Lý Khang Lộ khẽ nở nụ cười, bộ dạng cực kỳ có khí độ của lãnh đạo.
- Điều này là đương nhiên, thế nhưng chủ tịch Lý, tôi cảm thấy là anh thì sẽ càng an tâm hơn. Khi tôi nghe nói có một vị cán bộ trẻ tuổi đến nhận chức phó chủ tịch thường vụ, tôi thật sự cảm thấy rất e ngại, chỉ sợ bị vị phó chủ tịch kia lăn qua lăn lại khổ sở, nếu thật sự là như vậy thì trách nhiệm của tôi là rất lớn.
- Anh thì có trách nhiệm gì chứ? Đừng nói bừa.
Lý Khang Lộ nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Trưởng phòng La, lát nữa tôi còn có một hội nghị quan trọng, nếu anh không còn chuyện gì thì chúng ta để lần sau hãy tiếp tục trò chuyện.
- Chủ tịch Lý, thật sự là có chuyện cần báo cáo với ngài.
- Là thế này, hai ngày qua khách sạn của phòng tài chính có mua được vài món ngon, muốn mời ngài qua nếm thử món cá Tiên. Ngài xem, tối hôm nay ngài có rãnh không?
La Hạo Sưởng khẽ xoa xoa bàn tay, hắn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lý Khang Lộ rồi nói.
Món ngon phát ra từ trong miệng của trưởng phòng La làm cho Lý Khang Lộ cảm thấy hiếu kỳ, hắn suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói:
- Đến chiều anh liên lạc với Tiểu Lôi nhé!
- Vâng! Chúng tôi sẽ xếp hàng chào mừng ngài.
La Hạo Sưởng thật sự đã quen với tính cách của Lý Khang Lộ, biết rõ chủ tịch Lý nói ra những lời như vậy thì sự việc đã xem như mười phần thành công.
Nếu đổi lại là vị phó chủ tịch nào khác chủ quản phòng tài chính thì La Hạo Sưởng cũng sẽ không tỏ ra nóng sốt như vậy. Nhưng Lý Khang Lộ là ái tướng của bí thư Tiết, tuy lần này không thể trở thành phó chủ tịch thường vụ thành phố, nhưng ai cũng biết đây chính là đối tượng được bí thư Tiết bồi dưỡng trọng điểm để làm người nối nghiệp.
Nếu có thể lôi kéo được phó chủ tịch Lý, như vậy dù là đối với La Hạo Sưởng hay với phòng tài chính cũng là một chuyên vui lớn, căn bản không có gì thiệt hại.
- Chủ tịch Lý, buổi tối tôi đến đón ngài.
La Hạo Sưởng vừa nói vừa đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Lý Khang Lộ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lý Khang Lộ nghe thấy như vậy thì khẽ nhíu mày, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói hai chữ "vào đi", sau đó ánh mắt mới khẽ nhìn ra cửa.
- Chủ tịch Lý!
Thư ký Lôi mở cửa có chút bối rối, hắn nhanh chóng đi vào phòng. Khi Lý Khang Lộ lên tiếng thì hắn mở miệng chào chủ tịch bằng giọng điệu khá dồn dập.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Lý Khang Lộ chợt trầm xuống, tuy hắn vẫn rất thỏa mãn với thư ký của mình, thế nhưng bộ dạng hấp tấp của đối phương lại làm cho hắn cảm thấy khá bực bội.
- Bí thư Tiết mời anh đi qua một chút.
Thư ký Lôi Vân Khai rất quen thuộc tính cách của phó chủ tịch Lý Khang Lộ, lúc này thấy lãnh đạo cau mày thì sao không hiểu, thế là hắn cũng chẳng quan tâm giải thích, tranh thủ trầm giọng nói.
Lý Khang Lộ nghe nói bí thư Tiết Diệu Tiến cho gọi mình thì vẻ mặt mới hòa hoãn trở lại, hắn nhìn trưởng phòng La Hạo Sưởng rồi nói:
- Làm quan sẽ không được tự do, không tự do chính là người hầu, có lẽ lúc này không tham gia hội nghị được rồi. Tiểu Lôi, thông báo một câu với văn phòng, nói bí thư Tiết tìm tôi, lát nữa tôi sẽ đi qua.
