Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói khiêu khích của người này là không lớn thế nhưng lại rất có tác dụng, người đồng sự kia lập tức dùng giọng không phục nói: - Vụ án ở thành phố Lâm Hồ rõ ràng là hàm oan, thật sự có chút đáng tiếc, hôm nay cục công an thành phố Đông Hồng tổ chức lễ truy điệu cho đồng chí kia. Đoạn Văn Đống ngày hôm qua đã đến đây một chuyến, mời bí thư Lý tham gia, coi như an ủi cho thuộc hạ.

- À, cục trưởng Đoạn cũng xem như thương cảm cho cấp dưới, ý nghĩ này là rất tốt. Mặc dù là chuyện của người khác, thế nhưng đám tiểu nhân vật công tác trong cơ quan lâu năm nói về vấn đề này mà vẻ mặt vẫn không biến đổi, có người chợt hỏi: - Bí thư Lý có đồng ý không?

- Nếu như đồng ý thì cục trưởng Đoạn Văn Đống còn phải chạy đến đây sớm vậy sao? Người đồng sự bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường người người vừa lên tiếng rồi nói.

- Vì sao bí thư Lý không đồng ý? Đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Một viên đồng sự trẻ tuổi không nhịn được phải lên tiếng.

Những cán bộ lớn tuổi lúc này căn bản không muốn bàn luận, thậm chí đã có người hiên ngang ưỡn ngực tách nhóm đi nhanh về phía trước. Khi viên cán bộ trẻ kia có chút khó hiểu, chợt một người đồng sự công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân thành phố vỗ vỗ lên vai nói: - Tiểu Hầu, chuyện này liên quan đến lãnh đạo thị ủy, cậu không nên nói nhiều.

- Như vậy lần này cục trưởng Đoạn lại đến rồi về tay không sao? Tiểu Hầu nhìn một người quen bên cạnh rồi khẽ hỏi.

Dù Tiểu Hầu cho ra câu hỏi nhưng người kia cũng không cho ra đáp án, nhưng nhìn vẻ mặt của người ta thì hắn giống như hiểu được vài vấn đề.

Giống như những gì mà đám nhân viên công tác đang suy đoán, lúc này Lý Hồng Phảng thật sự có chút khó xử.

Khi mà lãnh đạo thị ủy không muốn tham gia, Lý Hồng Phảng căn bản cũng không muốn tham gia. Nhưng Đoạn Văn Đống trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh nên chú trọng nghi thức truy điệu đồng chí Tiểu Khương, cho ra một quy cách cao, cũng làm cho người nhà Tiểu Khương thấy chính quyền có sự quan tâm cao độ. Hơn nữa bí thư Lý ngài là lãnh đạo hệ thống tư pháp của thành phố Đông Hồng, nếu ngài tham gia lễ truy điệu thì nhất định sẽ...

- Anh Đoạn, tôi hiểu tâm tư của anh, thực tế tôi cũng rất tình nguyện tham gia lễ truy điệu của đồng chí Tiểu Khương, nhưng anh cũng đừng chém tôi thành hai khúc được.

Đoạn Văn Đống nhìn cái đầu hói của Lý Hồng Phảng mà không khỏi cười lạnh, thế nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ: - Bí thư Lý, anh xem công tác kêu gọi đầu tư có nên để cho vị lãnh đạo nào khác tham gia hay không?

- Cục trưởng Văn Đống, công tác không thể qua loa được. Thế này đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho phó bí thư Đặng, để anh ấy đại diện tham gia. Lý Hồng Phảng giống như cũng không muốn dây dưa với Đoạn Văn Đống, hắn cầm lấy điện thoại nhanh chóng gọi đi.

Đoạn Văn Đống nhìn Lý Hồng Phảng sắp xếp cho phó bí thư Đặng của ủy ban tư pháp thị ủy đến tham gia lễ truy điệu của Tiểu Khương mà tâm tình không khỏi ảm đạm. Hắn cũng không phải cảm thấy cấp bậc của phó bí thư Đặng là thấp hơn mình, thực tế đối với hắn thì cố gắng làm một lễ tang long trọng và có quy cách cao cho một cảnh sát trẻ tuổi cấp dưới, căn bản là một câu trả lời thỏa đáng cho người thân thủ hạ của mình.

Nhưng chuyện này gặp không ít khó khăn, Đoạn Văn Đống nhìn Lý Hồng Phảng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thế là cũng không nói gì khác mà lên tiếng: - Thôi thì tôi đi trước đây.

