- Nguyên Cố, Hồng Chương, hôm nay chúng ta nói trước, mọi người cứ uống đúng độ của mình, vì sau đó chúng ta còn nhiều tiết mục, chỉ cần uống vừa phải mà thôi, không cần quá nhiều.
- Kiên quyết ủng hộ lời hiệu triệu của chủ tịch Vương.
La Hồng Chương vừa cười vừa nói, hắn đứng lên nhận lấy chai rượu trong tay của Vương Tử Quân, sau đó rót đầy ba ly trên bàn.
Rượu ngon, thức ăn ngon, Vương Tử Quân là một chủ nhân lại rất nhiệt tình, hơn nữa lại có La Hồng Chương lên tiếng phụ trợ, thế là bữa tiệc rượu hôm nay uống rất vui vẻ thoải mái, một chai rượu cũng vô tình rót hết vào trong bụng ba người.
Vương Tử Quân tuy nắm chắc tửu lượng của mình nhưng vẫn sinh ra cảm giác say.
Triệu Nguyên Cố cũng không khá hơn Vương Tử Quân, thế cho nên giọng điệu cũng vô tình có hơi lớn.
- Chủ tịch Vương, sau khi anh rời tỉnh đoàn, thật sự đáng tiếc. Nhớ ngày đó khi anh còn chủ trì công tác ở tỉnh đoàn, khi đó tỉnh đoàn thật sự rất có thể diện, cho dù là đám người tự cho mình là đúng ở văn phòng tỉnh ủy thấy chúng tôi cũng không thể không lên tiếng. Bây giờ ngài đi thì khác hẳn, bây giờ công tác chủ yếu là không cầu có công chỉ cầu có thể vượt qua, thế cho nên địa vị không tăng tiến, có cũng được ma không có cũng chẳng sao, thiếu chút nữa đã đến mức độ mai danh ẩn tích.
Triệu Nguyên Cố nâng ly rượu lên làm một ngụm rồi lắc đầu nói.
Triệu Nguyên Cố tỏ ra rất bất mãn với vị bí thư tỉnh đoàn mới nhận chức, dù Vương Tử Quân có chút toan tính nhưng cũng không thể nào nắm được sự việc mẫn cảm như vậy. Vì thế dù cho Triệu Nguyên Cố có nói như thế nào thì hắn cũng chỉ gật đầu mà thôi, cũng không biểu hiện thái độ của mình.
- Bí thư Vương, lần này tôi đến thành phố Đông Bộ, một là tìm lãnh đạo nói vài lời tri tâm; hai là có chút chyện cần cầu ngài.
Triệu Nguyên Cố cầm chai rượu rót thêm một chút vào ly cho Vương Tử Quân, sau đó hắn đặt chai rượu xuống chỉ vào La Hồng Chương nói:
- Anh họ của tôi là người có năng lực công tác, trình độ lý luận cũng không thấp, nhưng tuyến trên không có người nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, vài lần có cơ hội đề bạt nhưng vì nguyên nhân như vậy mà làm cho chậm trễ. Bây giờ độ tuổi của anh ấy cũng không còn nhỏ, nếu không tiếp tục được đề bạt thì sợ rằng sẽ không còn hy vọng. Tôi chỉ có một mình bí thư Vương là bạn bè tri tâm ở thành phố Đông Bộ, vì thế chuyện này kính nhờ ngài.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cụng với Triệu Nguyên Cố nhưng trong lòng lại thầm cười nhạt.
Vương Tử Quân đã đoán được mục đích của Triệu Nguyên Cố, nhưng lúc này hắn cũng không thể vung tay lên, không thể bày tỏ thái độ lung tung cho được.
- Hồng Chương, anh có mục tiêu gì không?
Tất cả tâm tư của La Hồng Chương đều đặt trên người Vương Tử Quân, thấy Triệu Nguyên Cố nói rõ ý nghĩ của mình thì lại càng nhìn chằm chằm vào chủ tịch Vương. Bây giờ nghe Vương Tử Quân mở miệng hỏi như vậy thì hắn nhanh chóng mở miệng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói thành phố đang kiến thiết khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi muốn có vài năm cống hiến cho khu quy hoạch này.
Hai ngày qua Vương Tử Quân nói chuyện với Lưu Nham Phú và cũng nghe qua được vài tin tức về vấn đề thành phố đang xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao, không ngờ lúc này còn đang trong giai đoạn thai nghén mà đám cán bộ bên dưới đã bắt đầu chuyển động, bắt đầu mưu cầu vị trí cho mình ở khu quy hoạch.
Trước nay vấn đề nhân sự của thành phố Đông Bộ đều được bí thư Tiết Diệu Tiến nắm thật chặt trong tay, dựa vào trạng thái của Vương Tử Quân hiện tại thì hắn có một vấn đề biết rất rõ: Mình còn chưa đủ năng lực chống lại Tiết Diệu Tiến. Khu quy hoạch kỹ thuật cao được xây dựng sẽ là một chiếc bánh ngọt của thành phố Đông Bộ mà tất cả các bên đều cực kỳ coi trọng, đến lúc đó ai có thể tiến lên hái đào? Thật sự là chuyện khó thể nói trước được.
- Tôi sẽ dùng hết sức tranh thủ cho anh.
Dưới cái nhìn soi mói của Triệu Nguyên Cố, Vương Tử Quân dùng giọng thản nhiên nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.
La Hồng Chương nghe được câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, trên mặt chợt lộ ra nụ cười vui sướng. Hắn tranh thủ đứng lên nâng ly rượu, lại dùng giọng cực kỳ cung kính nói với Vương Tử Quân.
- Đều là người một nhà, có gì mà kính hay không? Chúng ta cùng uống một ly.
Vương Tử Quân cũng nở nụ cười với Triệu Nguyên Cố.
Triệu Nguyên Cố thật sự rất có thể diện, tất nhiên sẽ càng không phản đối lời mời rượu của Vương Tử Quân, hắn khẽ nâng ly lên cụng với Vương Tử Quân.