- Vâng, tôi sẽ thông báo ngay.
Lôi Vân Khai đồng ý một tiếng, cũng không rời khỏi phòng. Lúc này La Hạo Sưởng lại cười nói:
- Chủ tịch Lý, anh cứ bận rộn công tác, đến tối tôi sẽ liên lạc với ngài.
La Hạo Sưởng là trưởng phòng tài chính, hắn thấy Lôi Vân Khai đã lên tiếng nhưng không muốn đi, tất nhiên còn có lời cần nói với chủ tịch Lý Khang Lộ, vì thế tranh thủ thời gian nói lời cáo từ.
- Có việc gì?
Lý Khang Lộ chờ La Hạo Sưởng rời khỏi phòng thì trầm giọng hỏi Lôi Vân Khai.
- Thư ký Trương cũng không nói gì nhưng nghe giọng điệu thì giống như rất sốt ruột.
Lôi Vân Khai nhìn thoáng qua Lý Khang Lộ, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.
Lý Khang Lộ khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Hắn là người thường xuyên đi theo bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn biết thư ký Trương Hiểu Đông của bí thư Tiết là loại người thế nào, sự việc có thể làm cho thư ký Trương bộc lộ tâm tình, điều này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lý Khang Lộ biết sự việc khó thể nào trì hoãn được, hắn đơn giản phân phó Lôi Vân Khai hai câu, sau đó nhanh chóng đi về phía khu văn phòng thị ủy.
- Chào chủ tịch Lý!
Trương Hiểu Đông đứng ở ban công hành lang trước phòng làm việc của bí thư Tiết, hắn thấy Lý Khang Lộ đi đến thì tranh thủ thời gian chào hỏi.
- Chào Hiểu Đông, bí thư Tiết bây giờ có rảnh không?
Lý Khang Lộ tuy rất muốn tìm hiểu chút thông tin từ Trương Hiểu Đông, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng thầm nghĩ Tiết Diệu Tiến đang nóng lòng tìm mình, thế là cưỡng chế ý nghĩ muốn tìm hiểu của mình.
Trương Hiểu Đông khẽ nhăn mày, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Lý, chỉ sợ anh phải chờ một chút, bí thư Tiết đang trò chuyện với chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương? Lý Khang Lộ chợt sững sờ, hắn nhanh chóng liên lạc hìn bóng trẻ tuổi trong đầu mình và ba chữ chủ tịch Vương. Tuy hắn không hiểu rõ vì sao tên phó chủ tịch mới đến kia lại chạy đến phòng làm việc của bí thư Tiết, thế nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác ê ẩm.
- Tôi sẽ chờ!
Lý Khang Lộ miễn cưỡng nặn ra nụ cười khô cứng, hắn bình tĩnh nói.
- Chủ tịch Lý, mời ngài sang bên này, chỗ này của tôi có trà ngon người ta dâng lên cho bí thư Tiết, mời ngài nếm thử.
Trương Hiểu Đông vừa đưa Lý Khang Lộ vào trong phòng làm việc của mình vừa khẽ nói.
Khi thấy Trương Hiểu Đông mở bình pha trà, tâm tư của Lý Khang Lộ chợt bay vào trong cửa phòng đóng chặt của bí thư Tiết. Hắn thầm suy đoán, lúc này hai người kia đang bàn bạc điều gì?
Từ khi đến thành phố Đông Bộ thì đây là lần thứ hai Vương Tử Quân đến nói chuyện với bí thư Tiết. Lần đầu tiên là một ngày sau khi báo danh, cuộc gặp mặt giữa hai bên chỉ là hai mươi phút. Trong thời gian hai mươi phút đó Vương Tử Quân vẫn nhớ rõ ràng Tiết Diệu Tiến chủ yếu đặt câu hỏi quan tâm đến các phương diện cuộc sống của mình, thế nhưng nếu xem xét kỹ càng thì chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Lần này gặp mặt thì Tiết Diệu Tiến lại chủ yếu bàn về vấn đề công tác, Vương Tử Quân cũng sớm đoán trước được chủ đề như vậy. Hắn vừa cười tươi hớn hở ngồi lắng nghe vừa lên tiếng trả lời những câu hỏi của bí thư Tiết.