Lý Hồng Phảng đang ước gì Đoạn Văn Đống đi cho mau, thế là hắn nhanh chóng đứng lên nói: - Cục trưởng Văn Đống, lần này thật sự có lỗi, cậu cũng đừng nên đặt nặng trong lòng. Sau này nếu có cơ hội thì hai anh em ta sẽ uống vài ly, xem như tôi bồi tội cho cậu ở sự kiện này.

Đoạn Văn Đống cười cười, sau đó bắt tay rồi rời khỏi phòng làm việc của Lý Hồng Phảng.

Đoạn Văn Đống là một cảnh sát lâu năm, hắn có tố chất vượt qua thử thách, nhưng dù thế nào thì lúc này trong lòng cũng sinh ra xúc động muốn chửi chó má.

- Làm cái quái gì vậy? Đoạn Văn Đống thở dài một hơi, hắn xoay người đi xuống lầu, nhưng vừa đi được hai bước thì có chút chần chờ, hình bóng của bố mẹ và vợ của Khương Tồn Minh chợt hiện lên trong đầu hắn. Điều này làm hắn đang cất bước chợt dừng chân lại.

Nếu như không tìm được lãnh đạo tham gia lễ tang, như vậy sẽ không có được vài phần cảnh tượng. Tuy người thân của Khương Tồn Minh sẽ không quan tâm, thế nhưng mình có thể làm tốt công tác sẽ là an ủi lớn cho bọn họ.

"Đi tìm Lý Hồng Phảng nữa sao?" Đoạn Văn Đống chợt lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục đến tìm Lý Hồng Phảng, nhưng bây giờ nên tìm ai đây? Chẳng lẽ lại yêu cầu Trần Gia Hòa đi tham gia lễ truy điệu của Khương Tồn Minh.

Tuy Trần Gia Hòa không nói gì ở sự kiện này, thế nhưng trong quan trường có đa số người giỏi suy đoán ý nghĩ của lãnh đạo. Những suy đoán này căn bản không có chứng cứ khoa học để xác minh sự thật, nhưng lại được nhiều người trong quan trường cực kỳ chú trọng.

- Cục trưởng Đoạn, thế nào rồi? Vị phó chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng là Trần Tiêu Danh đi đến bên cạnh Đoạn Văn Đống rồi khẽ hỏi.



Đoạn Văn Đống lắc đầu rồi nói: - Anh ấy sắp xếp cho phó bí thư Đặng đến tham gia.

Trần Tiêu Danh căn bản không xa lạ gì phó bí thư Đặng của ủy ban tư pháp thị ủy, biết rõ đây là một người ba phải trong hệ thống tư pháp, vị trí của người này căn bản kém qua xa Lý Hồng Phảng.

- Cục trưởng, nếu không chúng ta mời trưởng phòng Vương tham gia một chút? Trần Tiêu Danh biết lãnh đạo của mình có quan hệ mật thiết với trưởng phòng Vương, thế là hắn dùng giọng không yên xin chỉ thị của Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống thật sự cũng rất muốn trưởng phòng Vương đến tham gia, nhưng hắn lại lắc đầu nói: - Chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho trưởng phòng Vương, dù sao thì sự việc cũng không liên hệ đến trưởng phòng Vương được.

Trần Tiêu Danh cũng cảm thấy lời nói của mình có chút lỗ mãng, thế nhưng gương mặt hòa ái dễ gần của trưởng phòng Vương khi đến cục công an thành phố, hắn cảm thấy lãnh đạo có thể tham gia. Nhưng trưởng phòng Vương là lãnh đạo tỉnh ủy, nhìn từ phương diện nào cũng không thể tham gia lễ truy điệu này.

- Được rồi, chúng ta đi đến chỗ của chủ tịch Đào, nếu chủ tịch Đào đến thì quá tốt. Đoạn Văn Đống quay sang nói với Trần Tiêu Danh.

Trần Tiêu Danh nghe Đoạn Văn Đống nói muốn đi tìm phó chủ tịch chủ quản khối tư pháp trong thành phố Đông Hồng là chủ tịch Đào, hắn há miệng định ngăn cản, thế nhưng lại nuốt lời xuống bụng.

Trần Tiêu Danh đợi trong xe hai mươi phút nhưng không thấy Đoạn Văn Đống đi xuống, trong lòng biết rõ lần này có lẽ lãnh đạo sẽ phải về tay không, nhưng hắn lại thật sự cảm động vì hành vi của lãnh đạo vào lúc này.

Đoạn Văn Đống có thể vì bộ hạ của mình mà đi cầu người ta, điều này làm cho hắn cảm động. Hơn nữa Đoạn Văn Đống là người không thích cầu cạnh người khác, bây giờ căn bản ném thể diện của mình để đi tìm mệt mỏi, chua xót trong đó là thế nào thì Trần Tiêu Danh căn bản là hiểu khá rõ.