Nửa giờ sau, khi ba người cơm nước no nê thì đi ra hỏi nhà hàng dê. Khi đi ra ngoài cửa thì Vương Tử Quân mời Triệu Nguyên Cố đến nghỉ ngơi trong khách sạn Đông Bộ, nhưng Triệu Nguyên Cố lại kiên trì đến thăm bác của mình ở huyện Lâm Hoàn. Vương Tử Quân không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắn Triệu Nguyên Cố đến tối gọi điện thoại lại cho mình.
Triệu Nguyên Cố nhìn chiếc xe Audi chạy đi mà trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, bây giờ cấp bậc của hắn cũng giống như Vương Tử Quân, thế nhưng bản thân hắn lại thấy rất rõ, sự chênh lệch của mình và chủ tịch Vương kia đã ngày càng lớn.
- Anh họ, anh chưa hiểu rõ về chủ tịch Vương đâu, nếu chuyện gì mà anh ấy không nắm chắc thì sẽ không bao giờ bày tỏ lòng thành ý. Hôm nay anh ấy đã đồng ý hỗ trợ, như vậy sẽ có kết quả tốt nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nguyện vọng của anh sẽ thành công.
Triệu Nguyên Cố quay đầu nhìn La Hồng Chương, sau đó vừa cười vừa nói.
Từ nhỏ đến lớn Triệu Nguyên Cố có mối quan hệ rất tốt với anh họ La Hồng Chương, lúc này uống vào chút rượu thì tình cảm năm xưa chợt bốc cháy bừng bừng, hắn nói:
- Dựa vào những gì tôi hiểu về chủ tịch Vương, anh ấy đã nói ra những lời như vậy thì trên cơ bản sẽ hoàn thành.
- Nguyên Cố, tình huống không giống trước đó, tôi nói thật cho cậu biết, lần này tôi kéo cậu đến mời khách chủ tịch Vương, thực tế cũng không phải nhờ anh ấy giúp tôi chuyện lần này. Tôi chỉ là muốn hội nghị thường ủy tổ chức nghiên cứu về sự việc này đừng chối bỏ lời đề nghị của tôi là được.
Lúc này La Hồng Chương cũng không gò bó như vừa rồi, hắn lấy ra một điếu thuốc ném cho Triệu Nguyên Cố, sau đó châm cho mình một điếu, lại dùng giọng trầm trầm nói:
- Nếu chỉ dựa vào sức của một mình chủ tịch Vương, như vậy chuyện này cũng không cần nói nhiều làm gì cho mệt.
Triệu Nguyên Cố tuy đầu óc thật sự không quá tỉnh táo, thế nhưng hắn là một cán bộ lăn lộn quan trường nhiều năm, chỉ sau nháy mắt hắn đã hiểu rõ ý nghĩa lời nói của anh mình. Hắn dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Anh, trên chuyện này anh còn đi đường của người khác sao?
- Đó là tất nhiên, nếu bỏ hết trứng gà vào một rổ thì sẽ rất dễ làm vỡ tất cả, hơn nữa đó lại là một quả trứng gà không quá ổn định.
La Hồng Chương cũng không che giấu, hắn cười ha hả nói.
- Anh lần này có thể vượt qua được không? Cũng không nên để xuất hiện tình huống như lần trước, vịt đã đến bên miệng lại bay mất.
Triệu Nguyên Cố dù thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao thì La Hồng Chương cũng là anh họ của hắn, đối phương đang rất sốt ruột tiến lên, thế cho nên cũng không nói thêm điều gì.
La Hồng Chương cười ha hả nói:
- Ngã một lần sẽ khôn hơn, cũng sẽ không phải hai lần phạm phải cùng một sai lầm, lúc này tôi đi tìm trưởng phòng Tưởng, anh ấy đã đồng ý, trên cơ bản là sự việc đã như ván đóng thuyền không có gì thay đổi. Cậu không biết đấy thôi, đám cán bộ ở thành phố Đông Bộ đều là người tai thính mắt tinh, trước mắt người thân cận nhất với bí thư Tiết chính là trưởng phòng Tưởng.
La Hồng Chương nhắc đến trưởng phòng Tưởng, chính là trưởng phòng tổ chức thành phố Đông Bộ Tưởng Tuệ Minh. Người này là trưởng phòng tổ chức, vốn là một nhân vật đầy thực quyền, lại là một trưởng phòng tổ chức được bí thư thị ủy tín nhiệm, thế cho nên quyền lên tiếng trên phương diện nhân sự lại càng không phải thứ người ta có thể coi thường.
Triệu Nguyên Cố nghe nói anh họ của mình có thể đi thông đến đường của trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn vốn đang cảm thấy bức bối vì đến đây trợ giúp anh họ, bay giờ đã chậm rãi trở nên bình tĩnh. Không, không phải bình tĩnh mà có chút rét run, điều này cũng khó trách vì dù là ai cũng không thể nào thoải mái cho được. Hắn vốn cho rằng mình đến chinh là cho ra trợ giúp to lớn để nghịch chuyển càn khôn, không ngờ cuối cùng mới biết mình chẳng qua chỉ là đến gõ cửa cho vui, đến tham gia náo nhiệt mà thôi, lại làm cho chính mình sinh ra cảm giác chênh lệch giữa nước sông và mặt biển.
- Có trưởng phòng tổ chức giúp đỡ thì căn bản không có việc gì.
Triệu Nguyên Cố nói rồi cảm thấy biểu hiện gương mặt của mình có chút khô cằn.
- Nguyên Cố, cũng mong cậu nói vài lời tốt đẹp bên phía chủ tịch Vương. Tuy chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ chưa lâu, cũng không có quyền lên tiếng ở phươgn diện nhân sự, thế nhưng cung phải xem xét rõ ràng, chỉ sợ anh ấy làm ảnh hưởng đến đại sự của tôi mà thôi.
