- Bí thư Diêu, đây chính là trái tim chân thành của hơn năm triệu dân thành phố Lộc Hồ, kính mong ngài rút chút thời gian trong lúc cấp bách để đến cổ vũ thành phố chúng tôi một chút.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng chờ mong của Hậu Đại Hảo, trong lòng cảm thấy thoải mái, người này cái nhìn đại cục khá nhỏ, tầm mắt hẹp, thế nhưng lời nói khá hay, cũng không quá tệ. Lúc này hắn cười nói: - Anh đã nói như vậy thì tôi không đi căn bản là không có nhân tình, thế này đi, sáng mai anh liên hệ với Quảng Thắng, để anh ấy sắp xếp thời gian, tôi sẽ cố gắng đi qua một chút.
- Cám ơn bí thư Diêu, tôi biết là bí thư Diêu quan tâm đến sự phát triển của thành phố Lộc Hồ chúng tôi. Hậu Đại Hảo còn nói đến vài tình huống trong thành phố Lộc Hồ, sau đó thay đổi chủ đề: - Bí thư Diêu, sáng hôm nay mở hội nghị mà tôi cảm thấy mây mù dày đặc, tôi hiểu nội dung của hội nghị, thế nhưng bí thư Diêu, ngài biết đấy, tình huống cơ sở rất phức tạp, nếu muốn giải quyết tất cả vấn đề trong một hành động, như vậy chỉ sợ sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu.
Diêu Trung Tắc híp mắt không nói gì, giống như căn bản không nghe rõ lời phàn nàn của Hậu Đại Hảo. Hắn căn bản là không cam lòng, thế cho nên sự kiện này nhất định phải tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của bí thư Diêu.
Diêu Trung Tắc dù đang bị Vương Tử Quân áp chế ở phương diện uy danh trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng khi công tác vẫn là một phó bí thư tỉnh ủy, có thể vững vàng áp chế một người là trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân. Nếu Hậu Đại Hảo có được sự giúp đỡ của bí thư Diêu, như vậy cũng xem như giảm đi vài phần lo lắng.
- Bí thư Diêu, có câu nói thế này, làm việc thực chất thì có thể thúc đẩy sự nghiệp, lời nói suông sẽ liên tục phát sinh sai lầm. Ngài là người đi từ cơ sở lên trên, căn bản hiểu rõ tình huống cơ sở. Có một số việc không phải chúng ta không muốn sửa, căn bản là tệ đoan kéo dài quá lâu, không phải nói một câu thì có thể giải quyết được. Nếu như có đủ nhiệt tình thì những người hầu như chúng tôi hoàn toàn có thể đi liều mạng, nhưng vấn đề là sự việc cũng không phải như vậy, công tác nếu không tính được và mất đi những thứ quan trọng, chỉ sợ sẽ phát sinh rối loạn.
Diêu Trung Tắc hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn nói với gương mặt không chút biểu cảm: - Phương diện cải cách nhân sự chính là do một mình trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân thúc đẩy, cũng là một công tác trung tâm của tỉnh Nam Giang trong thời gian gần đây, tầm quan trọng của nó là gì thì tôi cũng không cần phải nói lại với anh. Anh là bí thư thị ủy Lộc Hồ, tư tưởng có thể có chút vướng mắc, thế nhưng phải hiểu và chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành, hơn nữa trong hạng mục này thì cần phải dốc toàn lực và cực kỳ chính cống mới được.
Diêu Trung Tắc lên tiếng làm cho tâm tình của Hậu Đại Hảo chợt trầm xuống, hắn thầm nghĩ, bí thư Diêu làm sao vậy? Đây rốt cuộc là lời nói thiệt tình hay đang giả vờ nói trái ý? Khi hắn đang phỏng đoán thì chợt nghe Diêu Trung Tắc nói tiếp: - Nhưng anh cũng không nên hạ thấp tâm tình của mình, có một số việc thật sự có tồn tại khó khăn, nhưng khó khăn này không phải chỉ có ở thành phố Lộc Hồ, thậm chí còn có tính phổ biến, có khó khăn gì các anh có thể tập trung phản ánh.
[CHARGE=4]Hậu Đại Hảo nhìn gương mặt tươi cười của Diêu Trung Tắc, lúc này mới khẽ gật đầu giống như trút đi gánh nặng.
