Mặc dù trong phòng họp nhỏ chỉ có bốn người thế nhưng bầu không khí lại cực kỳ nghiêm túc. Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên đều đang ghi chép gì đó, Vương Tử Quân cũng khẽ đặt bút lên sổ.
Vương Tử Quân được Dương Độ Lục gọi vào họp, hắn cũng cảm thấy có chút nghi hoặc. Dù sao đây cũng là một cuộc họp giải tỏa không khí của một người đại biểu cho thượng cấp là Dương Độ Lục với ban ngành Nam Giang, gọi mình vào đây là có ý gì?
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy nghi hoặc thì Dương Độ Lục đã nói tiếp: - Trưởng phòng Tử Quân, anh là cán bộ được tổ chức ký thác kỳ vọng, công tác của anh ở Nam Giang được các vị lãnh đạo thượng cấp cho ra lời khẳng định đầy đủ. Vì vậy tổ chức luôn suy xét đến sắp xếp của anh, nhưng bây giờ Nam Giang đang ở vào thời điểm mấu chốt, vị trí trưởng phòng tổ chức của anh là rất quan trọng, vì thế thời gian ngắn tiếp theo kính mong anh dựa vào những cơ sở công tác hiện có của mình để hỗ trợ bí thư Diệp và chủ tịch Lý làm tốt công tác đoàn kết yên ổn đại cục ở Nam Giang.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó đứng lên nói: - Mong trưởng ban Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ công tác của hai vị lãnh đạo, sẽ bày mưu tính kế và phục vụ tốt cho sự phát triển của Nam Giang.
Khi Vương Tử Quân tỏ thái độ thì Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên không khỏi đảo mắt nhìn qua, bọn họ hiểu rất rõ Dương Độ Lục dùng giọng trịnh trọng nói như vậy chính là muốn tỏ thái độ với Vương Tử Quân. Đây cũng không phải chỉ là lời nhắc nhở với hai người bọn họ, còn vì thượng cấp cho rằng Vương Tử Quân sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng ở Nam Giang vào lúc này.
- Tôi căn bản rất có lòng tin với năng lực của anh. Dương Độ Lục gật đầu thỏa mãn với những lời tỏ thái độ của Vương Tử Quân.
Dương Độ Lục lại tiếp tục nói về các công tác khác, Diệp Thừa Dân chợt mở lời: - Trưởng ban Dương, lần này ban ngành tỉnh Nam Giang chúng tôi vừa được ngài kiểm duyệt, ngài có thể cho chúng tôi một cơ hội, để xem năng lực chiến đấu của chúng tôi là như thế nào.
- Bí thư Thừa Dân quá khách khí rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với các đồng chí của tỉnh Nam Giang. Dương Độ Lục hoàn thành công tác với vẻ mặt cực kỳ bình thản, làm cho người ta cảm nhận được mùa xuân ấm áp.
Ba người Diệp Thừa Dân biết rõ Dương Độ Lục bận rộn nửa ngày cần nghỉ ngơi một chút, thế cho nên nhanh chóng nói lời cáo từ. Dương Độ Lục nói vài ý nghĩ với Diệp Thừa Dân, sau đó chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, anh ở lại một chút, tôi có chuyện cần nói với anh.
Vương Tử Quân tuy không biết Dương Độ Lục có gì cần nói với mình, thế nhưng hắn vẫn ngồi quy củ ở phía đối diện với Dương Độ Lục, chờ Dương Độ Lục lên tiếng trước.
Dương Độ Lục nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, cảm thấy có chút hoảng hốt. Suy nghĩ của lão chợt chuyển đến tình cảnh mình mới nghe tên của người này. Khi đó lão đã rời khỏi Sơn Nam, con trai đang đến Sơn Nam rèn luyện. Lão tin tưởng hổ phụ không sinh khuyển tử, thế nhưng không ngờ con trai mình vừa xuống địa phương rèn luyện không bao lâu thì đã quay về với bộ dạng khốn khổ chật vật.
Khi đó người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt Dương Độ Lục vẫn còn rất non nớt, bây giờ còn chưa đến mười năm nhưng đối phương đã nhảy lên mây xanh, sắp trở thành người có thể trực tiếp đối thoại với mình. Tuy nhìn vẻ bề ngoài, dựa theo tâm tình của lão thì người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt non nớt kia vẫn không thể đánh đồng với mình, thế nhưng lão không thể không thừa nhận năng lực của người này là không thể khinh thường.
- Tử Quân, anh hiểu rõ tình hình ở Nam Giang, lãnh đạo cho anh ở lại Nam Giang là vì muốn ủy thác trách nhiệm. Bây giờ bí thư Diệp và chủ tịch Lý còn đang ở vào giai đoạn ma xát với nhau, sẽ phải tiến hành điều chỉnh một vài cán bộ, cho nên trong lúc này còn cần anh xuất lực nhiều hơn đảm bảo ban ngành Nam Giang vận động với trạng thái cao nhất.