La Hồng Chương dùng ngón tay gõ lên bức tường ở bên cạnh, vẻ mặt hắn dần trở nên ngưng trọng:
- Chủ tịch Vương cường thế đã làm cho không ít cán bộ lãnh đạo thành phố phải đau đầu, tôi nghe nói ngay cả Tiết tiểu thư là con gái của bí thư thị ủy cũng không thể không suy xét đến ý kiến của chủ tịch Vương ở vài phương diện liên quan.
Dù La Hồng Chương nói ra những lời kia không biết là thật hay giả nhưng lọt vào trong tai Triệu Nguyên Cố lại làm hắn sinh ra cảm giác vui mừng vô hạn. Đồng thời hắn cũng thầm định giá, nếu như chính mình có được vị trí của Vương Tử Quân, có phải mình cũng có thể làm cho bí thư Tiết sinh ra cảm giác cố kỵ đối với mình ở một vài phương diện không?
Vương Tử Quân tất nhiên không biết đoạn đối thoại giữa Triệu Nguyên Cố và La Hồng Chương, lúc này trong lòng hắn nghĩ về khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hắn tất nhiên sẽ giúp đỡ chuyện này, nhưng hắn cảm thấy xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng không nên áp đặt, cũng không nên làm loạn như ong vỡ tổ rồi đẩy lên trời.
Khi nghĩ đến vấn đề khu quy hoạch kỹ thuật cao thì Vương Tử Quân lại phải xem xét đến chuyện nhân sự. Bây giờ La Hồng Chương đã xoa tay, muốn chạy đến vị trí đang trống, có lẽ người khác cũng đã bắt đầu chạy từ lâu, chẳng qua chính mình không biết hoặc là những người kia không muốn đến thăm hỏi mình mà thôi.
Tại sao lúc này có nhiều người bắt đầu chạy mà mình không đẩy Lý Cẩm Hồ vào? Có câu quan trường có thể thay đổi trong nháy mắt, tất cả đều có thể xảy ra. Sự kiện điều động Lý Cẩm Hồ cũng không phải là gì lớn, thế nhưng nếu bị người ta lắm lấy không buôn, căn bản sẽ sinh ra chút phiền toái.
Vương Tử Quân xem xét lại tình huống của thành phố Đông Bộ vào lúc này, sau đó hắn quyết định nên nói chuyện với Nhâm Xương Bình. Dù sao thì mình cũng đã từng nhắc đến chuyện của Lý Cẩm Hồ với Nhâm Xương Bình, nhưng nếu bây giờ không nắm chắc cơ hội này thì thật sự có hơi phí.
Buổi chiều khi quay về phòng làm việc thì Vương Tử Quân gọi điện thoại đến phòng làm việc của chủ tịch Nhâm Xương Bình, vừa đúng lúc Nhâm Xương Bình có mặt ở trong phòng, hai người hàn huyên vài câu, sau đó Vương Tử Quân đi đến phòng của chủ tịch Nhâm.
- Chào chủ tịch Vương!
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, thư ký của Nhâm Xương Bình đang thu dọn đồ đạc, vừa thấy Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng chào hỏi.
- Chủ tịch Nhâm vừa vào phòng trong, anh ngồi uống trà một chút.
Thư ký nhanh nhẹn rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng giải thích.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của chủ tịch Nhâm. Hai phút sau Nhâm Xương Bình từ phòng trong đi ra, hắn vừa đi vừa nói lời trêu chọc:
- Năm tháng như phi đao, từng đao phóng lên người. Trước kia tôi còn thấy mình khỏe mạnh như voi, bây giờ thật sự không thể không thừa nhận mình đã già.
Nhâm Xương Bình nói những lời này rõ ràng là không đầu không đuôi nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe rõ ý nghĩa. Hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, khi uống rượu người ta thường nói mình không say, khi tỉnh thì người ta lại thích nói mình say. Cũng có ý nghĩa như vậy mà thôi, ngài dám nói mình già thì chứng minh ngài còn trẻ, thành phố Đông Bộ chúng ta là một thành phố trẻ, ngài là một vị chủ tịch của thành phố Đông Bộ, bây giờ ngài thật sự đang bừng bừng sức sống ấy chứ?
Vương Tử Quân nói làm cho bầu không khí trong phòng làm việc của Nhâm Xương Bình càng thêm hài hòa. Nhâm Xương Bình cười ha hả nói:
- Chủ tịch Tử Quân, nhìn anh bình thường nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, cứ tưởng rằng anh không thích nói cười, xem ra anh cũng là một người đa tài.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục chủ đề này, hắn bắt đầu công tác báo cáo với Nhâm Xương Bình, lại cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, bây giờ tôi xem như chính thức đi làm, nhưng nhân thủ còn chưa tới, anh xem cũng phải nên giải quyết vị trí phó thư ký trưởng cho tôi chứ?
Nhâm Xương Bình nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến những chữ phó thư ký trưởng thì chợt vỗ đầu một cái nói:
- Anh xem tôi kìa, bây giờ bận rộn đến mức hồ đồ, trước tết còn nói qua tết sẽ chứng thực cho anh, bây giờ đã qua tết mà còn chưa làm xong, thật sự đần độn u mê. May mà có anh nhắc nhở, nếu không tôi lại quên mất.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Nhâm Xương Bình biểu diễn, mà Nhâm Xương Bình cũng thầm quan sát phản ứng của Vương Tử Quân. Khi thấy vị phó chủ tịch thường vụ kia vẫn rất bình thường thì thay đổi chủ đề:
- Chuyện này trước tết tôi đã trao đổi chút ý kiến với bí thư Tiết, bí thư Tiết căn bản không tỏ thái độ rõ ràng. Chủ tịch Vương, xem ra việc này có chút khó khăn. Tôi thấy không bằng thế này, anh về trước đi, tôi sẽ đi tìm và trao đổi với bí thư Tiết.
"Trao đổi với bí thư Tiết? Bí thư Tiết còn chưa tỏ thái độ rõ ràng?"