Niên Chí Tân có tâm tình không quá tốt, hắn là thủ trưởng của Tiểu Khương, hắn không những cảm thấy lo lắng, còn cực kỳ khó chịu vì những tin đồn lảm nhảm ở bên ngoài, những lời nói ngoài xã hội giống như một con sâu đục khoét trong lòng hắn. Hầu như lúc này tất cả mọi người đều muốn bắn chết chiến hữu của hắn, thậm chí dư luận còn nói rằng nếu không bắn chết cũng phải làm cho ngã ngựa. Lúc này tất cả dư luận đều có oán hận với bọn họ, nhận định là cảnh sát làm ác, không bắn chết thì khó thể nào làm giảm căm phẫn của lòng dân. Niên Chí Tân chỉ có thể cười khổ với dư luận, hắn cũng không quá tức giận, chỉ là cảm thấy rất thê lương mà thôi.
Niên Chí Tân căn bản là tin tưởng vào nhân phẩm của một cảnh sát trẻ như Tiểu Khương, vấn đề là cho đến bây giờ thì những tin tức truyền đến từ thành phố Lâm Hồ luôn gây bất lợi cho Tiểu Khương.
Lúc này báo chí đưa tin quá nhiều, căn bản bao phủ cả hệ thống công an trong tỉnh nam giang. Dù là đầu đường hay cuối phố thì dân chúng cũng đều mở miệng mắng bọn họ, hơn nữa lời mắng chửi là cực kỳ khó nghe. Còn đám phóng viên thì mỗi ngày đều chặn lấy văn phòng của đội cảnh sát hình sự, làm hại bọn họ mỗi ngày cần đi làm gì cũng phải ra từ cửa sau, thật sự là uất ức chết người.
Sau vài ngày như vậy thì Niên Chí Tân thật sự muốn nhảy xổ ra chửi đám người khốn kiếp kia, các anh đừng lãng phí công sức trên người của công an, nếu có thời gian và có công phu thì nên đi làm những chuyện thực chất, không bằng hỗ trợ cục công an điều tra chân tướng sự việc, đây mới thật sự là trách nhiệm xã hội. Nếu như có thể vạch trần chân tướng sự việc, như vậy sự việc vốn nhức nhối này sẽ được quét sạch, hình tượng của công an lại tỏa sáng trong mắt nhân dân.
Nhưng dù Niên Chí Tân có nén giận thế nào thì cũng không dám mở miệng mắng đám khốn kiếp kia, hắn căn bản ước gì có thể lý luận với bọn họ một phen, có thể nói rõ tất cả vấn đề. Hắn là lãnh đạo đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng, bây giờ hắn căn bản đã không ngồi yên được nữa. Hắn cố gắng ép mình tỉnh táo một chút, tuy trong lòng cực kỳ mắng nhiếc đám phóng viên không ra gì kia, thế nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình của mình.
Lúc này biện pháp tốt nhất chính là điều tra được chân tướng sự việc, thế nhưng đám thành viên tổ điều tra đi cùng Tiểu Khương đến thành phố Lâm Hồ lại căn bản không có căn cứ nào chính xác, không thể chứng minh sự trong sạch của Tiểu Khương. Dù đám người này cực kỳ cố gắng giải oan cho Tiểu Khương, thế nhưng pháp luật không căn cứ vào tình người, thứ cần thiết lúc này là chứng cứ.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa truyền vào trong, Niên Chí Tân sửa lại mái tóc và trang phục của mình, sau đó nói một câu mời vào.
Đi vào là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, gương mặt tiều tụy làm cho nàng giống như mất đi vẻ tươi sáng của mình. Khi thấy cô gái này thì Niên Chí Tân tranh thủ thời gian đứng lên: - Tiểu Mộ đấy à, mời ngồi.
Cô gái kia cũng không ngồi xuống ghế sa lông theo lời mời của Niên Chí Tân, nàng dùng ánh mắt chần chờ nhìn Niên Chí Tân, sau đó nước mắt đã chảy tràn. Niên Chí Tân chợt cảm thấy luống cuống tay chân, hắn tranh thủ rót một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái, sau đó cố gắng an ủi: - Tiểu Mộ, em gái, em đừng có gấp, em hãy nghe anh nói, hôm qua anh vừa mới liên hệ với tổ chuyên gia trong bệnh viện, bọn họ nói tình hình của Tiểu Khương rất tốt, không bao lâu sau sẽ tỉnh lại. Lúc này chúng ta cũng không nên dọa chính mình, em hiểu không?