Điều chỉnh cán bộ ở Nam Giang là xu thế cần, dù sao thì sự kiện của Chử Ngôn Huy cũng làm cho nhiều người phải liên lụy vào. Đám người kia bị đẩy ngã thì không thể không cho người tiến lên, mà phương diện đẩy người nào tiến lên thì cũng không dễ dàng gì.
Chưa nói đến việc Diệp Thừa Dân có ý nghĩ ở phương diện này, ngay cả Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh cũng muốn có được quyền lợi của mình, Vương Tử Quân kẹp giữa hai người bọn họ, thế nên bây giờ người khó khăn nhất chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Nếu như là công tác đặc biệt gì khác thì Vương Tử Quân có nhiều biện pháp để đối phó, ví dụ như không thèm lẩn vào, nhìn thấy không quan tâm, nước sông không phạm nước giếng, lui một bước thì trời cao biển rộng. Nhưng bây giờ sự việc liên quan đến mũ quan của nhiều người, hắn nhất định phải cho ra ý kiến đề xuất sơ bộ, hắn cũng khó thể trốn tránh trách nhiệm được. Dù có khó khăn thế nào thì hắn cũng phải cho ra lựa chọn, phải đề xuất ý kiến, phải sắp xếp thật tốt với những vị trí còn đang để trống.
- Cám ơn trưởng ban Dương đã coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ cực kỳ cố gắng cống hiến chút sức lực của mình vì sự phát triển của Nam Giang.
Dương Độ Lục cười cười, lão tỏ vẻ tán thành thái độ của Vương Tử Quân. Lão uống một ngụm trà rồi nói tiếp: - Lần này thượng cấp sở dĩ đồng ý cho Lý Thừa Uyên làm chủ tịch tỉnh Nam Giang vì một nguyên nhân trọng điểm, đó là có anh làm trưởng phòng tổ chức hộ tống hộ giá cho anh ấy, mà thượng cấp cũng cực kỳ thỏa mãn với công tác của anh gần đây.
Vương Tử Quân cảm tạ sự coi trọng của lãnh đạo thượng cấp và trưởng ban Dương, mong các vị lãnh đạo và trưởng ban Dương giúp đỡ cho công tác của mình nhiều hơn, mà điều này Dương Độ Lục cũng không chối từ.
Sau mười phút nói chuyện thì Dương Độ Lục nhìn đồng hồ, sau đó lại nói: - Trưởng phòng Tử Quân, có gì khó khăn anh có thể trực tiếp phản ánh với tôi, cũng có thể phản ánh với các vị lãnh đạo khác. Bản thân tôi chỉ có một yêu cầu với anh, đó là làm tốt việc triển khai mở rộng công tác ở Nam Giang, đẩy công tác của phòng tổ chức tiến lên một bậc thang mới.
Bữa tiệc tiếp đãi Dương Độ Lục diễn ra cực kỳ nhiệt tình, vẻ mặt Dương Độ Lục cũng đầy hiền hòa. Thế nhưng lúc này người tham gia cũng không phải bình thường, bầu không khí tuy bình thản nhưng cũng không phải dễ chịu. Buổi tối Dương Độ Lục còn có hội nghị cần tham gia, thế cho nên cũng không ở lại Nam Giang, sau đó trực tiếp đi máy bay về thủ đô.
Chỉ sau một ngày thì tin tức Lý Thừa Uyên tiến lên làm quyền chủ tịch tỉnh được truyền đi khắp đường lớn ngỏ nhỏ ở Nam Giang, truyền vào tai tất cả quan viên Nam Giang. Tin tức này làm cho mọi người hưng phấn, đồng thời còn có một tin tức khác đang bùng phát, đó là Lý Thừa Uyên sở dĩ có thể tiến lên đảm nhiệm vị trí của Chử Vận Phong cũng vì lời nói của Vương Tử Quân.
Tin tức này được truyền ra ngoài làm cho người ta khó tin tưởng, dù sao Vương Tử Quân cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, còn không phải là nhân vật như Dương Độ Lục. Nếu như là bổ nhiệm một vị trí phó chủ tịch tỉnh thì Vương Tử Quân còn có quyền lực, nhưng Vương Tử Quân muốn vung tay thao tác với Lý Thừa Uyên thì căn bản còn chưa đủ quyền lực, nằm ngoài phạm vi công tác.
Nhưng người trong Nam Giang lại trăm miệng một lời với thông tin này, không ai phản đối. Trong mắt nhiều người thì vị trưởng phòng tổ chức phong độ kia đã ngồi vững lên vị trí chiếc ghế số ba tỉnh ủy Nam Giang.