Vương Tử Quân nghe Nhâm Xương Bình nói những câu như vậy mà không khỏi cười lạnh. Nhâm Xương Bình tuy nói rất đường hoàng nhưng thực tế lại kéo mũi dài ra, xem ra nếu muốn đưa Lý Cẩm Hồ đến thành phố Đông Bộ thì chính mình cũng cần phải động tay động chân nhiều hơn.
- Vậy thì làm phiền chủ tịch Nhâm.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Nhâm Xương Bình, hắn lại thay đổi chủ đề, nói thêm vài câu thì lên tiếng cáo từ.
Nhâm Xương Bình tiễn chân Vương Tử Quân đến cửa phòng của mình, sau đó hắn quay vào phòng, đúng lúc thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền là Đào Chính Đào đi vào bên trong.
mua thức ăn, làm cái gì ăn cái đã.
Y Phong chỉ về phía trước, gương mặt tươi như hoa, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Thư ký trưởng Đào, xem ra vị phó chủ tịch thường vụ kia muốn xếp người xuống dưới tay anh.
Nhâm Xương Bình khẽ cười cười với Đào Chính Đào rồi dùng giọng không chút quan tâm nói.
Đào Chính Đào là một vị cán bộ mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn nghe được những lời như vậy thì cười ha hả nói:
- Tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ cần ngài đồng ý thì tôi sẽ chấp hành không nói hai lời; chỉ cần ngài không vừa mắt thì tôi sẽ kiên quyết phản đối.
- Ha ha ha!
Nhâm Xương Bình căn bản tỏ ra rất vui vẻ vì thái độ của Đào Chính Đào, hắn dùng ngón tay chỉ vào thư ký trưởng Đào rồi nói:
- Anh đúng là một kẻ giỏi dối trá, biết rõ bên kía ẽ không để cho anh ta vừa ý nhưng lại dùng nó để gãi ngứa cho tôi, còn bày ra bộ dạng như vậy.
Đào Chính Đào thấy Nhâm Xương Bình tỏ ra vui sướng thì cũng nở nụ cười, vô tình tiếng cười liên tục vang lên trong phòng.
...
- Trưởng phòng Quách, có rảnh không?
Vương Tử Quân nhìn bầu trời có chút u ám ở bên ngoài, hắn nở nụ cười nói với Quách Tiên Vi ở đầu dây bên kia.
- Nếu nói bận rộn thì cũng có bận rộn, nhưng nào có bận rộn bằng phó chủ tịch thường vụ như anh.
Quách Tiên Vi nói chuyện vài câu với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Vương, anh có gì cần căn dặn thì cứ mở miệng, chỗ này của tôi còn có vài người đến báo cáo công tác.
Khi Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi liên lạc điện thoại với nhau ngày càng nhiều thì có một số việc cũng không cần phải che đậy, lúc này hắn cười nói:
- Anh Quách, tôi đến thành phố Đông Bộ thật sự là hai mắt tối đen, có rất nhiều chuyện khó thể nào tìm được đầu đuôi. Nghe nói trước kia trưởng phòng Đổng là lão lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, vì vậy muốn nhờ anh một chút, nói chuyện tìm hiểu vài vấn đề với trưởng phòng Đổng.
Đổng Quốc Khánh trước kia là chủ tịch thành phố Đông Bộ, vài năm trước vì tranh chấp quá mạnh với Tiết Diệu Tiến nên bị điều chỉnh. Dù trưởng phòng Đổng đã rời khỏi thành phố Đông Bộ thế nhưng nhân mạch quan hệ và thủ hạ thì vẫn còn ở lại.
Quách Tiên Vi là một cán bộ làm công tác tổ chức nhiều năm sao không đoán ra được ý nghĩ của Vương Tử Quân? Trong lòng hắn thầm nghĩ rằng khuynh hướng của Vương Tử Quân có chút mạo hiểm, thế nhưng hắn cũng không từ chối:
- Tốt, nếu cậu có tâm tư như vậy thì tôi sẽ liên lạc với trưởng phòng Đổng, để xem anh ấy có thời gian rảnh không.
Vương Tử Quân thấy Quách Tiên Vi đồng ý chuyện này thì cũng không tiếp tục đây dưa, hắn nói vài câu chuyện phiếm với trưởng phòng Quách, sau đó cúp điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Nhâm Xương Bình thì hiểu sự kiện kéo Lý Cẩm Hồ đến thành phố Đông Bộ sẽ được kéo dài đến vô tận, nếu chính mình cứ tiếp tục chờ đợi thì căn bản sự việc này sẽ như ném đá xuống biển, không chút tin tức.
Vương Tử Quân không muốn nhúng tay vào phương diện nhân sự, dù sao thì nhân sự cũng là quyền uy lớn nhất của bí thư thị ủy. Nhưng khi bí thư thị ủy khống chế nhân sự thì Vương Tử Quân cũng không tha cho tình huống người khác tiến hành châm chích mình, làm cho mình rơi vào tình huống không thể nào điều động được một người của mình.
Nếu muốn làm cho người ta tôn trọng ý kiến của anh, như vậy anh phải cho người ta thấy được sức mạnh và lực lượng của mình, đã là thường ủy thị ủy thì đôi khi cũng cần phải phát ra âm thanh của mình.
Vương Tử Quân khẽ rút ra một điếu thuốc, hắn lẳng lặng hít vào vài hơi, từng luồng khói từ trong miệng phóng ra, chỉ một lát sau cả gian phòng đã đầy khói sương.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại từ đầu dây bên kia vang lên, Vương Tử Quân đang chờ Quách Tiên Vi đáp lời, hắn nhấc điện thoại lên khẽ alo một tiếng, chợt nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói:
- Chủ tịch Vương phải không? Tôi là Triệu Tường Sương của phòng tổ chức thị ủy. Xin hỏi anh có thời gian không? Tôi có chút chuyện cần báo cáo công tác với anh.
Triệu Tường Sương của phòng tổ chức thị ủy? Trong đầu Vương Tử Quân chợt hiện lên gương mặt đầy nụ cười của một vị cán bộ phòng tổ chức thị ủy. Triệu Tường Sương này là phó phòng tổ chức, là một nhân vật có thực quyền trong đám cán bộ cấp chính cục ở thành phố Đông Bộ, đối phương sao lại muốn đến báo cáo công tác với mình?
Vương Tử Quân lên tiếng đồng ý cho đối phương chút nữa đến báo cáo công tác, sau đó hắn đặt điện thoại xuống. Một lát sau thì Quách Tiên Vi gọi điện thoại đến, nói rằng hắn đã liên hệ và nói rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân với Đổng Quốc Khánh. Trưởng phòng Đổng nói lời cảm tạ với Vương Tử Quân, nhưng hai ngày tới phải đi họp ở bên ngoài, thế cho nên chỉ có thể tỏ ra áy náy với ý tốt của Vương Tử Quân mà thôi.
Tuy Đổng Quốc Khánh chỉ tỏ ra áy náy nhưng lại cho Vương Tử Quân một phần lễ vật, chính là bộ hạ cũ của mình năm xưa là Triệu Tường Sương. Trưởng phòng Đổng nói rằng Triệu Tường Sương là một cán bộ có năng lự công tác rất mạnh, sau này kính xin chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhận được câu trả lời của Quách Tiên Vi thì cảm thấy thả lỏng hơn. Hắn thầm hạ quyết tâm, nếu có thể sử dụng Triệu Tường Sương thì mình cũng phải tăng cường liên lạc với Đổng Quốc Khánh, vì có một người nhà trong phòng tổ chức tỉnh ủy thật sự khá quan trọng.
Đổng Quốc Khánh rõ ràng là nhân vật có thực quyền ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức, là một cán bộ cấp phó giám đốc sở có quyền lực cực mạnh, có thể nói là một cán bộ cấp sở có quyền uy cực kỳ cao trong tỉnh Sơn Nam.
Hai mươi phút sau Triệu Tường Sương cười ha hả đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Biểu hiện của người này làm cho Vương Tử Quân rất thỏa mãn, đối phương thân mật và có vài phần kính cẩn, dù lời nói có vài phần muốn dựa vào Vương Tử Quân, thế nhưng lại rất ẩn giấu làm cho người ta nghe vào tai cảm thấy rất thoải mái.
- Chủ tịch Vương, dựa theo yêu cầu của thị ủy, thành phố chuẩn bị chọn một nhóm cán bộ cho khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hôm qua phòng tổ chức đã tổ chức hội nghị họp bàn, đây là danh sách cán bộ sắp được điều động, bây giờ đã được quyết định để cho các vị lãnh đạo thị ủy có thể lựa chọn.
Triệu Tường Sương thấy lúc này đã đến đúng thời điểm, thế là lấy một phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không khách khí mà trực tiếp mở ra xem, bên trong văn kiện có chừng hai mươi vị cán bộ của thành phố Đông Bộ, xếp hạng đầu tiên chính là các vị chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Trương Đảo Long, bốn mươi hai tuổi, là phó bí thư dảng ủy quận Dung Đông, ngoài tên tuổi địa vị hiện tại thì chỉ có chút sơ yếu lý lịch.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch của Trương Đảo Long nhưng trong lòng lại thầm nghĩ đến quỹ tích công tác của bí thư Tiết Diệu Tiến. Quỹ tích công tác của Trương Đảo Long này thật sự có rất nhiều phương diện trùng hợp cực kỳ ly kỳ với bí thư thị ủy, hai người từng công tác chung với nhau ở rất nhiều nơi.
Xem ra Trương Đảo Long này là người thân tín của Tiết Diệu Tiến, hèn gì có thể là nhân tuyển cho vị trí đứng đầu khu quy hoạch kỹ thuật cao. Sau khi Vương Tử Quân nhìn qua sơ yếu lý lịch của Trương Đảo Long thì trên mặt lộ ra nụ cười nhạt:
- Anh Triệu, tôi bây giờ hai mắt tối đen, danh sách anh mang đến cũng chỉ làm tôi nhớ được vài cái tên mà thôi. Tôi cảm thấy trực tiếp nhất chính là anh nói rõ ràng, rốt cuộc Trương Đảo Long này là hạng người gì?
- Vâng, nhưng mà chủ tịch Vương, con người của tôi trình độ có hạn, nếu anh có gì cần phê bình thì cứ nói thẳng. Tôi công tác ở phòng tổ chức nhiều năm có vài thứ cần phải hiểu lấy, vì thế ngài phê bình chính là bảo vệ tôi.
Triệu Tường Sương hạ thấp tư thái với Vương Tử Quân, sau đó bắt đầu nói về Trương Đảo Long.
- Chủ tịch Vương, Trương Đảo Long này là một người dám liều mạng công tác, có đôi khi rất nhiều người căn bản làm không xong thì hắn lại cho ra những quan điểm rất mới lạ. Người này khá nổi tiếng, công tác rất tốt, điều này hợp với khẩu vị của bí thư Tiết, thế cho nên nhiều lần bí thư Tiết ở trường hợp công khai nói lời tán dương Trương Đảo Long, nói làm rất tốt, rất hay. Nhưng khuyết điểm của người này cũng rất rõ ràng, chính là làm việc chỉ chú ý đến kết quả, không quan tâm thủ đoạn, rất nhiều người phản ánh tác phong của anh ta quá thô bạo...
Sau khi nói về Trương Đảo Long thì Triệu Tường Sương ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân, hắn phát hiện vị phó chủ tịch kia vẫn nghiêng tai lạnh nhạt lắng nghe, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát suy xét về Trương Đảo Long, sau đó cầm danh sách lên cho Triệu Tường Sương giới thiệu trọng điểm cho mình. La Hồng Chương may mắn được xếp vào danh sách khảo sát, nhưng vị trí lại khá khiêm tốn, cũng không quá gần phía trước.