Tiết Diệu Tiến dù bàn đến những công tác thường quy nhưng ánh mắt liên tục quét qua mặt Vương Tử Quân. Hắn nhìn vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi và cực kỳ trấn định trước mặt, thế là trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn: Chính mình đã xem thường người này rồi.
Tiết Diệu Tiến nghĩ đến văn kiện vừa nhận được từ tỉnh ủy, hắn giống như ăn phải một con ruồi trên bàn tiệc đầy sơn hào hải vị, tâm tình cực kỳ không thoải mái. Các cán bộ được điều xuống tạm giữ chức hầu như đều được coi là nhân tài, cần phải cung cấp cho bọn họ đầy đủ sân khấu để có thể phát triển tài hoa, tuyệt đối không thể làm qua loa cho xong như chuồn chuồn lướt nước. Phần văn kiện kia tuy không đề tên họ rõ ràng, thế nhưng Tiết Diệu Tiến loáng thoáng cảm nhận được văn kiện kia giống như rung núi dọa hổ, giống như nó đến chĩa thẳng vào mình.
Tiết Diệu Tiến là một bí thư thị ủy nhiều năm, hắn có quyền uy tuyệt đối ở thành phố Đông Bộ, dù là chủ tịch Nhâm Xương Bình cũng chưa từng đặt câu hỏi với quyết định của hắn, chuyện hắn đã muốn làm thì xưa nay chưa từng nhận khiêu chiến.
Dù tên cán bộ trẻ tuổi kia mượn lực đẩy lực, nhưng đối phương mượn lực như vậy lại làm cho Tiết Diệu Tiến khó thể lảng tránh. Cho dù hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố Đông Bộ, là người nói một không hai, thế nhưng đối mặt với văn kiện của tỉnh thì vẫn phải chấp hành.
- Chủ tịch Vương, anh đã xem qua văn kiện về vấn đề quản lý cán bộ tạm giữ chức của tỉnh ủy chưa?
Tiết Diệu Tiến nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn cũng không muốn tiếp tục đi đường vòng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Tiết Diệu Tiến, hắn dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói:
- Tôi đã xem qua, tôi cảm thấy tỉnh ủy đã nhìn xa trông rộng. Tất cả cán bộ từ tuyến trên xuống tạm giữ chức đều là nhân tài vĩ đại, bọn họ xuống tạm giữ chức chính là muốn tìm cho mình kinh nghiệm rèn luyện dưới cơ sở, chính là một phần tử có tác dụng xúc tiến công tác địa phương.
- Xem ra chủ tịch Vương đã tiếp thu rất thấu đáo tinh thần chỉ thị của văn kiện tỉnh ủy, mà thành phố Đông Bộ chúng ta lại phạm vào sai lầm ở phương diện này, đây cũng là một vấn đề cần phải xem xét. Trước nay vì có ý nghĩ muốn bảo vệ chủ tịch Lưu, thế cho nên chúng tôi đã cho chủ tịch Lưu có quá ít trọng trách. Tôi và chủ tịch Xương Bình đã trao đổi và cảm thấy cần phải tăng thêm trọng trách cho chủ tịch Lưu.
Tiết Diệu Tiến nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân:
- Đồng chí Xương Bình cho ra lời đề nghị hy vọng để chủ tịch Lưu hỗ trợ công tác của chủ tịch Vương, không biết đồng chí Tử Quân thấy thế nào?
"Tiết Diệu Tiến rõ ràng không phải là một người đơn giản chịu thua!"
Vương Tử Quân đã có dự đoán về kết quả này, hắn nhìn ánh mắt gây sự của Tiết Diệu Tiến, lại hời hợt nói:
- Tôi phục tùng sắp xếp của tổ chức, nhưng này bí thư Tiết, có một lần chủ tịch Lưu nói chuyện với tôi, anh ấy nói mình xuất thân từ ngành tài chính kế toán. Tôi cảm thấy nên để cho đối phương chủ tịch Lưu hỗ trợ công tác của tôi, đồng thời chúng ta cũng phải gia tăng chút trọng trách cho anh ấy, như vậy mới thật sự được gọi là quán triệt tinh thần chỉ thị của văn kiện tỉnh ủy.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tiết Diệu Tiến, nụ cười trên mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng nụ cười cũng đã nói rõ thái độ của hắn.
