Vương Tử Quân trên cơ bản đã xác định Đậu Minh Đường tìm mình đến cũng là vì có liên quan đến Mã Vi Hồng. Nhưng hắn không rõ Đậu Minh Đường có ý gì, thế cho nên hắn cũng chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi.
Sau khi bắt chặt tay Mã Vi Hồng, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Hai vị cao thủ ở đây, tôi căn bản chỉ có kỹ thuật bình thường, kính mong hai vị cao thủ chỉ giáo nhiều hơn.
Mã Vi Hồng liên tục không dám, Đậu Minh Đường lại cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân không cần khiêm tốn, nếu lát nữa anh câu được nhiều hơn hai người chúng tôi, như vậy chúng tôi cũng không biết úp mặt vào đâu.
Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau thì Đỗ Dược Cao đã gỡ con cá chép ra khỏi lưỡi câu của Đậu Minh Đường, đã đổi mồi câu mới. Đậu Minh Đường nhìn con cá chép trong thùng nước, sau đó nói với Đỗ Dược Cao: - Dược Cao, đưa con cá này cho anh Khâu, nói anh ấy làm món canh cá, đã nhiều ngày tôi chưa được nếm món này, cũng có hơi nhớ.
Đỗ Dược Cao đồng ý một tiếng rồi rời đi. Đậu Minh Đường lại ném cần vào nước, sau đó cười nói: - Anh Khâu là đầu bếp của đập nước Nam Nha, anh ấy làm các món khác cũng chỉ bình thường, nhưng căn bản là cực kỳ tốt với món canh cá. Chỉ cần nêm nếm đơn giản cũng cho ra một nồi canh cá cực kỳ ngon, lát nữa chúng ta cùng nhau nếm thử.
Vương Tử Quân cười lên tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng chú ý cần câu của mình. Đậu Minh Đường cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu chăm chú nhìn phao của mình đang bập bềnh trên sóng nước.
Gió thổi làm mặt nước xao động, tuy trong lòng có vài phần muộn phiền nhưng lúc này ở vào hoàn cảnh yên tĩnh thì chợt sinh ra chút cảm giác thoải mái vui vẻ. Ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua Đậu Minh Đường, phát hiện Đậu Minh Đường cũng đang cực kỳ chăm chú, giống như căn bản không phát hiện ra hành vi nào mờ ám của mình.
Ánh mắt của Vương Tử Quân căn bản không dừng lại trên người Đậu Minh Đường, hắn nhìn thoáng qua Mã Vi Hồng. Lúc này ánh mắt của Mã Vi Hồng cũng đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người giao vào nhau, khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình có chút kính sợ. Sau khi hắn nở nụ cười với đối phương thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Vương Tử Quân thật sự không phải là cao thủ câu cá, thế nên căn bản không thể nào so sánh được với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường bên kia chỉ dùng chút thời gian đã câu thêm một con cá khác, tuy Vương Tử Quân cũng có nhiều lần giật cần nhưng căn bản là không có gì.
Dưới sự giảng dạy siêng năng của Đậu Minh Đường, cuối cùng trước khi mặt trời lặn thì hắn cũng câu được một con cá trắm bốn năm cân. Khi đặt con cá này vào trong thùng nước, Vương Tử Quân chợt phát hiện gương mặt Mã Vi Hồng còn vui vẻ hơn cả mình.
Ba người căn bản đã không còn hào hứng tiếp tục câu cá, bọn họ nhanh chóng đi đến một mái đình trên mặt nước, bên trên đã bày một cái bàn, trên bàn là một tô canh cá thơm ngát.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh nếm thử thành quả lao động của chúng ta, để xem có hương vị gì khác không? Đậu Minh Đường nhường chỗ cho Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười nói.
Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đậu Minh Đường, hắn cầm lấy đũa ăn vài miếng, sau đó cười nói: - Bí thư Đậu, thật sự có hương vị khác biệt.
Đỗ Dược Cao nhớ rõ trên phương bắc có một cách nấu cá, chính là bột ngô bỏ thêm nước ấm trộn lại thành hồ, tạo thành những chiếc bánh như bàn tay, nhân lúc bánh bột ngô đang còn ướt mà bỏ lên trên nồi cá, đợi đến khi cá chín thì bánh cũng chín. Vì vậy mà người ta vừa có món cá vừa có món bánh để ăn, mùi thơm rất tuyệt, tuy thô sơ nhưng ăn rất ngon.
Đỗ Dược Cao nhìn món ăn trước mắt mà không khỏi giật mình, ăn như vậy cần có rượu, thế nhưng quy củ này lại bị Đậu Minh Đường phá vỡ. Một hũ gốm đựng canh cá, một giỏ trúc đựng bánh bột ngô, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Canh cá tất nhiên là món ngon, vài người húp canh cá xem như cũng là một loại hưởng thụ. Đỗ Dược Cao thầm có chút bội phục Đậu Minh Đường, món ăn không nhiều nhưng tinh xảo thì cũng đủ. Với thân phận của Vương Tử Quân thì chắc chắn chưa có món gì ngon chưa ăn, thế nên những món nguyên thủy thế này căn bản càng kích thích khẩu vị hơn.
Vài người húp canh cá đổ đầy mồ hôi, sau đó đều buông đũa xuống. Không chờ Đậu Minh Đường buông chén thì Vương Tử Quân đã cười nói: - Bí thư Đậu, tôi đi chuyến này căn bản là không tệ, đây căn bản là bữa cơm thoải mái nhất của tôi sau khi đến Nam Giang.
- Ha ha, trưởng phòng Vương, lời nói của anh thật sự làm tôi cảm thấy rất vui. Nói thật nhé, tôi cũng chỉ chuẩn bị cơm cho anh, cũng không chuẩn bị rượu, vì không muốn làm chậm trễ anh, tôi chẳng qua chỉ muốn giải phóng dạ dày một chút mà thôi. Đậu Minh Đường cười ha hả nói tiếp: - Câu xá xong ăn một bữa cơm thoải mái, đây mới là chuyện vui trong cuộc sống, uống rượu nhiều cũng không tốt.
Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường căn bản có cùng cảm nhận ở phương diện này, vì vậy hai người càng nói chuyện càng cảm thấy có thêm vài phần hiểu nhau.
Người phụ trách đập nước nhanh chóng chạy đến thu dọn, sau đó nhanh chóng dâng trà. Mã Vi Hồng vừa rồi mãi không lên tiếng, bây giờ vừa tiếp nhận bình trà vừa nói: - Hai vị lãnh đạo nói đúng, muốn ăn phải ăn cơm nhà, mặc phải mặc vải thô, lời này cũng rất đúng.
Gió thổi nhẹ, màn đêm khẽ buông xuống, Đậu Minh Đường nói thêm vài câu chuyện thì cản tay Đỗ Dược Cao đang định bật đèn: - Đừng bật đèn, lúc này ai cũng cao hứng, trưởng phòng Tử Quân đã câu cá cả buổi, căn bản cũng xem như mệt mỏi, cũng nên quay về nghỉ ngơi, nếu không thì chị nhà trách tội, tôi cũng không đảm đương nổi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ lúc này Đậu Minh Đường căn bản cũng không có gì cần làm, tất cả đều đã được bày tỏ xong, ở lại cũng chỉ lãng phí thời gian của nhau. Hắn lập tức nói theo lời Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu chiêu đãi làm tôi thả lỏng hơn vài phần, hy vọng sau này có thêm nhiều cơ hội như vậy, cũng mong ngài cho gọi một tiếng.
Hai người Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường nói đùa với nhau vài câu, sau đó đứng lên bên cạnh bàn. Mã Vi Hồng đang có nhiều tâm sự, bây giờ thật sự gấp gáp đỏ mặt tía tai. Hắn định thừa cơ hội uống trà để Đậu Minh Đường nói ra chuyện của mình, nhưng hắn dỏng tai nghe nãy giờ mà căn bản không thấy Đậu Minh Đường nói ra điều gì liên quan.
"Đây là có chuyện gì? Đậu Minh Đường không lẽ quên đi mất rồi?" Mã Vi Hồng dùng ánh mắt gấp gáp nhìn sang Đậu Minh Đường, không ngờ Đậu Minh Đường giống như không phát hiện ra. Thế nên Mã Vi Hồng cũng không quan tâm, hắn lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, tôi...
Không chờ Mã Vi Hồng nói xong, Đậu Minh Đường đã cắt ngang lời: - Ôi, anh Mã, anh làm sư phụ câu cá cả ngày còn chưa đủ sao? Sư phụ dẫn vào cửa thì xem như đã nhập thất tu hành, anh nên khắc ghi kinh nghiệm này, trước mắt cũng không còn sớm, trưởng phòng Vương nên đi nghỉ ngơi một chút.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mã Vi Hồng, sau đó cười cười, cũng không nói gì mà cùng Đậu Minh Đường rời khỏi đập nước. Mã Vi Hồng ngồi vào trong xe của Đậu Minh Đường, khi xe của Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía trước thì hắn không nhịn được mà nói với Đậu Minh Đường: - Minh Đường, sao lúc này cậu không...
- Những gì nên làm thì tôi đã làm. Đậu Minh Đường khoát tay áo nhìn Mã Vi Hồng rồi khẽ nói: - Mưu sự ở sự việc phát triển, được việc ở quá trình, lần này anh có hy vọng hay không chỉ có thể nhìn vào vận mệnh của mình, tôi đã tận lực rồi.
Nên làm đều đã làm, lời nói kiên định của Đậu Minh Đường làm cho tâm tình của Mã Vi Hồng chợt thả lỏng hơn một chút. Nhưng khi hắn định nói lời cảm tạ với Đậu Minh Đường, lúc này Đậu Minh Đường chợt lắc đầu.
Nếu như Đậu Minh Đường là Vương Tử Quân, như vậy hắn sẽ chọn Mã Vi Hồng là người nắm công ty xe hơi Đông Hồng sao?
Vương Tử Quân ngồi trên xe, hắn cũng biết rõ tình hình Đậu Minh Đường gọi mình đến gặp mặt. Tuy Đậu Minh Đường không nói lời nào nưhng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ràng. Mã Vi Hồng là phó giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, hơn nữa sự việc Triệu Hòa Duyệt đã xảy ra, nếu như hắn không biết rõ ý nghĩ của Đậu Minh Đường, căn bản không cần lăn lộn trong quan trường. Có một số việc không cần phải nói cho rõ, đến đúng điểm thì dừng là được, tất cả mọi người đều nhập vào quan trường từ khá lâu, ai cũng là hạng người thành tinh, có thứ gì mà nhìn không rõ?
Nhưng Vương Tử Quân lại có chút thất vọng ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt Mã Vi Hồng. Chưa nói đến những thứ khác, người này căn bản quá thiếu kiên nhẫn, đó không phù hợp với một vị lãnh đạo lãnh đạo xí nghiệp. Lúc nà thị trường thiên biến vạn hóa, cần phải có một người quyết đoán nhìn xa trông rộng để dẫn dắt doanh nghiệp, nếu một người căn bản thiếu kiên nhẫn, sao có thể bày mưu nghĩ kế cho công ty xe hơi Đông Hồng thoát ra khỏi khốn cảnh?
Vương Tử Quân thầm nghĩ về tiền cảnh của công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cuối cùng cũng quyết định chạy đến đó xem xét một chút. Tuy bây giờ cấp bậc của hắn muốn xâm nhập điều tra là rất khó khăn, thế nhưng dù vậy cũng tốt hơn là nhắm mắt cho ra lựa chọn.
Khi Vương Tử Quân cho ra quyết tâm thì xe đã dừng lại bên ngoài nhà mình, hắn khẽ gật đầu với lái xe Tiểu Trần, sau đó đi vào trong nhà.
Lúc này đèn phòng khách đã chiếu sáng nửa khoảng sân bên ngoài, Tiểu Bảo Nhi được đưa về nhà sớm, nó vui sướng hát nhạc thiếu nhi vừa loay hoay món đồ chơi trong tay, có thể thấy nó căn bản khá thích món đồ chơi này.
Mạc Tiểu Bắc căn bản chú trọng phương pháp giáo dục con cái, luôn muốn con cái được vui vẻ, thế cho nên đồ chơi là rất nhiều. Mạc Tiểu Bắc là người dẫn đầu giúp con phân loại, nào là xe hơi, súng, đồ chơi sắp xếp, loại lắp ghép làm cho Tiểu Bảo Nhi rất vui vẻ. Nó dựa vào phân phó của mẹ để phân loại các món của mình, lúc này đang đổ mồ hôi làm việc không biết mệt.
Mạc Tiểu Bắc lười biếng ngồi trên ghế vừa đọc sách vừa chú ý động tác cùa con mình. Lúc này nàng có vẻ đầy đặn hơn trước, ánh mắt nhìn con tràn đầy yêu thương.