Vì có rất nhiều phương diện cần điều chỉnh nên Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức và cực kỳ bận rộn, ngoài việc họp hành nghe báo cáo, còn phải tiếp đãi nhiều lượt người đến trò chuyện. Lúc này có nhiều bí thư thị ủy đến báo cáo với Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, bọn họ cũng tình nguyện đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, nhanh chong nói ra tư tưởng gần đây của mình.
- Chủ tịch Lưu, thật sự xin lỗi, hôm nay trưởng phòng Vương đã có sắp xếp rồi. Điện thoại của Du Giang Vĩ hầu như rơi vào trạng thái của đường dây nóng, thế nhưng thái độ của hắn vẫn rất nhiệt tình, hắn không muốn đắc tội với những người này.
Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại với chủ tịch Lưu đã gọi đến bốn lần trước đó, Du Giang Vĩ thật sự thở dài một hơi. Chủ tịch Lưu kia cũng thật là, trưởng phòng Vương đã bốn lần từ chối người này đến báo cáo công tác, vì sao còn chưa hiểu ra vấn đề? Làm quan đến cấp bậc chủ tịch thành phố mà vẫn không có ngộ tính như vậy sao?
Du Giang Vĩ nghĩ đến phương diện ngộ tính thì trong đầu lóe lên tình huống hai ngày trước chủ tịch Mạnh Chí Đạo đến báo cáo công tác với trưởng phòng Vương, lại dùng giọng thần bí hỏi xem mình có xuống địa phương rèn luyện hay không? Tuy Mạnh Chí Đạo nói cực kỳ ẩn giấu thế nhưng Du Giang Vĩ hiểu rõ ràng, đây là hành vi Mạnh Chí Đạo muốn lôi kéo mình, để cố gắng thân cận với trưởng phòng Vương.
Du Giang Vĩ không những không tức giận với thủ đoạn nhỏ của Mạnh Chí Đạo, còn cảm thấy đó là sự coi trọng đặc biệt với mình. Mạnh Chí Đạo là hạng người gì? Chính là người đi theo Vương Tử Quân từ khi còn công tác ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, tất nhiên là người cực kỳ quan trọng.
Khi Du Giang Vĩ đang liên tục nghĩ đến những điều này, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn đi ra mở cửa vì có người đang chờ bên ngoài.
Du Giang Vĩ đưa mắt nhìn, người đến làm cho hắn có chút kinh ngạc. Đối phương cũng không phải là hung thần ác sát gì cả, hơn nữa người này còn cười tủm tỉm với mình.
Nhưng Du Giang Vĩ căn bản không muốn mình thấy người này, đây là chủ tịch Lưu mà trưởng phòng Vương không muốn gặp.
- Chủ tịch Lưu, tôi không phải đã nói với ngài rồi sao, trưởng phòng Vương bây giờ đang rất bận, khi nào trưởng phòng có thời gian thì tôi sẽ thông báo cho ngài. Du Giang Vĩ thầm nén giận, hắn cố gắng nở nụ cười tươi như hoa nói.
Tuy Du Giang Vĩ căn bản còn chưa tiếp xúc nhiều với những thông tin mật, thế nhưng hắn cũng có vài tin tức về việc nhận chức của vị chủ tịch Lưu này. Bí thư Diệp không thích chủ tịch Lưu, chủ tịch Lý mới nhận chức cũng không có nhiều hảo cảm với chủ tịch Lưu. Nghe nói chủ tịch Lưu này năm xưa theo sát tiến độ của chủ tịch Kim Hành Thuấn, bây giờ Kim Hành Thuấn đã bị đẩy đi, tất nhiên sẽ rơi vào tình cảnh mồ côi mẹ.
Tuy quá trình điều chỉnh nhân sự còn chưa được bắt đầu nhưng tất cả đều biết rõ nó đang được tỉnh ủy thúc đẩy. Đến khi nào được thông qua ở hội nghị thường ủy, như vậy sẽ là thời điểm điều chỉnh nhân sự. Vì vậy chủ tịch Lưu biết mình căn bản có tương lai không ổn định, đang bắt đầu tìm đường đi cho mình. Nếu cơ hội tốt lần này mất đi, như vậy tổn thất là khó thể đo lường, ai không muốn vung tay đánh cược một lần.
- Chào trưởng ban Du. Chủ tịch Lưu cố gắng tươi cười dùng giọng cung kính cho ra câu nói ngọt ngào, sau đó nhanh chóng đi vào phòng nói: - Cậu Du, tôi cũng không muốn làm cậu khó xử, tôi không dám quấy rầy lúc trưởng phòng Vương đang bận rộn, nhưng tôi thật sự rất vội vàng đến cần được báo cáo. Hai anh em ta có quan hệ không tệ, nếu như tôi đến địa bàn của cậu mà không nói một tiếng, không phải là chẳng hiểu chuyện sao?