Trần Tiêu Danh nghĩ đến những người mà Đoạn Văn Đống đến cầu cạnh, hắn cảm thấy tâm tình mỏi mệt. Hắn lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì chợt nghe lái xe nói: - Chủ nhiệm Trần, anh xem đó có phải là chủ tịch Đào không?

Trần Tiêu Danh chợt kinh hoảng, thiếu chút nữa thì làm rơi điếu thuốc xuống đất. Nếu như là trước kia thì hắn nhất định cho tên lái xe một bài học, nhưng bây giờ ánh mắt hắn lại nhìn về phía bên kia.

Trần Tiêu Danh thấy một người đàn ông trung niên đi ra khỏi khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, sau lưng người này còn có ba người khác. Tuy khoảng cách khá xa, thế nhưng nhìn vào dáng người, Trần Tiêu Danh có thể xác định đó là phó chủ tịch Đào chủ quản công tác tư pháp.

Phó chủ tịch Đào? Vậy cục trưởng Đoạn đâu? Tuy trong lòng có đáp án nhưng Trần Tiêu Danh vẫn bước xuống xe, sau đó đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng.

Khi đi đến bậc cầu thang thì Trần Tiêu Danh thấy Đoạn Văn Đống đang đi xuống lầu, lúc này bộ dạng của Đoạn Văn Đống là cực kỳ hiu quạnh. Hắn muốn tiến lên nói với lãnh đạo vài câu, thế nhưng lại sợ cắt ngang dòng suy tư của Đoạn Văn Đống.

Lúc này kịch bản cũ lại lặp lại với Đoạn Văn Đống, khi hắn đi đến bậc cầu thagn cuối cùng thì Trần Tiêu Danh cũng đi đến bên cạnh. Trần Tiêu Danh khẽ đỡ Đoạn Văn Đống rồi nói: - Cục trưởng Đoạn, ngài không sao chứ?

- Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số việc mà thất thần thôi. Đoạn Văn Đống nhìn Trần Tiêu Danh rồi khẽ nở nụ cười.

- Cục trưởng Đoạn, vừa rồi đội trưởng Niên nói anh khi nào thì đi đến hiện trường lễ truy điệu? Trần Tiêu Danh nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó nói với Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống có chút chần chờ, sau đó hắn sờ lên đầu nói: - Tôi đi quá lâu rồi, anh Niên cũng thấy cấp bách mà gọi điện thoại thúc giục. Chúng ta đi về thôi, cũng không nên để người nhà bọn họ chờ lâu.

Trần Tiêu Danh lên xe rồi hỏi một câu: - Vừa rồi tôi thấy chủ tịch Đào, tôi có hỏi vài câu, chủ tịch Đào rất xem trọng chuyện này, nhưng hôm nay có một hội nghị quan trọng cần tham gia, thế cho nên sắp xếp cho thư ký trưởng Triệu đến tham dự lễ truy điệu.

Thư ký trưởng Triệu chính là một trong các vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, công tác chủ yếu là phục vụ cho chủ tịch Đào. Có thể nói đây là đại thư ký của chủ tịch Đào, nhưng độ nặng của thư ký trưởng Trần là quá kém so với chủ tịch Đào.

- Cục trưởng Đoạn, như vậy cũng tốt, có bí thư Đặng đại biểu cho ủy ban tư pháp, thư ký trưởng Triệu đại biểu cho ủy ban nhân dân thành phố, hai người bọn họ đến cũng xem như an ủi cho Tiểu Khương. Tuy Trần Tiêu Danh hiểu ý nghĩa của nó là thế nào nhưng vẫn mở miệng nói với Đoạn Văn Đống .



Đoạn Văn Đống gật đầu nói: - Coi như không tệ.

Khi xe đi vào trong nhà tang lễ, lúc này nhân viên công tác đang bận rộn qua lại. Niên Chí Tân đứng ở vị trí chỉ huy trung tâm ở nhà tang lễ với vẻ mặt hơi tái, sau khi sắp xếp nhiều công tác tương quan, hắn đi lên đón Đoạn Văn Đống.

- Cục trưởng Đoạn, ngài đến rồi.

Đoạn Văn Đống đối diện với gương mặt chờ mong của Niên Chí Tân, rõ ràng là đang rất hy vọng với mình. Nhưng hắn lại căn bản không thể cho thủ hạ của mình một kết quả thích đáng.

