Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chờ Triệu Binh mở miệng thì chợt nghe Thẩm Thanh Nghiêm đã dùng giọng kiên quyết nói: - Triệu Binh, anh đừng nghe lời Chương Tiêu, hai ngày trước cô Mã còn năm ngàn tiền thuốc, thế nhưng anh ta đã lấy ra tiêu xài hết rồi.

Triệu Binh có chút sững sốt mà Chương Tiêu lại dùng giọng tội nghiệp nói với Thẩm Thanh Nghiêm: - Chị Thanh Nghiêm, tôi biết rõ là mình sai, tôi không phải là người, nhưng mẹ tôi bây giờ không nộp tiền thuốc thì bệnh viện sẽ dừng điều trị, nếu tôi không có mẹ thì thật sự cũng giống như chết.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đau khổ cùng cực của Chương Tiêu, hắn không khỏi thầm nghĩ, con trai của cô Mã đúng là một người quá mức ti tiện. Hắn đang nghĩ nên giúp đỡ cô Mã thế nào, chợt nghe cô Mã tức giận đến mức run cả người nói: - Triệu Binh, anh đừng quản nó, nó là chó không thể không ăn cứt, có tiền thì cầm ra ngoài đánh bài hết, tôi có chết cũng không cần nó quan tâm.

- Cô Mã, ngài đừng nổi giận, chuyện của Chương Tiêu thì chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp, sẽ có ngày cậu ấy phải sửa đổi. Thẩm Thanh Nghiêm khẽ vuốt tóc của cô Mã rồi nói lời an ủi.

Vương Tử Quân định lên tiếng an ủi hai câu, thế nhưng lúc này Triệu Binh đã nói: - Cô Mã, chuyện tiền bạc cô không cần phải lo lắng, có câu thế này có lẽ cô đã quên: Tiền có thể giải quyết được tất cả, thế nhưng tiền không phải là tất cả, sức khỏe của ngài mới quan trọng.

Triệu Binh nói rồi lấy ra một xấp tiền. Lúc này Chương Tiêu thấy tiền thì cười toe toét cực kỳ vui mừng.

- Triệu Binh, anh đừng cho nó. Vương Tử Quân, anh cầm số tiền kia đi đóng cho cô Mã nhé. Thẩm Thanh Nghiêm vừa rót nước cho cô Mã vừa phân phó Vương Tử Quân.

- Vương Tử Quân, vậy anh đem tiền đi đóng đi. Triệu Binh dùng ánh mắt có chút đề phòng nhìn Vương Tử Quân, thế nhưng lại đồng ý cách sắp xếp của Thẩm Thanh Nghiêm.

Tiểu Hà đứng ở cửa ra vào thấy thủ trưởng của mình lại biến thành chân chạy việc của người ta, hắn định đi vào giúp đỡ, thế nhưng Vương Tử Quân khoát tay, hắn nhận tiền rồi đi ra ngoài cửa.

Tiểu Hà tuyệt đối không để cho Vương Tử Quân hành động một mình, khi Vương Tử Quân đi ra thì hắn cũng nhanh chóng đi theo.

- Hì hì, hai người kia căn bản là rất có ánh mắt. Chương Tiêu nói rồi lại thì thầm: - Tôi thấy cũng đừng nên để cho người kia cầm tiền chữa bệnh của mẹ tôi chạy đi mất.

- Chương Tiêu, anh quay lại cho tôi, nếu như anh ấy lấy số tiền kia, tôi sẽ bỏ tiền ra trả lại. Thẩm Thanh Nghiêm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Chương Tiêu rồi lớn tiếng nói.

Thẩm Thanh Nghiêm vừa nói xong thì Chương Tiêu đã chà xát tay nói: - Chị Thanh Nghiêm, tôi không phải không tin chị, thế nhưng không tin tiểu tử kia.

- Chương Tiêu, anh ở chỗ này cho tôi, một ngàn đồng cũng không phải chuyện gì lớn. Triệu Binh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Nghiêm rồi lên tiếng ra vẻ hào sảng nói.

Chương Tiêu tuy là người bất chính nhưng căn bản hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Hắn biết Triệu Binh bây giờ đang theo đuổi Thẩm Thanh Nghiêm vốn đã ly hôn, nếu như hắn nói vài lời tốt cho Triệu Binh, như vậy sẽ càng có được tiền.

- Chút tiền như vậy có là gì với anh Triệu chứ?

- Cô Mã, ngài có học trò tốt như vậy căn bản là thật sự có phúc. Một người bệnh cùng phòng với cô Mã dùng giọng hâm mộ nói.

Cô Mã cười cười, thế nhưng lại đưa mắt nhìn con mình.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người ta đá văng, sau đó có người hét lớn: - Thằng khốn kia ở trong này.