- Anh Triệu, lúc này cũng không còn sớm, hai người chúng ta dùng một bữa cơm, anh đã giải quyết cho tôi nhiều nghi ngờ, ít nhất tôi cũng phải bày tỏ thành kính chứ?
Vương Tử Quân đặt danh sách lên bàn làm việc rồi khẽ cười nói với Triệu Tường Sương.
- Có thể dùng cơm với chủ tịch Vương tất nhiên tôi sẽ cảm thấy được sủng ái mà kin hoàng, nhưng cũng có chuyện xin thưa với lãnh đạo, đó là thức ăn ở khách sạn Đông Bộ thật sự đã có hơi nhàm chán, không bằng để tôi sắp xếp một lần được không?
Vì liên quan đến Đổng Quốc Khánh nên địa vị của Triệu Tường Sương ở trong thành phố Đông Bộ rất đáng xấu hổ. Hắn đã lâu muốn tìm một ai đó để dựa vào, bây giờ lão lãnh đạo đề cử Vương Tử Quân thế là không chờ đợi được hơn mà chạy đến, sau đó đứng ngay sang bên cạnh chủ tịch Vương Tử Quân.
Triệu Tường Sương là một vị phó phòng tổ chức, hắn cũng là một cán bộ có tư cách. Nhưng năm xưa khi hắn là trưởng khoa thì phó phòng thường vụ phòng tổ chức thị ủy vào lúc này chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường mà thôi.
Vì đứng thành hàng có vấn đề nên Triệu Tường Sương đã giậm chân tại chỗ nhiều năm, hắn nhìn đám hạ cấp tiến lên như nấm mọc sau mưa, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác như ăn phải giấm chua.
Nhưng lúc này Triệu Tường Sương muốn tìm một chỗ dựa cũng không phải nói tình trạng của mình là đói bụng quáng quàng tìm ăn.
Nếu như không phải Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ và có biểu hiện rất chói mắt, sợ rằng Triệu Tường Sương cũng không vì một cuộc điện thoại của Đổng Quốc Khánh mà vội vàng chạy đến với chủ tịch Vương.
- Được rồi, chuyện dùng cơm hôm nay giao cho anh. Nhưng tôi có một yêu cầu, đó chính là uống ít ăn nhiều.
Vương Tử Quân nhìn sang Triệu Tường Sương rồi dùng giọng cười ha hả nói.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi đảm bảo để cho anh ăn ngon uống ngon.
Triệu Tường Sương nghe thấy Vương Tử Quân đồng ý với lời đề nghị của mình thì trong lòng thật sự mừng rỡ, tuy đây chỉ là một việc nho nhỏ, thế nhưng điều này cũng đại biểu cho hắn đã bước chân vào vòng quan hệ của Vương Tử Quân.
Triệu Tường Sương quả nhiên không khoác lác, hắn kéo Vương Tử Quân đến một quán ăn vùng ngoại ô, tài nghệ nấu nướng thật sự không phải tốt như thường. Khi những món ăn được Triệu Tường Sương lựa chọn tỉ mỉ được dọn lên bàn thì bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Vì không có người ngoài nên Thái Thần Bân và Triệu Quốc Lương cũng được yêu cầu ngồi bên cạnh Vương Tử Quân. Triệu Tường Sương là một cán bộ lăn lộn quan trường nhiều năm, cũng thật sự có xu hướng mạnh vì gạo bạo vì tiền. Tuy hắn chủ yếu nói chuyện với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không làm cho hai người Thái Thần Bân cảm thấy bị ghẻ lạnh.
- Chủ tịch Vương, danh sách mà phòng tổ chức đã thông qua thì bình thường không có gì thay đổi.
Sau khi uống gần cạn một chai rượu thì Triệu Tường Sương chợt trầm giọng nói.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Triệu Tường Sương, trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh là người luôn theo sát tiến độ của bí thư Tiết, tất nhiên những người được phòng tổ chức thông qua cũng chính là quán triệt ý chỉ của bí thư Tiết.
Khi Vương Tử Quân và Triệu Tường Sương đang uống rượu với nhau thì Tiết Diệu Tiến đang ngồi trong sân nhà mình, hắn đang sảng khoái dùng cơm. Hắn là một bí thư thị ủy, phần lớn thời gian dùng cơm đều là xả giao, một tuần cũng chỉ có một phần ba thời gian dùng cơm ở nhà, như vậy đã quá tốt rồi.
Tiết Diệu Tiến dùng cơm bên ngoài đã quen, cũng đã chán và có chút phiền vì sơn hào hải vị ở bên ngoài, thế cho nên chỉ cần không phải là khách bắt buộc phải gặp thì hắn thường về nhà ăn cơm với vợ con.
- Bố, sao lại ra sân ngồi thế này? Nơi này trời lạnh, chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tiết Nhất Phàm mặc một bộ quần áo ở nhà đi ra dùng giọng oán trách nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến đã không còn nghiêm túc với con gái của mình như trước kia, hắn cười ha hả nói:
- Nào có gì đâu, khi còn trẻ bố cũng là một lao động giỏi trong thôn.
- Bố, bây giờ đến giai đoạn nào rồi, còn kể lại chuyện cũ nữa.
Tiết Nhất Phàm lấy một chiếc ghế đến đặt bên cạnh Tiết Diệu Tiến, sau đó ngồi xuống.
- Hảo hán không nhắc đến chuyện cũ, không đề cập đến nữa, ha ha ha.
Tiết Diệu Tiến ăn một miếng cơm, sau đó nhìn thoáng qua con gái của mình:
- Thế nào, một vị tổng giám đốc như con cũng có thời gian về nhà dùng cơm sao?
Tiết Nhất Phàm cười hì hì nói:
- Con sợ hôm nay bố không về, sợ mẹ ở nhà ăn cơm một mình sẽ buồn.
Tiết Nhất Phàm nói đến đây thì khẽ vuốt tóc nói:
- Bố và con đều quá bận rộn, nếu cứ để mẹ ở nhà ăn cơm một mình cũng không hay, may mà con bé cũng sắp tốt nghiệp rồi.