- Được rồi anh Niên, không cần phải chờ người nũa, anh nói người ta chuẩn bị một chút đi. Đoạn Văn Đống nhìn về phía Niên Chí Tân rồi khoát tay áo dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Tuy Niên Chí Tân là người có tính tình cứng nhắc, nhưng cũng phải xem người đối diện là ai. Lúc này người đó là Đoạn Văn Đống, hắn cũng khó thể nào phát tính tình của mình ra được. Hắn nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, sau đó đồng ý, lại nói với Trần Tiêu Danh ở bên cạnh Đoạn Văn Đống: - Tiểu Trần, anh đi sắp xếp dùm tôi.

Sau khi Trần Tiêu Danh đi xa thì Niên Chí Tân mới nói với Đoạn Văn Đống: - Cục trưởng Đoạn, những người kia thật sự đúng là...

- Được rồi, anh cũng không nên oán trách người khác, bọn họ cũng có cái khó của mình, ai cũng không thể đắc tội được, đặc biệt là đắc tội với cấp trên cũng không phải chuyện gì hay. Sau khi nói hai câu thì Đoạn Văn Đống kéo Niên Chí Tân đi về phía người nhà của Tiểu Khương. Bố mẹ của Khương Tồn Minh đều là những người hơn sáu mươi tuổi, lúc này nhìn qua rất tiều tụy, bây giờ người sử lý sự vụ chính là anh của Khương Tồn Minh.

Khương gia cực kỳ cảm kích Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, dù sao với thân phận của Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân mà chạy tới chạy lui vì việc của Khương Tồn Minh, bản thân nó cũng làm cho gia đình bọn họ có thể diện.

- Cục trưởng Đoạn, đội trưởng Niên, các anh đã bận rộn cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ mệt chết người. Bố của Tiểu Khương nói hai câu với Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, sau đó run rẩy lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc.

Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân cũng không biết nói gì hơn với một ông bố kiên cường như vậy, hai người bọn họ nhận thuốc, sau đó Đoạn Văn Đống nói ra vài sắp xếp với lễ tang.

Bố của Tiểu Khương lúc này chợt nói: - Cục trưởng Đoạn, cám ơn anh đã quan tâm.

Sau khi nói vài câu thì Đoạn Văn Đống đi ra, Niên Chí Tân đi theo bên cạnh, hắn nhìn gương mặt của Đoạn Văn Đống, không khỏi đấm một cái lên cây cột trong nhà tang lễ.

Đoạn Văn Đống hiểu rõ tâm tình của Niên Chí Tân vào lúc này, hắn lên tiếng: - Anh nhất định phải nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải làm tốt công tác của lễ truy điệu lần này.

Niên Chí Tân có liên hệ với Đoạn Văn Đống nhiều năm, rất ít khi thấy cục trưởng Đoạn nói lời cứng rắn như vậy, thế là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu lời nói của lãnh đạo.

Ba mươi phút sau lễ truy điệu bắt đầu, khi tiếng nhạc buồn vang lên, ảnh của Khương Tồn Minh được treo lên, lúc này người thân đứng ở hai bên bắt đầu mặc niệm.

Đoạn Văn Đống, Niên Chí Tân và những vị lãnh đạo cục công an thành phố đứng im ắng bên dưới, bọn họ đưa mắt nhìn Khương Tồn Minh đang mỉm cười trong tấm ảnh, cả đám người đều cúi đầu làm mặc niệm.

Đoạn Văn Đống là người chủ trì lễ tang của Khương Tồn Minh, hắn nhìn gương mặt của Khương Tồn Minh trong hình mà không khỏi thầm nghĩ: "Cậu ra đi thanh thản, oan sai của cậu đã được rửa sạch, máu của kẻ thù cũng đã đổ, những kẻ hiềm nghi sẽ bị đưa ra xét xử, người nhà của cậu cũng nhất định sẽ..."

Lúc này Đoạn Văn Đống cũng không thể nghĩ thêm được điều gì khác, hắn nhìn gương mặt sáng lạn với nụ cười của Khương Tồn Minh, đối với Khương Tồn Minh bây giờ thì tất cả đều đã muộn.


- Mong mọi người bớt đau thương. Đoạn Văn Đống dù đau lòng nhưng vẫn phải nói ra sáu chữ này, những lời này hắn không phải chỉ nói cho bố mẹ Khương Tồn Minh ở bên cạn, còn nói cho Tiểu Mộ đang run rẩy ở sát bên.


Tiểu Mộ là một người phụ nữ kiên cường, mặc dù nàng cũng không xinh đẹp, thế nhưng trong mắt Đoạn Văn Đống thì cô gái này căn bản cực kỳ bội phục và đáng kính trọng. Không phải là vì nàng đã cố gắng bỏ qua tất cả để giải oan cho chồng, hơn nữa còn là vì tình yêu cao cả của nàng.


Một người tốt như vậy sao không nhận được báo đáp tương xứng chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK