìn quanh rồi cười nói với giám đốc Hào:
- Đầu là cá chép và cuối cùng là rồng, không phải là cá chép vượt long môn sao?
- Bí thư Vương nói đúng, chúng tôi đang định đặt tên con đường này là cá chép vượt long môn.
Giám đốc Hào nhiệt tình đáp lại câu hỏi của bí thư Vương, vẻ mặt càng tươi cười như hoa.
- Giám đốc Hào, thường có câu phát triển công nghiệp thì làm mạnh thành phố, phát triển du lịch làm cho nhân dân giàu có. Khu du lịch Cô Yên Sơn đẩy mạnh tốc độ xây dựng và khai phá, như vậy sẽ rót nguồn sức sống mới cho thành phố La Nam, thị ủy và ủy ban nhân dân sẽ là điểm hậu thuẫn kiên cường cho các anh. Lúc này tôi nói lời cường điệu, đó là xây dựng và khai phá phải chú trọng bảo vệ môi trường. Là một khu du lịch thành công thì không thể nào lấy cái giá hủy hoại môi trường ra đánh đổi thành tích được.
Vương Tử Quân nói rồi thay đổi chủ đề:
- Năm nay sắp đến thời điểm nghỉ lễ dài ngày, khi đó lượng khách du lịch sẽ gia tăng, khu du lịch Cô Yên Sơn nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, tranh thủ cơ hội lần này để tạo ra thành tích cao độ.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị từ hai tháng trước cho những ngày nghỉ sắp đến. Tôi vững tin vào mùa du lịch năm nay, chúng tôi sẽ tạo ra đặc sắc cho thành phố La Nam, sẽ cố gắng dùng diện mạo mới để nghênh đón du khách.
Vương Tử Quân rất hài lòng với thái độ của giám đốc Hào, hắn nhìn sắc trời, chuẩn bị tiếp tục tiến lên. Lúc này Trần Nguyên Bình đi theo phía sau chợt mở miệng xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, cũng không còn nhiều thời gian, chúng ta không bằng đến Tam Thanh Quan dùng bữa cơm chay, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, anh thấy thế nào?
Trước khi Trần Nguyên Bình đến nhận chức bí thư huyện ủy Đông Phong, hắn là cục trưởng cục cơ giới của phòng nông nghiệp. Một lần Vương Tử Quân đến khảo sát cục cơ giới, phát hiện Trần Nguyên Bình là người có ý nghĩ tươi mới, có hướng phát triển, thế là thầm quan tâm.
Thông qua một bước tìm hiểu xác minh, biết rõ Trần Nguyên Bình trước kia từng là phó bí thư huyện, phó chủ tịch thường vụ huyện. Vì bí thư thị ủy mới đến nhận chức, thế cho nên bị điều đến làm cục trưởng cục cơ giới.
Tuy cũng là cấp chính cục, thế nhưng bí thư huyện ủy Dương Phong căn bản là khá cao vời.
Lúc này huyện Dương Phong đang ở trên thời kỳ mấu chốt phát triển kinh tế, một khu du lịch Cô Yên Sơn cũng đủ làm cho huyện Dương Phong có cả bát cơm đầy, đủ làm cho huyện Dương Phong có tình hình tài chính cao nhất thành phố. Sau khi Nhan Sĩ Tắc rời khỏi huyện Dương Phong, vì bảo vệ xu thế phát triển mạnh mẽ của huyện Dương Phong, Vương Tử Quân điều Trần Nguyên Bình đến vị trí bí thư huyện ủy.
Khi nghe thấy thông tin kia thì Trần Nguyên Bình cảm thấy giống như mình nằm mơ, mãi đến khi tổ chức làm công tác khảo sát, hắn mới biết mình là nhân tuyển được bí thư Vương mở miệng đề cử.
Dù Trần Nguyên Bình là cán bộ bị cho ra rìa ở thành phố La Nam, thế nhưng dù sao hắn cũng có cấp chính cục, còn có nơi truyền tin cho hắn. Hắn tất nhiên biết rõ có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư huyện ủy Dương Phong, không ngờ mình lại được bí thư Vương lựa chọn.
Trần Nguyên Bình vốn đã cảm thấy hết hy vọng trên con đường làm quan, sau khi được điều động làm bí thư huyện ủy Dương Phong, hắn càng thật sự khắc sâu cảm kích với bí thư Vương. Hắn là người ôm tâm tình gặp được tri kỷ, thế cho nên cực kỳ vùi đầu vào công tác.
Vương Tử Quân không từ chối lời đề nghị của Trần Nguyên Bình, hắn đến khu du lịch Cô Yên Sơn chủ yếu là nghiên cứu công tác xây dựng giai đoạn ba, còn nói vài lời đốc xúc khu du lịch Cô Yên Sơn làm tốt công tác với mùa du lịch đang đến.
- Bí thư Vương, đây là phân viện mới của Tam Thanh Quan, lớn hơn chủ viện gấp đôi, chẳng những có thần điện, còn có hương phòng.
Trần Nguyên Bình chỉ vào một đạo quan rất lớn giữa núi rồi khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng biết việc Tam Thanh Quan xây hạ viện, nhưng đây là lần đầu tiên đến thăm. Đạo sĩ Huyền Chân của Tam Thanh Quan đã nhiều lần đến thành phố tìm gặp Vương Tử Quân, mong muốn Vương Tử Quân đến đặt nền móng cho Tam Thanh Quan, cũng mong muốn Vương Tử Quân viết vài lời lưu niệm, thế nhưng Vương Tử Quân uyển chuyển lấy cớ từ chối.
Thông qua hai sự kiện trước kia, Vương Tử Quân cũng có nhận thức mới về đạo sĩ Huyền Chân. Lúc đầu gặp Huyền Chân, Vương Tử Quân tưởng rằng đây là một cao nhân không nhận khói lửa nhân gian, nhưng bây giờ lại làm cho bí thư Vương cảm thấy đó là một cao nhân vạn trượng hồng trần.
- Vô lượng thiên tôn, chào bí thư Vương, chào mừng anh đến với hạ viện của Tam Thanh Quan.
Khi Vương Tử Quân đi vào hạ viện của Tam Thanh Quan, Huyền Chân đưa theo vài đạo sĩ ra nghênh đón.
Huyền Chân với gương mặt tươi cười và cơ thể mập lên không ít, mặc đạo bào sạch sẽ, thủ lễ với Vương Tử Quân. Đạo nhân Huyền Chân thật sự rất cảm kích bí thư Vương, hắn nhìn về phía Tam Thanh Quan năm xưa và bây giờ, không khỏi sinh ra cảm giác không chân thật.