Tiểu Mộ ngẩng đầu lên thật mạnh, gương mặt buồn vui lẫn lộn. Niên Chí Tân cảm thấy rất khổ sở, hôm qua hắn thật sự có liên hệ với tổ chuyên gia của bệnh viện, thế nhưng ý nghĩ của tổ chuyên gia chính là khả năng tỉnh lại của Tiểu Khương là rất thấp.
Thấp, và thậm chí là không có, nhưng bây giờ Niên Chí Tân không dám nói ra kết quả tàn khốc này cho một người phụ nữ mới cưới như Tiểu Mộ. Hắn không đành lòng đâm một đao vào vết thương đang có sẵn trong lòng nàng.
- Đội trưởng Niên, bây giờ chúng ta biết phải làm sao?... Cô gái khóc thút thít, sau đó giống như nói với Niên Chí Tân, thế nhưng nửa câu sau lại không nói nên lời.
Niên Chí Tân rót cho cô gái một ly nước, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói: - Tiểu Mộ, em gái, em hãy nghe anh nói, mặc dù trước kia chúng ta chỉ gặp nhau vài lần, nhưng Tiểu Khương là người cả ngày đi theo anh, anh rất hiểu tính nết của cậu ấy. Anh chỉ mới biết hai em được hai năm, nhưng các em đã quen nhau cả chục năm, anh mong em tin tưởng Tiểu Khương, vì cậu ấy căn bản không phải là người như vậy.
- Em biết rõ điều này, nhưng bây giờ em phải làm sao? Tiểu Mộ không chờ Niên Chí Tân nói xong, nước mắt đã rơi như mưa, mãi một lúc lâu sau mới ngừng khóc. Đúng lúc này có người đi vào trong phòng.
- Đội trưởng Niên, vừa rồi cục công an vừa gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Trần muốn đến kiểm tra công tác của cục công an thành phố, lát nữa sẽ đi đến chỗ chúng ta. Người đi vào chính là phó chủ nhiệm văn phòng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng tên là Trần Thiếu Cương, hắn vừa thấy Niên Chí Tân thì vội vàng nói.
Trong thành phố Đông Hồng chỉ có một vị chủ tịch Trần, chính là chủ tịch Trần Gia Hòa. Đông Hồng là thành phố cấp phó tỉnh, Trần Gia Hòa tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cấp bậc cũng không thấp hơn Đậu Minh Đường, hơn nữa phương diện quyền lực lại rất mạnh.
Mặc dù với thế cục bây giờ ở thành phố Đông Hồng thì Trần Gia Hòa căn bản là yếu hơn Đậu Minh Đường, thế nhưng Đậu Minh Đường lại lớn hơn Trần Gia Hòa chục tuổi, Trần Gia Hòa mới qua bốn mươi, căn bản là người trẻ trung khỏe mạnh, được xem trọng ở thành phố Đông Hồng. Nhiều người thầm liên hệ với hắn, có người trực tiếp nói hắn là người sẽ kế nhiệm chủ tịch Chử Vận Phong.
Những tin đồn thế này phần lớn là giả, thế nhưng có một điều có thể kết luận, chính là chủ tịch Trần không phải một nhân vật dễ chọc vào. Niên Chí Tân công tác trong đội cảnh sát hình sự cả hai mươi năm, tất nhiên căn bản đã từng đón tiếp nhiều lãnh đạo thị ủy đến thăm, thế nhưng lúc này chủ tịch Trần đến quá trùng hợp, căn bản không làm cho hắn sinh ra cảm giác không yên.
Bây giờ cảnh sát hình sự và lãnh đạo thị ủy giống như những con nhím đối diện nhau, hai bên đều bất hòa, tránh được thì tránh, trốn được thì trốn. Có ai tình nguyện động vào một con nhím thế này? Nếu không cần thận thì sẽ bị nó đâm vào người.
[CHARGE=4]- Cục công an có yêu cầu gì không? Niên Chí Tân áp chế tâm tình bực bội, hắn cố gắng làm mình trở nên yên tĩnh một chút.