Tất nhiên Tiết Diệu Tiến nghe và hiểu thái độ của Vương Tử Quân, thế là hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ xem ra lần này còn phải mài giũa vị phó chủ tịch thường vụ này thêm một chút, vì vị cán bộ này thật sự quá góc cạnh.
- Chủ tịch Vương, tôi và chủ tịch Nhâm sẽ tổng hợp suy xét lại đề nghị của anh.
Tiết Diệu Tiến nói rồi khẽ nhìn ra bên ngoài:
- Tôi còn có chút chuyện, chúng ta hôm nay bàn đến đây thôi.
Vương Tử Quân đứng lên ghế sa lông nói:
- Bí thư Tiết, tôi xin cáo từ, nghe vua nói chuyện một buổi bằng đọc sách cả năm, lời này quả nhiên không sai. Hôm nay cảm tạ bí thư Tiết đã dẫn dắt, hy vọng sau này có thêm nhiều cơ hội được bí thư dạy bảo.
Tiết Diệu Tiến khẽ khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Tử Quân sau này cũng đừng nên khách khí như vậy, có gì cứ đến tìm tôi. Chúng ta là những người cùng nhập gánh công tác ở thành phố Đông Bộ, tôi chỉ là một người lớn tuổi hơn anh một chút, cũng có chút tuổi nghề, chưa nói những thứ gì khác, thật sự cũng có chút kinh nghiệm.
Vương Tử Quân bắt tay với Tiết Diệu Tiến rồi mỉm cười bỏ đi, lúc này tuy bí thư Tiết đã có phản ứng với thế công của hắn, thế nhưng hắn cũng đã bày tỏ rõ ràng thái độ của mình với bí thư.
Vương Tử Quân đã xem xét giữa hai thái độ phản kích và tiếp nhận, cuối cùng hắn vẫn chọn phản kích. Tuy phản kích thì hậu quả sẽ là sau này bị Tiết Diệu Tiến chèn ép, nhưng như vậy sẽ tỏ một thái độ rõ ràng với ban ngành lãnh đạo thành phố Đông Bộ, đó chính là một vị phó chủ tịch thường vụ như mình cũng không phải có cũng như không. Mình có ý kiến, cho dù Tiết Diệu Tiến không phê chuẩn, cũng không thể bày ra bộ dạng tai điếc mắt mù, cũng phải trận trọng suy xét.
Ngựa thiện bị người cưỡi, người thiện bị ức hiếp, nhẫn nhục chịu đựng sẽ làm cho người ta càng cảm thấy anh là loại mềm nhũn dễ ức hiếp, cuối cùng sẽ bị người ta cho ra rìa, đây cũng không phải là điều Vương Tử Quân mong muốn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, hắn thấy Lý Khang Lộ từ trong phòng làm việc của Trương Hiểu Đông đi ra. Khi hai người gặp mặt nhau thì Lý Khang Lộ đã cười ha hả đưa tay ra nói:
- Chủ tịch Vương, anh thật sự là ra tay bất phàm.
Vương Tử Quân khẽ bắt tay với Lý Khang Lộ rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói:
- Mỗi việc đều có mức độ của nó, nếu vượt qua mức độ thì sẽ là hăng quá hóa dở, gấp gáp khó thành công. Cho nên một số việc cũng cần làm theo khuôn phép, tuân thủ quy tắc, ngàn vạn lần đừng nên quá đáng.
Hai người nở nụ cười hiểu ý, nói một câu hai nghĩa, hai bàn tay xiết chặt cũng nhanh chóng thả ra. Tuy hai người vẫn nở nụ cười nhưng lại rất ăn ý đi về hai hướng khác nhau.
Lý Khang Lộ cũng không trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, hắn chờ Vương Tử Quân đi qua khúc ngoặt hành lang thì nói với Trương Hiểu Đông nãy giờ luôn đi theo sau lưng mình mà không nói lời nào:
- Thấy chưa, vị phó chủ tịch thường vụ của chúng ta thật sự là một người rất có tính cách.
Trương Hiểu Đông khẽ gật đầu mà không nói gì, hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, sau đó đưa tay mời Lý Khang Lộ.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình thì Triệu Quốc Lương cũng nhanh chóng đi vào với gương mặt tức giận. Hắn rót trà cho vương tử quân, sau đó dùng giọng tức giận không thôi nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi phòng lao động gọi điện thoại đến, nói rằng có một tổ kiểm tra trên tỉnh xuống khảo sát công tác của bọn họ, hỏi xem hai ngày nữa ngài có thời gian đến phòng lao động hay không?
Vương Tử Quân là lãnh đạo được phân công quản lý phòng lao động, ngày hôm qua trưởng phòng lao động đã đến mời Vương Tử Quân xuống thị sát kiểm tra công tác, nhưng bây giờ đối phương lại gọi điện thoại đến nói như thế, nếu nói trong sự kiện này không có cái gì đó thì thật sự là không thể tin được.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Quốc Lương, hắn thản nhiên nói:
- Người ta đã gọi điện thoại đến thì anh nói cho cục trưởng Hà của bọn họ biết, yêu cầu bọn họ tiếp đãi lãnh đạo cho tốt, hai ngày nữa tôi sẽ xống an ủi các đồng chí sau, sự việc như vậy đáng cho anh tỏ ra kích động vậy sao?
- Chủ tịch Vương, đám người phòng lao động làm như vậy rõ ràng là...
Gương mặt Triệu Quốc Lương đỏ bừng bừng, hắn trầm giọng nói.
- Bọn họ như thế nào? Chúng ta không cần phải lo.
Vương Tử Quân khẽ phất tay, sau đó hắn nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, anh thông báo cho phòng kiểm toán, nói sáng hôm nay tôi sẽ đến kiểm tra công tác.
Triệu Quốc Lương thật sự có chút không thoải mái nhưng cũng không dám cãi lời lãnh đạo, hắn lên tiếng đồng ý, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Không chờ Vương Tử Quân xuất phát thì Lưu Nham Phú đã tìm đến tận cửa, hắn đi vào cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đã quyết định thành thật công tác thêm một năm ở thành phố Đông Bộ này, anh cần gì phải cưỡng chế đưa tôi lên lò nướng?
- Cái gì là đưa lên lò nướng? Có lãnh đạo tìm anh nói chuyện rồi sao?
Vương Tử Quân đi ra trước bàn làm việc của mình, hắn cười ném cho Lưu Nham Phú một điếu thuốc, sau đó mời đối phương ngồi xuống ghế sa lông.
Lưu Nham Phú đến tất nhiên không phải là hỏi tội Vương Tử Quân, hắn vừa châm thuốc vừa nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Nhâm đã tìm gặp tôi, nói là sẽ gia tăng trọng trách cho tôi, đưa phòng tài chính cho tôi chủ trì phụ trách. Anh vừa đến nhưng có lẽ cũng hiểu rõ tình huống tài chính của thành phố, chính là khắp nơi đều há miệng chờ ăn, bây giờ ép tôi đến chống đỡ, không phải muốn lấy mạng tôi sao?
Lưu Nham Phú tuy ngoài miệng không ngừng kêu khổ nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện rõ tâm tình vào lúc này. Hắn là một quyền phó chủ tịch, khi mới đến thành phố Đông Bộ thì còn đầy nhiệt huyết, nhưng sau vài lần ngã đổ thì lưu lạc đến mức khó thể ngẩng đầu lên, bị phân công nắm phòng vệ sinh môi trường và phòng nghiên cứu chính sách, điều này làm hắn cảm thấy rất ngột ngạt.
Địa vị công tác của Lưu Nham Phú thật sự không còn gì, tuy hắn chỉ là cán bộ xuống tạm giữ chức nhưng như vậy cũng cực kỳ không thoải mái, có ai hy vọng mình chỉ bị xem là một vật bài trí cho vui?
Lưu Nham Phú biết được văn kiện của tỉnh ủy cũng không tính là muộn hơn so với Tiết Diệu Tiến, khi hắn nhìn thấy văn kiện kia thì người đầu tiên nghĩ đến chính là Vương Tử Quân, vị cán bộ thanh niên này thật sự làm cho hắn sinh ra mặc cảm.