- Nhất Phàm, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu như có thể gả ra khỏi nhà, như vậy mẹ sẽ càng vui sướng hơn.
Tiết Diệu Tiến nhìn thoáng qua Tiết Nhất Phàm, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
- Ôi, bố à, tìm đối tượng cũng không giống như mua thức ăn trên đường phố, người mình yêu thì lại chưa chắc yêu mình; người yêu con, con lại chưa chắc đã thích người ta. Con gái của bố luôn nắm chắc một nguyên tắc, chính là không làm chứ không làm ẩu, như vậy mới không rơi vào tình huống xấu hổ. Nhưng bố cứ yên tâm, trước bốn mươi tuổi con sẽ lấy chồng.
Tiết Nhất Phàm tuy rất ghét người khác nói về chuyện hôn nhân của mình, thế nhưng lúc này nàng đối diện với bố là một bí thư thị ủy, nàng cũng không dám phản kháng.
- Nha đầu này đúng là!
Tiết Diệu Tiến nhìn bộ dạng của con gái, hắn cảm thấy phần thịt mềm nhất trong người mình khẽ chấn động, thế cho nên chỉ khẽ gật đầu với Tiết Nhất Phàm mà không nói thêm điều gì.
- Đúng rồi, bố à, con nghe nói tên chủ tịch họ Vương kia muốn đẩy một thuộc hạ cũ lên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố. Tính toán của hắn xem ra có vẻ rất tốt, nhưng nếu cứ để hắn ta làm như vậy, chẳng phải thành phố Đông Bộ sẽ lộn xộn lên sao?
Tiết Nhất Phàm nhìn thấy đã đến đúng thời điểm, nàng lập tức nói ra mục đích của mình.
Tiết Nhất Phàm về nhà lần này cũng không phải thật sự trùng hợp như những gì đã nói trước đó, nàng quay về chủ yếu là nói vài lời với bố mình. Vương Tử Quân muốn đề bạt một vị phó thư ký trưởng để phục vụ cho mình, nàng được biết tin tức này từ miệng Lý Khang Lộ. Khi nàng nghe rõ thông tin, nàng cảm thấy mình phải quấy nhiễu không cho Vương Tử Quân đạt được mục đích.
Tiết Nhất Phàm thật sự chán ghét Vương Tử Quân theo bản năng, chỉ cần nhìn vào tình huống Vương Tử Quân nắm bắt Đỗ Gia Xương và quét rác lên mặt nàng, như vậy cũng đủ để nàng hận hắn thấu xương. Thử nghĩ xem ở thành phố Đông Bộ này có ai tùy ý không nể mặt nàng như vậy? Đến bây giờ Đỗ Gia Xương còn chưa được thả ra, điều này càng làm cho oán khí trong lòng nàng bừng bừng mạnh mẽ.
- Con nghe ai nói vậy?
Tiết Diệu Tiến cũng không nổi giận đùng đùng như trong tưởng tượng của con gái, hắn tiếp tục dùng cơm, vẻ mặt không có biểu hiện quá giận dữ.
- Cái này còn cần nghe ai nói nữa? Chỉ cần không phải là kẻ điếc thì đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiết Nhất Phàm cũng đã có sẵn chuẩn bị, nàng dùng giọng hào hùng nói:
- Bố, bố nên chú ý tên họ Vương kia, người này không phải loại lương thiện, nếu để cho hắn đẩy người của mình lên, chỉ sợ sẽ biến thành chó to khó vẫy đuôi.
Tiết Diệu Tiến tuy cảm thấy lời nói của con gái mình có hàm nghĩa khác, thế nhưng hắn cũng thật lòng không đồng ý để cho Vương Tử Quân đẩy người của mình lên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố. Thế là hắn hừ lạnh một tiếng từ chối cho ý kiến, sau đó quay đầu đi vào trong phòng.
Tiết Nhất Phàm là con gái của Tiết Diệu Tiến, tất nhiên nàng hiểu rõ tính cách của bố mình. Bây giờ Tiết Diệu Tiến tuy không nói gì nhưng đối với nàng thì bố đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng rồi.
"Bố rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
Tiết Nhất Phàm chợt nhớ đến câu nói mà hồi nhỏ mình thường dùng khi làm sai việc gì đó, thế là trên mặt chợt xuất hiện nụ cười nhạt.
Tưởng Tuệ Minh là trưởng phòng tổ chức thị ủy, có thể nói hắn là người cực kỳ hiển hách, mỗi ngày cũng không biết có bao nhiêu cán bộ cố gắng tìm phương pháp để liên hệ với hắn, để trưởng phòng làm cho con đường tiến bước của mình thuận lợi hơn.
- Chào trưởng phòng Tưởng.
Trương Hiểu Đông đang ghi chép một bản thảo bài phát biểu cho bí thư Tiết Diệu Tiến, đúng lúc hắn thấy Tưởng Tuệ Minh đi vào thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi. Dù hắn là thư ký của Tiết Diệu Tiến thế nhưng cũng phải cung kính với một số người.
- Hiểu Đông, đang bận rộn gì sao?
Tưởng Tuệ Minh là một người gây ra cho người khác ấn tượng không nói không rằng, thế nhưng lúc này đối diện với Trương Hiểu Đông thì nở nụ cười sáng lạn, su đó ngồi xuống đối diện với Trương Hiểu Đông rồi nói:
- Hiểu Đông, lần này điều chỉnh nhân sự phạm vi tuy không rộng nhưng chức vụ không ít, văn phòng thị ủy còn thiếu một vị phó chủ nhiệm, có hứng thú không?
Nói chuyện đề bạt với trưởng phòng tổ chức chính là một sự kiện thật sự là ước mơ đối với không ít cán bộ. Nhưng đối với đại đa số mọi người thì đó chỉ là nằm mơ mà thôi, đối với Trương Hiểu Đông lại khác, lại quá bình thường, đây rõ ràng là Tưởng Tuệ Minh muốn dùng sự kiện này để lấy lòng bí thư thị ủy.