Trần Thiếu Cương là người đi theo Niên Chí Tân khá lâu năm, hắn căn bản hiểu rõ phương thức làm việc của Niên Chí Tân, thế là dùng giọng ngưng trọng nói: - Cục công an không có yêu cầu gì, chỉ nói chúng ta làm tốt công tác tiếp đãi là được.
Niên Chí Tân khẽ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Trần Thiếu Cương, lại chỉ vào Tiểu Mộ nói: - Cậu đưa Tiểu Mộ đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, xem Tiểu Mộ có chuyện gì cần xử lý không, đồng thời khi Tiểu Mộ đi về thì tìm xe chở về.
Tiểu Mộ vốn đang có chuyện cần nói với Niên Chí Tân, lúc này thấy Niên Chí Tân có công tác tiếp đãi cần làm, căn bản không thể quan tâm đến mình, thế nên có chút băn khoăn, không khỏi tranh thủ thời gian từ chối: - Đội trưởng Niên, anh cứ bận rộn đi, tôi tự mình đi là được.
- Tiểu Mộ, em nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, việc công việc tư thì anh đều phải làm, em cứ yên tâm. Niên Chí Tân nói rồi khoát tay đi ra ngoài phòng làm việc. Hắn đi khá nhanh, thứ nhất là vì Trần Gia Hòa đến, hắn căn bả không biết đó là chuyện tốt hay xấu; thứ hai cũng vì hắn không biết phải đối diện với Tiểu Mộ như thế nào, hắn tràn đầy thương tiếc đối với nàng. Nếu như Tiểu Khương mãi mà không tỉnh lại, như vậy sẽ là một vận rủi lới với Tiểu Mộ.
Niên Chí Tân để cho nhân viên văn phòng thông báo cho lãnh đạo đội cảnh sát hình sự, sau đó hắn ngồi chờ trong phòng họp. Người đầu tiên đi vào chính là chính ủy Lý Cảnh Sáng của đội cảnh sát hình sự, là bạn già công tác cùng công tác khá lâu năm của Niên Chí Tân.
- Đội trưởng Niên, nếu không thì anh đi phá án đi. Đội số ba có một vụ án liên quan đến tỉnh hàng xóm, không bằng anh ra mặt phối hợp một chút. Lý Cảnh Sáng ném cho Niên Chí Tân một điếu thuốc rồi trầm giọng đề nghị.
Niên Chí Tân giữ im lặng, thế nhưng trái tim không khỏi dâng lên họng. Hắn biết rõ lúc này lòng mình có hơi hoảng loạn, thế nhưng vẫn dùng sức bấm ngón tay cho mình tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của Lý Cảnh Sáng, ánh mắt của đối phương có che giấu nụ cười, lại có chút vui vẻ. Nhưng trường hợp này Niên Chí Tân căn bản không dám biểu hiện ra tình cảm riêng tư, hắn là một cán bộ lão thành của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, hắn căn bản thầm hiểu câu nói của đối phương có nghĩa là gì.
Lúc này Niên Chí Tân thật sự thấy cảm động, thật ra nhiều khi hắn và Lý Cảnh Sáng căn bản là hai dòng nước không chung một bầu. Hắn cảm thấy khó chịu vì mỗi lần phân tích vụ án nào đó thì Lý Cảnh Sáng thường dùng giọng thao thao bất tuyệt để nói về các đạo lý lớn, nói từ chủ nghĩa duy vật đến phương pháp biện chứng. Hắn cảm thấy những thứ kia căn bản không liên quan gì đến phương diện phá án, phá án căn bản không cần nguyên tắc lý luận quá rõ ràng, chỉ cần kết hợp lý luận với thực tế mới căn bản làm được việc.
Cũng vì nguyên nhân này mà Niên Chí Tân cảm thấy Lý Cảnh Sáng nói nhiều không hay, nhưng lúc này là thời điểm mấu chốt nhưng Lý Cảnh Sáng lại biết lấy đại cục làm trọng, căn bản tranh thủ cho vinh dự của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, nói ra những câu như vậy là khó có được. Mục đích của Trần Gia Hòa đến đây lần này là gì thì không cần nói cũng hiểu rõ ràng.
Ý nghĩ của Lý Cảnh Sáng chính là Niên Chí Tân ngồi đây chờ Trần Gia Hòa răn dạy thì không bằng trốn đi, không quan tâm và không gặp mặt thì sẽ không quá phiền não bực bội.