Chủ tịch Lưu tên đầy đủ là Lưu Đạo Đức, nói chuyện cực kỳ có hương vị của người trong giang hồ. Nhưng nếu như nhiều người cho rằng chủ tịch Lưu là người tùy tiện quê mùa, như vậy chủ tịch Lưu xem như đã đạt được mục đích của mình.
Chủ tịch Lưu đã nói như vậy thì Du Giang Vĩ còn nói gì hơn được nữa? Hắn chỉ có thể lên tiếng đơn sơ cho qua, trnog lòng thầm cầu nguyện chủ tịch Lưu này nhanh chóng rời đi.
Du Giang Vĩ rót trà cho chủ tịch Lưu, đối phương nhận ly trà, khép hai đầu gối, cúi đầu khom lưng, liên tiếp nói vài lời cảm ơn, thậm chí vì kích động mà làm cho vài giọt trà rơi ra ngoài. Du Giang Vĩ không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn tiếp xúc qua nhiều quan viên, chủ tịch Lưu này dù sao cũng là một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở, quyền lực rất lớn. Lưu Đạo Đức là một nhân viên quan trọng của thành phố, nắm một thành phố vài triệu dân, sao không phải là người được mọi người ủng hộ, nói một lời hàng ngàn người tiếp ứng? Tuy nhiều quan viên đi đến cấp bậc này thì có thái độ khác biệt với người bên dưới, thế nhưng cũng không có biểu hiện quá kém như Lưu Đạo Đức đấy chứ?
Du Giang Vĩ chợt cảm thấy đồng tình với Lưu Đạo Đức. Trước nay hắn căn bản thực hiện theo đúng trình tự với những người muốn đến gặp trưởng phòng Vương, trước tiên là mời trà, sau đó nói là ý kiến của anh sẽ được tôi chuyển đạt chi tiết đến trưởng phòng Vương, khi trưởng phòng Vương sắp xếp xong tôi sẽ thông báo với anh. Đến khi đó anh có cần báo cáo chi tiết với trưởng phòng Vương, hay là trưởng phòng Vương cho anh cơ hội gặp mặt, điều này chỉ có thể xem xét vào độ nặng của anh.
Năm phút chính là thời gian mà Du Giang Vĩ bỏ ra với một người đến tìm trưởng phòng Vương, khi hắn chuẩn bị châm thêm trà cho Lưu Đạo Đức, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Du Giang Vĩ nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà chợt kinh hoảng.
Du Giang Vĩ giật mình là vì sợ trưởng phòng Vương gọi ra, nếu như Lưu Đạo Đức ở đây chặn lời của trưởng phòng Vương, như vậy cũng không có gì tốt cho mình.
Cho dù trưởng phòng Vương tin tưởng vào Du Giang Vĩ hắn, thế nhưng ở phòng tổ chức có bao nhiêu người đang nhìn vào vị trí của mình, nếu như bọn họ nói vài lời thêm mắm dặm muối, châm chọc này nọ sau lưng trưởng phòng Vương, như vậy ảnh hưởng với mình là khá lớn. Nhưng may mà khi hắn định nhận điện thoại thì thấy chủ tịch Lưu Đạo Đức lấy điện thoại của mình ra.
- Alo, alo, có chuyện gì vậy? Lưu Đạo Đức bắt chuyện rồi lớn tiếng hỏi bên kia.
Nhưng dù Lưu Đạo Đức nói thế nào thì bên kia cũng không đáp lời. Lưu Đạo Đức cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó đỏ mặt nói với Du Giang Vĩ: - Điện thoại này đúng là hư rồi, tối qua vừa mới nạp đầy pin thế nhưng mới đó đã hết. Xin lỗi cậu, tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút.
Du Giang Vĩ từng trải qua tình huống điện thoại hết pin, vì ứng phó với chuyện này mà hắn thường mang theo hai cục pin dự phòng.
- Chủ tịch Lưu, anh dùng điện thoại này cũng được. Du Giang Vĩ chỉ vào chiếc điện thoại của mình trên bàn rồi nói với lưu đạo đức.
Lưu Đạo Đức khoát khoát tay, hắn nở nụ cười xấu hổ rồi đi ra ngoài. Lúc này Du Giang Vĩ chợt bừng tỉnh, chủ tịch Lưu là người được ví là thô kệch nhưng tâm tư lại quá chu đáo, vì sợ mình nhận điện thoại và rơi vào tình huống đáng xấu hổ nên kiếm cớ rời đi, biết đâu đó là tiếng chuông điện thoại của chính Du Giang Vĩ hắn?