Khi âm thanh kia vang lên, bảy tám người đàn ông đi vào trong phòng. Những người này ăn mặc rất lòe loẹt thế nhưng nhìn qua thì thấy ngay không phải hạng người lương thiện gì.

Tên đàn ông cao lớn đầu trọc có đeo một sợi dây chuyền vàng rất lớn vừa vào cửa đã giữ lấy Chương Tiêu đang cực kỳ sợ hãi nói: - Thằng khốn nạn, thiếu tiền còn muốn bỏ chạy sao? Có tin ông chặt chân mày không?

- Tam ca, em cũng không muốn chạy, em thấy anh đến thế nên...Nên định đi ra đón anh. Chương Tiêu tuy nói năng trơn tru nịnh hót thế nhưng gương mặt lại như xác chết, rõ ràng cực kỳ sợ hãi tên đàn ông đầu trọc kia.

- À, xem như mày cũng biết quy củ. Người đàn ông đầu trọc nói rồi cười lên ha hả, đám người đi theo cũng cười lớn.

Lúc này phòng bệnh khá chật chội, người nhà của hai bệnh nhân còn lại trong phòng thấy tình huống này thì có chút nổi giận nhưng không dám nói gì hơn. Dù sao thì đám người kia cũng không phải hạng lương thiện, cũng không ai muốn chọc vào phiền toái.

- Thằng khốn, vài ngày trước ông nói thế nào? Nếu như không có tiền, ông sẽ chặt tay của mày, bây giờ mày còn nhớ không? Tên đàn ông kia giữ lấy cổ áo của Chương Tiêu rồi dùng giọng hung hăng nói.



Lúc này vẻ mặt của cô Mã rất kích động, những giọt nước mắt không khỏi liên tục chảy xuống.

Thẩm Thanh Nghiêm nhìn thấy vẻ mặt của cô Mã, hắn không nhịn được phải lớn tiếng nói: - Các anh không nói gì tốt đẹp sao? Các anh không thấy nơi này còn người bệnh sao?

Thẩm Thanh Nghiêm quát tháo làm cho đám đàn ông đang cười ha hả bên kia nhìn về phía bên này. Tên đàn ông đầu trọc cười hì hì nói: - Cô em dù có hơi lớn tuổi thế nhưng rất có hương vị đấy.

Những tiếng cười không có ý tốt liên tục vang lên, chợt nghe có người nói: - Anh Triệu, em biết rõ anh là người có khẩu vị cao, hay là để cô nàng này vui vẻ với anh một chút?

- Anh Triệu nói mình có lực lượng phi thường, không bằng cho anh em biết một chút, xem có thật sự là như vậy không. Khi những âm thanh này vang lên thì anh Triệu cười ha hả nói: - Các chú đúng là, chỉ biết hồ đồ, chúng ta hôm nay làm chuyện chính sự, mà việc chính sự quan trọng hơn. Sau khi xong việc thì anh dẫn các chú đi chơi bời thỏa thích, đảm bảo sẽ cho các chú sướng cả ngày.

Anh Triệu nói rồi vung bàn tay đánh lên mặt Chương Tiêu, sau đó dùng giọng có vài phần dữ tợn nói: - Thằng khốn nạn, khi nào thì nôn tiền ra cho ông đây?

Khóe miệng Chương Tiêu chảy xuống một vệt máu, vẻ mặt càng có vài phần sợ hãi.

- Các anh...Các anh muốn làm gì? Các anh đến đây mà đánh tôi này. Cô Mã tuy hận con mình không ra thể thống gì, thế nhưng dù sao đó cũng là con của mình. Lúc này bà cảm thấy rất đau lòng, thế là không khỏi muốn đứng lên khỏi giường.

- Các anh em, cũng không nên nổi giận, có gì chúng ta từ từ thương lượng. Anh Long từng uống rượu với tôi, chúng ta là người một nhà. Triệu Binh vừa móc thuốc ra vừa cười nói.

Tên đàn ông nhìn thoáng qua Triệu Binh rồi tiếp nhận điếu thuốc, lại nói: - Mày nói như vậy thì có quen biết với Tiểu Long sao?

- Đã từng cùng dùng cơm. Triệu Binh dùng giọng chú ý nói: - Chương Tiêu nợ các ngài bao nhiêu tiền?

- Cũng không nhiều, chỉ tám trăm ngàn mà thôi, có phải cậu muốn trả cho nó không? Anh nói cho cậu biết, con người của anh là người chú trọng chữ tín, cậu chỉ cần trả tiền, anh sẽ không nói thêm câu nào, trực tiếp thả con chó này ra. Tên đàn ông đầu trọc tuy nhỏ hơn cả chục tuổi thế nhưng vẫn gọi Triệu Binh là em.