- Bố, sao bố về muộn thế? Khi Vương Tử Quân đi vào nhà thì Tiểu Bảo Nhi đang ngẩng đầu nhìn lên đã xông đến, hai chân nhỏ nhảy lên ôm lấy người hắn. Hắn không khỏi cúi người ôm lấy con, sau đó lại cười nói: - Có một bác trai mời bố đi câu cá, thế nên về nhà hơi chậm.
- Câu cá? Là câu trong mâm sao? Vậy thì có gì đâu chứ, không có gì vui, con đã chơi chán rồi. Ấn tượng của Tiểu Bảo Nhi với câu cá chính là những món đồ chơi của mình, dùng cần câu đồ chơi câu những con cá không nhúc nhích trong chậu nước.
- Ha ha ha, con trai, bố đi đến đập nước câu cá thật, lần sau có cơ hội sẽ đưa con đi theo, thế nào? Vương Tử Quân bị tư tưởng của con trai chọc cho nở nụ cười, hắn hôn một cái thật mạnh lên mặt con trai.
Sau khi chơi đùa với con trai một lúc, lúc này Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói: - Vừa rồi chị Trương cùng văn phòng nghiên cứu của em có gọi điện thoại đến, nói là có một người thân thích muốn đến báo cáo công tác với anh.
Vương Tử Quân căn bản cũng có nghe Mạc Tiểu Bắc nhắc về chị Trương kia, là một nhân viên của sở nghiên cứu, cùng phòng với Mạc Tiểu Bắc. Vương Tử Quân tuy biết rõ mục đích chị Trương tiếp cận Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn không quan tâm. Chưa nói đến phương diện Mạc Tiểu Bắc là người cực kỳ thông minh, dù đối với bản thân hắn, chính hắn cũng tự hào về năng lực bảo vệ chồng của vợ mình.
Hơn nữa Mạc Tiểu Bắc không thể nào cứ phải đứng trên không trung một mình, phải có giao thiệp xã hội mới được. Chỉ cần theo đúng quy tắc thì Vương Tử Quân căn bản không cần quá quan tâm.
Mạc Tiểu Bắc chưa từng bao giờ nói này nọ với công tác của Vương Tử Quân, nhưng lúc này thì sao? Phá lệ à? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em trả lời chị ấy thế nào?
- Em nói cho chị ấy biết, hai người chúng ta có một nguyên tắc, đó là ở nhà không bàn chuyện công tác, nếu muốn tìm thì phải đến phòng làm việc của anh. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì lộ ra nụ cười nhạt: - Nhưng chị Trương căn bản cũng có nói vài lời, vì người thân thích kia hình như công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng.
Sáng sớm Vương Tử Quân đi đến đơn vị, sau khi xử lý vài công tác đơn giản hằng ngày, hắn gọi Du Giang Vĩ vào phòng. Hắn yêu cầu Du Giang Vĩ tìm hiểu thông tin về Triệu Hòa Duyệt, xem đối phương đang ở nơi nào, muốn đến thăm hỏi một chút.
Chuyện này căn bản không có gì làm khó được Du Giang Vĩ, hắn đồng ý một tiếng rồi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Vương Tử Quân phất tay gọi lại: - Tôi muốn đi thăm giám đốc Triệu, cậu trực tiếp thông báo cho công ty xe hơi Đông Hồng đi.
Du Giang Vĩ nghe chỉ thị của Vương Tử Quân mà không khỏi ngây cả người, hắn là người đi theo Vương Tử Quân thời gian dài, hắn biết rõ trưởng phòng Vương căn bản là người thích an phận, lần này làm sao vậy? Đi thăm một người bệnh cần gì phải phô trương như thế?
Du Giang Vĩ chợt sinh ra cảm giác khó nắm bắt, hắn lại hỏi một câu: - Trưởng phòng Vương, thông báo cho phía công ty xe hơi Đông Hồng hay là người thân của giám đốc Triệu Hòa Duyệt?
- Công ty xe hơi Đông Hồng! Vương Tử Quân mặc dù cúi đầu xem văn kiện nhưng giọng nói lại tràn đầy vẻ kiên quyết đáng tin.
Sau khi Du Giang Vĩ rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân căn bản ngẩng đầu lên, hắn căn bản có chút thất vọng với phản ứng của Du Giang Vĩ, cũng may đối phương còn trẻ, có một số việc cũng không phải chỉ dựa vào chỉ số thông minh là xong. Người tài trí có thể thành công, thế nhưng ít nhất cũng phải có sự rèn luyện, ít nhất phải thông đời hiểu thế.
Vương Tử Quân quyết định đến thăm Triệu Hòa Duyệt, chủ yếu được hắn quyết đoán từ bữa cơm tối hôm qua. Tuy Triệu Hòa Duyệt bây giờ trên cơ bản là khó thể gánh vác được công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng dù sao cũng là giám đốc tiền nhiệm, ít nhất cũng có ý nghĩ về công tác của mình. Quan trọng là hắn gióng trống khua chiêng đến thăm Triệu Hòa Duyệt, tạo điều kiện cho hắn có cơ hội gặp mặt toàn thể ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng.
Vương Tử Quân tin tưởng sau khi có tin mình đến thăm Triệu Hòa Duyệt, nhất định các thành viên ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng sẽ nhanh chóng tụ tập lại. Sau khi tiếp xúc đơn giản thì hắn sẽ có được nhiều thông tin hơn cứ mãi ngồi trong phòng làm việc như thế này.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân lên xe, đã sớm thấy Du Giang Vĩ ôm một bó hoa tươi lẳng lặng ngồi ở phía trước. Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại ở bệnh viện nhân dân tỉnh, hắn nhìn thoáng qua cổng bệnh viện, thấy có hai chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài giống như đang giữ cửa cho bệnh viện tỉnh.
Vương Tử Quân căn bản khẽ lắc đầu với hành vi này, hắn hiểu tâm tư của người bên dưới, đó là nhất định phải làm cho lãnh đạo thấy bộ mặt công tác nghiêm túc ngăn nắp của mình. Dù bọn họ không thể nào tạo ra bầu không khí cờ hoa sặc sỡ, thế nhưng ít nhất cũng không có vấn đề gì cần chê trách.
Xe vừa dừng lại ở dưới khu nhà chăm sóc đặc biệt thì lãnh đạo bệnh viện và thành viên ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng đã đứng chờ sẵn, sau đó tiến lên nghênh đón. Đi đầu là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, nhìn qua có vẻ cũng đã gần sáu mươi. Sau khi Vương Tử Quân xuống xe thì người đàn ông kia nhanh chóng vươn tay nói: - Trưởng phòng Vương, cảm tạ ngài đến thăm giám đốc Triệu, ngài đến là giúp đỡ lớn nhất cho công ty xe hơi Đông Hồng vào lúc này.
Hôm nay Vương Tử Quân đã xem xét thật cẩn thận tư liệu về công ty xe hơi Đông Hồng, thế nên lúc này hắn nhanh chóng xác định thân phận của người kia: Là bí thư đảng ủy Hùng Nghiêu Đống của công ty xe hơi Đông Hồng, người này là nguyên lão của công ty, căn bản thời gian công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng còn lâu hơn cả Triệu Hòa Duyệt.
Nếu nói trong công ty xe hơi Đông Hồng có một người có quyền lực tương đồng với Triệu Hòa Duyệt thì chỉ có bí thư Hùng này. Đối phương đã đến tuổi sắp về hưu, căn bản chỉ hơn nửa năm nữa là phải rời khỏi công ty xe hơi Đông Hồng. Trước đó phòng tổ chức vốn đang chuẩn bị sắp xếp điều chỉnh vị trí của Hùng Nghiêu Đống, thế nhưng Triệu Hòa Duyệt lại xảy ra chuyện còn sớm hơn, nhanh chóng ngã bệnh. Vương Tử Quân bắt tay Hùng Nghiêu Đống rồi trầm giọng hỏi: - Bệnh tình của giám đốc Triệu thế nào rồi?
Hùng Nghiêu Đống nhìn thoáng qua một viên bác sĩ mặc áo blue trắng ở bên cạnh, sau đó mới nói: - Trên cơ bản đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, nhưng căn bản là không quá lạc quan, chỉ sợ nửa đời sau giám đốc Triệu chỉ có thể ở trên giường mà thôi.
Hùng Nghiêu Đống nói rồi khẽ lắc đầu, gương mặt có vài phần bi thương. Viên bác sĩ đứng sau lưng chợt chặn lại: - Trưởng phòng Vương, bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa cho giám đốc Triệu, nhưng khi giám đốc Triệu được đưa đến thì căn bản đã bỏ qua giai đoạn cứu chữa quan trọng nhất. Nhưng theo những gì mà chuyên gia của bệnh viện đã hội chuẩn thì ít nhất cũng có năm mươi phần trăm có thể làm cho giám đốc Triệu đi đứng được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với viên bác sĩ của bệnh viện, sau đó hắn vươn tay ra nói: - Đồng chí Triệu Hòa Duyệt đã cho ra nhiều cống hiến to lớn cho sự phát triển của Nam Giang, tôi hy vọng bệnh viện có thể không tiếc bất kỳ cái giá nào để đảm bảo bệnh tình của đồng chí giám đốc Triệu càng chuyển biến tốt đẹp.
Vị bác sĩ phụ trách bệnh viện căn bản liên tục đáp ứng lời nói của Vương Tử Quân, nếu như không phải Triệu Hòa Duyệt căn bản không còn cách nào khác, bọn họ hận không thể đánh cược trước mặt Vương Tử Quân.
Sau đó Hùng Nghiêu Đống giới thiệu trọng điểm cho Vương Tử Quân về vài vị phụ trách của công ty xe hơi Đông Hồng, trong số đó có hai người đáng được chú ý, một là Mã Vi Hồng; một người khác có thân hình cao lớn, màu da ngăm đen làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như một kẻ xâm lược. Người này đứng trước mặt Vương Tử Quân tuy có chút cung kính nhưng không quá nhiệt tình.
Dựa theo giới thiệu của Hùng Nghiêu Đống, người này là phó giám đốc Tần Dũng Khải của công ty xe hơi Đông Hồng.
Dưới lầu cũng không phải chỗ nói chuyện, sau khi làm quen đơn giản những người lãnh đạo của công ty xe hơi Đông Hồng, Vương Tử Quân được cả nhóm bao quanh đi đến phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt.
Phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt chuyên dùng cho cán bộ, căn bản có hoàn cảnh khá tốt. Sau khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng bệnh, lúc này gian phòng đã được bố trí lại. Chỉ là so sánh với một người nằm yên không nhúc nhích trên giường như Triệu Hòa Duyệt vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy đau thương.
Con đầu của Triệu Hòa Duyệt là một người hơn bốn mươi tuổi, đang dạy phổ thông, khi Vương Tử Quân đi đến thì hắn ghé sát tai bố mình nói thông tin này. Triệu Hòa Duyệt vốn đang nằm không nhúc nhích trên giường, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì chợt mở mắt ra.
- Ơ ơ... Triệu Hòa Duyệt rõ ràng có tâm tư kích động, lão muốn mở miệng lên tiếng, thế nhưng chr nói ra được vài tiếng ơ ơ, căn bản không có gì hơn.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hòa Duyệt nói ra những âm thanh ơ ơ, hắn cảm thấy ông cụ nằm trên giường bệnh nhất định có gì đó muốn nói với hắn. Lúc này hắn cúi người, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu Hòa Duyệt, muốn nghe rõ câu nói của đối phương. Thế nhưng Triệu Hòa Duyệt thật sự bất lực, chỉ có thể phát ra được vài tiếng ơ ơ mà thôi.
Vương Tử Quân chợt có hơi nhíu mày, hắn lần này đến thăm Triệu Hòa Duyệt, chủ yếu là muốn nghe nghóng ý kiến của đối phương, không ngờ đối phương lại có trạng thái như vậy.
Lãnh đạo bệnh viện đi theo Vương Tử Quân đến phòng bệnh, hắn bước đến bên người Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, giám đốc Triệu đã được cứu chữa, lúc này tuy thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng muốn để anh ấy nói chuyện như thường thì phải cần có thời gian ngắn nữa.
Một thời gian ngắn, đây căn bản là một thuật ngữ chuyên nghiệp của người trong bệnh viện, cũng không ai biết một thời gian ngắn của bác sĩ có quan điểm là gì, dù sao thì thời gian thế nào cũng đều có thể gọi là ngắn. Vương Tử Quân chỉ có hai ngày thời gian, trong thời gian hai ngày này, hắn cần phải đề cử nhân tuyển cho hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
- Giám đốc Triệu ngài đừng gấp, cứ dưỡng bệnh cho tốt, bây giờ y học đã phát triển, sẽ nhanh chóng khá hơn. Vương Tử Quân bỏ qua ý nghĩ tìm được đáp án trong miệng Triệu Hòa Duyệt, hắn gật đầu khẽ an ủi Triệu Hòa Duyệt.