- Cám ơn trưởng phòng Tưởng đã quan tâm, thế nhưng chuyện này...
Trương Hiểu Đông vừa châm trà cho Tưởng Tuệ Minh vừa khẽ nhìn nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia.
Tưởng Tuệ Minh tất nhiên hiểu ý của Trương Hiểu Đông, hắn cười ha hả nói:
- Cậu Trương tất nhiên sẽ không thể mở miệng ngay được, nhưng cậu cứ yên tâm, chuyện này xem nư bao trên người anh đây.
- Tôi không đơn giản mở miệng, thế nhưng chỉ cần nói ra thì bí thư Tiết thế nào cũng nể mặt.
Tưởng Tuệ Minh mở miệng nói về chuyện của Trương Hiểu Đông, tất nhiên bí thư Tiết sẽ không từ chối. Tưởng Tuệ Minh là một trưởng phòng tổ chức, hắn tuy muốn lôi kéo Trương Hiểu Đông nhưng cũng không phải lôi kéo không có nguyên tắc. Nếu như không phải hắn thấy Trương Hiểu Đông được bí thư Tiết sủng ái, hắn cũng không lãng phí thời gian nói những chuyện như vậy với một thư ký.
- Vậy cám ơn trưởng phòng Tưởng, khi nào ngài có rảnh thì cho tôi một cơ hội, chúng ta cùng dùng cơm, cũng xem như cho tôi biểu đạt lòng kính ngưỡng với ngài.
Trương Hiểu Đông tuy rất biết cách áp chế cảm giác vui sướng trong lòng, thế nhưng cảm giác này quá mạnh, thế cho nên cũng khó thể nào áp chế nổi.
- Hai người chúng ta là anh em, cậu còn khách khí cái gì?
Tưởng Tuệ Minh khẽ vỗ lên vai Trương Hiểu Đông, sau đó khẽ cười một tiếng nói.
Mỗi khi Tưởng Tuệ Minh cười lớn sẽ là lúc tâm tình rất tốt, nhưng hắn cũng không dám cười lớn, vì nơi này không phải địa điểm thích làm gì thì làm. Hắn đang ở trong phòng của Tiết Diệu Tiến, hắn cần phải biết đúng mực.
Trương Hiểu Đông tuy bị những lời của Tưởng Tuệ Minh làm cho cơ thể nóng hầm hập, thế nhưng hắn là một thư ký cẩn thận, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại từ cảm giác vui sướng. Hắn nhìn khóe miệng cong lên của Tưởng Tuệ Minh rồi thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Tưởng, tôi nghe nói chủ tịch Vương muốn điều một bộ hạ cũ đến nhận chức phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Đông Bộ chúng ta phải không?
Tưởng Tuệ Minh cũng có nghe nói đến vấn đề này, lú này nghe thấy Trương Hiểu Đông nhắc đến thì khẽ cười nói:
- Cũng từng nghe nói về vấn đề này, lãnh đạo có thái độ thế nào?
- Lãnh đạo rất mất vui.
Trương Hiểu Đông hạ thấp âm thanh xuống rồi dùng giọng thản nhiên nói.
"Lãnh đạo không vui!"
Tưởng Tuệ Minh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tưởng Tuệ Minh là trưởng phòng tổ chức và là thân tín của Tiết Diệu Tiến, hắn biết rõ những lúc bí thư không vui thì mình nên làm gì.
Hai người nói thêm vài câu, cùng giao ước khi nào có rảnh thì Trương Hiểu Đông sẽ mời trưởng phòng Tưởng Tuệ Minh uống vài ly. Sau đó Trương Hiểu Đông đi đến gõ cửa phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến cho Tưởng Tuệ Minh.
Tưởng Tuệ Minh tiến vào trong phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến thì biến thành một bộ dạng khác, tuy trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt thế nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
- Bí thư Tiết!
Tưởng Tuệ Minh thấy Tiết Diệu Tiến đang hý hoáy trên văn kiện, thế là không khỏi trầm giọng chào hỏi.
- À!
Tiết Diệu Tiến vừa phê duyệt văn kiện vừa khẽ ngẩng đầu lên khua tay với Tưởng Tuệ Minh:
- Tuệ Minh, tùy tiện tìm chỗ ngồi đi, tôi còn làm cho xong cái đã.
Tưởng Tuệ Minh cũng là khách quen trong phòng làm việc của bí thư Tiết, hắn cũng không khách khí, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế sa lông, sau đó lẳng lặng chờ bí thư Tiết phê xong văn kiện.
- Trưởng phòng Tưởng, bây giờ khắp nơi đều chú ý phát triển kinh tế, thành phố chúng ta xem ra lại có chút tụt hậu.
Tiết Diệu Tiến khẽ đặt cây bút trong tay xuống rồi dùng giọng cảm khái nói.
Tưởng Tuệ Minh là người làm công tác tổ chức, nhiệm vụ chủ yếu là quản lý cán bộ, nhưng lính không muốn làm tướng sẽ chẳng phải là lính tốt, không muốn làm trưởng phòng tổ chức thì sẽ không phải là một trưởng phòng tổ chức hợp cách. Tưởng Tuệ Minh giúp Tiết Diệu Tiến nắm chắc công tác tổ chức, cũng rất chú ý đi theo học tập Tiết Diệu Tiến, theo như lời của hắn thì lúc nào cũng phải bảo trì sự nhất trí cao độ với bí thư Tiết.
Sau nhiều năm theo sát và phỏng đoán, bây giờ Tưởng Tuệ Minh đã có thể dễ dàng tìm ra ý nghĩa câu nói của bí thư Tiết. Hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ tuy chưa được thúc đẩy thế nhưng chúng ta phải làm cho chắc chắn phần đầu kéo. Chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, cổ xe lửa kinh tế của thành phố Đông Bộ chúng ta sẽ tăng tốc.