"Tám trăm ngàn sao?" Triệu Binh thầm nghĩ nếu đó là một hai chục ngàn thì vì muốn biểu hiện trước mặt Thẩm Thanh Nghiêm mà sẽ ném ra.

Tuy hắn là người có tiền thế nhưng gia sản chỉ có khoảng một triệu mà thôi, hắn mà bỏ ra tám trăm ngàn thì căn bản cũng không còn gì.

- Anh Triệu, tôi chỉ nợ anh một trăm ngàn, vì sao lại thành ra tám trăm ngàn? Anh rõ ràng là nói bậy. Chương Tiêu nghe thấy mình đột nhiên nợ tám trăm ngàn thì lớn tiếng nói.

- Bốp. Anh Triệu lại tát lên mặt Chương Tiêu, hắn dùng giọng hung hăng mắng: - Mày bị điên rồi sao? Ông cho mày mượn một trăm ngàn, bây giờ tính cả tiền lời là tám trăm ngàn. Nếu hôm nay mày không nôn ra tám trăm ngàn, ông lấy đi cánh tay của mày.

Chương Tiêu nhìn ánh mắt hung ác của anh Triệu thì không khỏi sợ hãi, hắn cúi đầu, cũng không dám nói lời nào.

Triệu Binh há hốc miệng, hắn định lên tiếng thế nhưng không nói nên lời. Tình huống lúc này đã chứng minh dù hắn có quen biết cũng không được gì, mà hắn căn bản không thể ném ra tám trăm ngàn được.

- Nếu các anh còn ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát. Thẩm Thanh Nghiêm nhìn đám người đánh Chương Tiêu, nàng không khỏi đau lòng thay cho cô giáo của mình, thế là lớn tiếng nói với những người kia.

- Báo cảnh sát sao? Ha ha ha, cô báo đi, tôi xem có ai quản được chuyện của anh em chúng tôi? Anh Triệu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Thẩm Thanh Nghiêm: - Có câu chồng nợ vợ trả, tuy cô đã già rồi nhưng cũng có thể trả nợ được.

- Anh Triệu, đây không phải là người nhà của tôi, chị ta chỉ là học trò cũ của mẹ tôi, anh không thể... Chương Tiêu biết rõ đám người này là ai, lúc này hắn không khỏi giải thích thay cho Thẩm Thanh Nghiêm.

Anh Triệu đá một cái vào bụng Chương Tiêu, sau đó hắn mở miệng mắng: - Ông nói thế nào thì là thế ấy, mày nếu còn nói lung tung, tao cắt đứt lưỡi bây giờ.

Anh Triệu nói rồi kéo cánh tay của Thẩm Thanh Nghiêm, lúc này Triệu Binh chợt lớn gan nói: - Anh....Anh bạn, Thanh Nghiêm thật sự không phải là...

- Cậu em, nể mặt chú có quen biết Tiểu Long mà anh không làm khó chú, nhưng chú nên hiểu quy củ của bọn anh, kẻ nào đối nghịch với bọn anh đều không có lợi. Anh Triệu vỗ vỗ bàn tay lên mặt Triệu Binh rồi cười hì hì nói: - Chú muốn chơi với bọn anh sao?

Gương mặt Triệu Binh chợt biến đổi liên tục, lúc này anh Triệu nhanh chóng chộp tay về phía Thẩm Thanh Nghiêm: - Không phải cô em rất lợi hại sao? Đi theo bọn anh một chuyến.

- Các người...Tôi liều mạng với các người. Không biết cô Mã lấy đâu ra sức lực mà vọt về phía anh Triệu, thế nhưng còn chưa đi được hai bước thì ngã xuống đất.



- Trời ơi...Tôi đã làm ra tội ác gì thế này. Cô Mã khóc rống lên làm cho anh Triệu càng thêm đắc ý, hắn cúi đầu cười nói: - Cô giáo à, sao cô không dạy bảo con mình cho tốt, tôi nói cho cô biết, kiếp sau cô phải dạy con mình cho tốt lên mới được.

Anh Triệu nói rồi cười với Thẩm Thanh Nghiêm: - Chị hai, vừa rồi chúng tôi dọa chị thôi, tôi không có cảm hứng với những người như chị.

Anh Triệu nói rồi nhìn đám đàn em của mình: - Đưa thằng chó này đi, một giờ sau không có tám trăm ngàn, ông sẽ tự lấy lợi tức.

Đám người nơi đây hiểu tên kia muốn tự tay lấy lợi tức là gì, lúc này vẻ mặt Chương Tiêu càng thêm sợ hãi.

- Các anh đang định làm gì? Vương Tử Quân giao tiền viện phí xong thì đi về phòng. Lúc này hắn thấy cô Mã ngã trên mặt đất, lại thấy đám người muốn kéo Chương Tiêu đi, thế là tức giận hỏi.

- Ái chà, lại có một thắng thích bênh vực kẻ yếu xuất hiện. Thế nào, mày muốn trả tiền cho nó sao? Tao nói cho mày biết, nó thiếu chúng tao tám trăm ngàn, khong trả tiền thì ông đưa nó đi. Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì anh Triệu có chút run rẩy, lúc này hắn nhìn bộ dạng không nể mặt của người kia, thế là gương mặt cực kỳ khó chịu.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Chương Tiêu, hắn trầm giọng nói: - Dù anh ta có thiếu nợ các anh như thế nào, các anh cũng không được đánh người, đây là các anh vi phạm pháp luật.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn Chương Tiêu: - Anh nợ bọn họ tiền gì?

- Tôi đi đến sòng bạc của bọn họ đánh bài, có thiếu tiền bọn họ. Tuy Chương Tiêu không biết Vương Tử Quân có cho ra tác dụng gì không, thế nhưng lúc này hắn cũng giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, không khỏi lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.

Nợ tiền đánh bạc, Vương Tử Quân nhăn mày rồi trầm giọng nói: - Tiền đánh bạc không được pháp luật bảo vệ, các anh bỏ anh ấy ra.

- Ái chà, thằng này nói hay thật, nếu như xử lý theo ý của mày, anh em chúng tao không phải sẽ ăn không khí mà sống sao? Mày muốn đập nát nồi cơm của anh em chúng tao sao? Anh Triệu nói rồi vung tay chụp lấy Vương Tử Quân theo thói quen.

Nhưng anh Triệu còn chưa kịp động vào người Vương Tử Quân thì Tiểu Hà bên cạnh đã ra tay, Tiểu Hà bắt được tay của tên kia, không khỏi dùng sức một chút, anh Triệu chợt cảm thấy bàn tay cực kỳ đau nhức.

Á!

- Dám đánh anh Triệu, anh em đánh chết nó đi. Tuy phòng bệnh rất hẹp nhưng ba tên đi theo anh Triệu vẫn hùng hổ lao về phía Tiểu Hà.

Nhưng đám người kia căn bản là quá kém cỏi với Tiểu Hà, lúc này Tiểu Hà chỉ việc đá vài ba cái, đám người kia đã ngã quỵ xuống đất.

- Dám đánh người của tao, ông đánh chết mày. Anh Triệu thừa dịp Tiểu Hà đang đánh nhau với đám đàn em của mình mà nhanh chóng rút một con dao nhỏ trong ngực ra, hắn hét lên.

Anh Triệu hét lên rồi vọt về phía Tiểu Hà, thế nhưng hắn còn chưa kịp tiếp cận đã bị Tiểu Hà cướp lấy con dao trong tay. khi hắn còn đang vùng vẫy thì chợt thấy có thứ gì đó rất cứng đội lên bên hông.

- Đứng im.

Anh Triệu nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiểu Hà, hắn không khỏi đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, cảm thấy thứ gì đó cứng rắn đội ở bên hông, hắn thật sự không dám lộn xộn. Nếu như hắn không chú ý, chỉ sợ sẽ bị đối phương xử lý.

- Dừng tay lại. Anh Triệu khoát tay với người của mình rồi mở miệng cầu xin tha thứ: - Đại ca, chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, mọi người cũng là vì miếng ăn, bây giờ mong anh bỏ qua cho, sau này em đây sẽ không dám gây phiền đến anh.

Tiểu Hà không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nào có thời gian với đám người kia, hắn khoát tay áo nói: - Cho bọn họ đi, đừng để bọn họ làm ảnh hưởng đến bầu không khí yên tĩnh của bệnh viện.


Tiểu Hà cũng không dám phản đối chỉ thị của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng lạnh lùng nói với anh Triệu: - Cút đi.


Chỉ nửa phút sau thì đám lưu manh đã chạy đi mất dạng, Chương Tiêu dùng giấy vệ sinh lau mặt rồi dùng giọng nịnh nọt nói với Vương Tử Quân: - Anh Vương, sao trước kia tôi chưa từng gặp mặt anh nhỉ?


Vương Tử Quân khong quan tâm đến Chương Tiêu, khi hắn chuẩn bị nhìn xem cô Mã thế nào, lúc này Thẩm Thanh Nghiêm chợt nói: - Vương Tử Quân, anh nên nhanh chóng bỏ đi mau, đám người kia rất hung hăng, tôi cảm thấy bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK