Diệp Thừa Dân không phân trần mà cúp điện thoại, có thể nói đã rõ ràng, còn Vương Tử Quân nghĩ thế nào lại là vấn đề khác.
Vương Tử Quân nhìn điện thoại, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Vài phút sau hắn bắt đầu xem xét văn kiện của mình.
Khi mọi người đang chờ mong lãnh đạo thượng cấp đến khảo sát kiểm tra công tác, lúc này cuộc thi viết tuyển cán bộ công chức đã được bắt đầu. Cuộc thi này tuyển chọn ra những người phù hợp để tiếp tục vòng phỏng vấn, thế cho nên được chú ý cao độ.
Vì tránh tình huống làm bừa, Vương Tử Quân đã nhiều lần chỉ thị, cũng thành lập chín tổ giám sát, căn bản tiến hành giám thị và đôn đốc, có thể nói cực kỳ nghiêm khắc.
Cũng vì trình tự này của phòng tổ chức tỉnh ủy mà rất nhiều thí sinh tỏ ra hài lòng, nhưng cũng có vài người không thỏa mãn. Ví dụ như những người không muốn dùng thực lực bản thân để cạnh tranh, bọn họ cảm thấy không hài lòng, mà Trần Tử Khải chính là một trong những người như vậy.
- Đám người này đúng là mắt mù, cứ chờ đó cho ông, để xem sau này ông thu thập các người như thế nào. Trần Tử Khải thầm ghi hận, hắn hùng hổ đi ra khỏi trường thi.
- Con trai, thi cử thế nào rồi? Bố của Trần Tử Khải luôn chờ ở bên ngoài, bây giờ thấy con đi ra thì tranh thủ tiến lên chào đón.
Trần Tử Khải nhìn bố mình rồi dùng giọng hung hăng nói: - Thế nào, cái gì mà thế nào, còn như thế nào nữa? Bố không phải nói đã chuẩn bị xong rồi à? Như thế nào con lại không thấy có chuẩn bị gì cả vậy?
Trần Gia Luân nhìn bộ dạng của con trai mà hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn biết trình độ của con mình, cái gì cũng không biết, nếu như thi cử bằng thực lực thì căn bản không thể đậu được.
Nhưng Trần Gia Luân cũng không lo lắng với vấn đề này, hắn vỗ vỗ vai con trai, sau đó cười nói: - Con trai, chuyện này cũng không có gì cần lo lắng, con của Trần Gia Luân này không có gì phải ngại, chuyện này bố sẽ xử lý thay cho con.
- Bố có thể lo được chuyện này sao? Trần Tử Khải dùng ánh mắt không tin nhìn bố mình rồi hỏi.
- Tất nhiên là có thể lo được, nếu không thì tôi còn là bố của cậu sao? Trần Gia Luân nói đến đây thì lại chêm thêm một câu: - Bố nói là làm được, không phải còn có dượng của con sao, anh ấy không gì không làm được.
Trần Tử Khải nghe bố nhắc đến dượng thì không khỏi không nở nụ cười, thế nhưng lại có chút do dự: - Dượng sẽ lo chuyện của con sao?
- Chuyện của con đã được bác gái thông báo cho thư ký trưởng Phòng, chúng ta cứ tìm đến thư ký trưởng Phòng là được. Chuyện này căn bản không là gì với thư ký trưởng Phòng, con cứ chờ đó mà nhận tin tức tốt là được. Khi hai cha con Trần Gia Luân nói chuyện với nhau thì một nam một nữ trẻ tuổi từ nơi không xa đi đến. Khi người nam thanh niên thấy Trần Tử Khải thì gật đầu nói: - Chào anh, Trần Tử Khải.
Cô gái kia lại trừng mắt nhìn Trần Tử Khải, sau đó dùng giọng có chút mỉa mai nói: - Trần đại tài tử, thi cử thế nào rồi? Anh nói văn phòng tỉnh ủy chỉ cần một người, hơn nữa người đó chính là mình mà.
Cô gái tuy duyên dáng xinh xắn nhưng tính tình có chút chua ngoa, lời nói của nàng làm cho Trần Tử Khải cảm thấy không chút thoải mái. Khi hắn đi học thì có chút động tâm với cô gái này, thế nhưng lại bị nàng từ chối. Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Tử Khải tiến hành châm chọc khiêu khích cô gái, thế là cô nàng chuyển sang căm thù hắn.
- Trương Hiểu Phỉ, cô đừng tưởng rằng Trương Đại Vĩ của cô thi tốt thì có thể đến đây châm chọc tôi. Tôi nói cho cô biết, dù Trương Đại Vĩ có thi tốt thì nhân tuyển cho vị trí ở văn phòng tỉnh ủy chỉ có một, đó là tôi. Trần Tử Khải nhìn thoáng qua tên nam thanh niên bên cạnh, sau đó trầm giọng phản kích.
Nam thanh niên vốn định kéo Trương Hiểu Phỉ đi, lúc này Trương Hiểu Phỉ nhanh chóng bỏ qua tay của người yêu, nàng nhìn Trần Tử Khải rồi cười lạnh nói: - Ôi, Trần Tử Khải thật sự không biết là da mặt anh quá dày sao? Anh thi thế nào mà chúng tôi còn chưa hiểu sao? Khi anh viết bài luận chỉ có được ba trăm chữ, không đúng, cũng không phải là ba trăm chữ đúng nghĩa. Hì hì, anh đúng là có trình độ, ba trăm chữ cho một bài luận, tôi cũng không biết anh chắt lọc từ ngữ như thế nào. Nhưng tôi lại chợt nhớ đến một vấn đề, chính là yêu cầu bài luận phải có một ngàn chữ thì phải.
- Cái gì mà chắc chắn đi vào văn phòng tỉnh ủy, tôi thấy anh trước tiên vào được vòng phỏng vấn rồi nói sau. Cô gái nói xong thì kéo bạn trai Trương Đại Vĩ ở bên cạnh rời đi.
Trần Tử Khải bị người ta nói trúng tim đen, gương mặt hắn cực kỳ âm trầm, hắn rất muốn giải thích hai câu với Trương Hiểu Phỉ, thế nhưng lại cảm thấy chột dạ, không khỏi cảm thấy lo lắng. Bài luận của hắn chỉ có ba trăm chữ, cũng không phải hắn không muốn viết thêm, chủ yếu là không còn chữ nào, hắn không thể nào viết ra được nữa.
- Tử Khải, đừng nghe con bé kia nói bậy, nha đầu kia thì biết cái quái gì? Khi thấy bộ dạng trầm thấp của con trai thì Trần Gia Luân vỗ vỗ vai an ủi. Tuy hắn là người làm bố rất hy vọng con mình dựa vào bản lĩnh để đường đường chính chính đạt thành tích cao trong kỳ thi. Thế nhưng đây dù sao cũng là con mình, khi thấy con chịu uất ức thì hắn không thể không an ủi vài lời.
Lời nói của hắn làm cho tinh thần của Trần Tử Khải chợt chấn động, hắn đưa mắt nhìn bố mình rồi trầm giọng nói: - Bố, thật sự có thể lo được cho con sao?
- Con hoài nghi cái gì vậy? Trần Gia Luân nhìn lướt qua con trai mình, sau đó trầm giọng nói.
Khi hai cha con đang trò chuyện với nhau thì Trương Hiểu Phỉ và Trương Đại Vĩ đang nắm tay nhau cũng đang thảo luận vài vấn đề. Lúc này người lên tiếng là Trương Đại Vĩ, hắn dùng giọng oán trách nói với Trương Hiểu Phỉ: - Hiểu Phỉ, em cũng không phải không biết Trần Tử Khải là ai, không có chuyện gì cũng đừng châm chọc cậu ta.
- Hừ, em không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn ta, cái gì mà chỉ có một nhân tuyển là Trần Tử Khải hắn chứ? Em nói cho anh biết, trong mắt em thì người đó chỉ có thể là anh, anh có nghe em nói không đấy? Trương Hiểu Phỉ nhìn bạn trai của mình, trong mắt có chút điêu ngoa.
Trương Đại Vĩ gãi đầu với phản ứng của bạn gái mình, hắn nói: - Anh...Nhiều người tham gia cuộc thi, anh sao có thể xác định người cuối cùng là mình được? Điều này...Điều này căn bản là khó nói trước được.
- Hừ, anh phải liều mạng và có dũng khí, nếu không anh sao gặp được bố mẹ em, bọn họ chính là... Trương Hiểu Phỉ nhìn Trương Đại Vĩ, hai mắt không hiểu sao lại đỏ lên.
Trương Đại Vĩ nhìn bộ dạng của bạn gái, hắn có chút sợ hãi, thế là dùng giọng đảm bảo nói: - Anh...Anh đảm bảo với em, anh nhất định sẽ thi đậu.
- Như vậy mới tốt chứ! Trương Hiểu Phỉ nhanh chóng nở nụ cười, Trương Đại Vĩ nhìn và cảm thấy như bầu trời đầy mây chợt xuất hiện ánh nắng chói chang làm cho tâm tình của mình trở nên tốt đẹp hơn. Hai người yêu đi ra đường ăn một bữa cơm ngon, vô tình đều cảm thấy ngọt ngào tốt đẹp.
Trương Đại Vĩ thanh toán tiền cơm, sau đó cả hai cùng nhau đi ra công viên hóng mát. Sau khi ngồi xuống bên dưới một cành liễu, Trương Hiểu Phỉ bắt đầu quy hoạch cho tương lai sau này của hai người. Khi nàng đang nói cực kỳ vui vẻ thì chợt nghe Trương Đại Vĩ dùng giọng lo lắng nói: - Nếu như Trần Tử Khải thật sự đậu thì phải làm sao bây giờ?
- Hắn ta mà thi đậu sao? Anh không cần quan tâm, hắn khó thể nào vượt qua kỳ thi này được. Trương Hiểu Phỉ nở nụ cười duyên dáng, lại dùng giọng khinh thường nói.
Trương Đại Vĩ cũng không quan tâm đến câu nói giễu cợt của bạn gái, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng: - Nếu như hắn thật sự đậu thì sao?
- Không bao giờ, trưởng phòng Vương luôn nói rằng cuộc thi này yêu cầu công khai công chính, như thế nào hắn sẽ thi đậu được? Trương Hiểu Phỉ vung tay lên dùng giọng tự tin nói.
- Anh đang nói đến chuyện nếu như. Trương Đại Vĩ vẫn có chút mất tự tin, hắn dùng giọng lo lắng nói.
- Không có nếu như gì cả, nếu thật sự có chuyện như vậy, em sẽ đi tố cáo hắn ta. Trương Hiểu Phỉ nói đến phương diện tố cáo thì vung vẫy bàn tay của mình, bộ dạng cực kỳ phấn đấu.
Mây đen bao phủ làm cho trương hiểu phỉ Đông Hồng có vài phần âm u buồn bực. Lúc trong trong phòng họp số bốn của văn phòng tỉnh ủy, có vài người đàn ông không chịu được bầu không khí đè nén bên trong phòng, thế là đi ra ngoài hút thuốc.
Vài người đàn ông này nhìn qua có vẻ khác nhau, thế nhưng thói quen nhiều năm lại làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy không bình thường. Bọn họ chia thuốc cho nhau, trong vẻ nhiệt tình còn có vài phần kiêu ngạo.
- Anh Lý, nghe nói thành phố các anh bị phê bình, hơn nữa bị phê bình khá nặng. Lật Hiển Tinh đã được điều động đến làm trưởng phòng tổ chức thành phố Lâm Hồ, hắn cười tủm tỉm nói với trưởng phòng tổ chức thành phố Ô Phổ là Lý Hiển Đạo ở bên cạnh.
Lý Hiển Đạo vốn là một vị trưởng phòng tổ chức ở thành phố khác, bây giờ vì nguyên tắc điều động xen kẻ mà đi đến thành phố Ô Phổ nhận công tác. Thành Phố Ô Phổ là địa bàn của Lật Hiển Tinh, cũng vì nguyên nhân này mà quan hệ của hai người vốn rất không tốt. Dù sao thì Ô Phổ cũng là nơi trước đó là địa bàn của Lật Hiển Tinh, bây giờ Lý Hiển Đạo đến, bộ hạ cũ của Lật Hiển Tinh có vài phần thất thế.
Tuy trong lòng Lật Hiển Tinh biết rõ điều này là khó tránh khỏi, biết rõ Lý Hiển Đạo đi đến làm trưởng phòng tổ chức Ô Phổ, chắc chắn sẽ không giữ người của mình ở lại, thế nhưng hiểu là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác.
Lúc này hai người đứng cùng một chỗ, Lật Hiển Tinh chuẩn bị dùng lời lẽ khích bác để báo thù.
Lý Hiển Đạo cũng là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn căn bản đi đến địa phương mới và cảm thấy khó thể triển khai công tác, tâm tình cũng không khá hơn Lật Hiển Tinh bao nhiêu. Bây giờ nghe thấy Lật Hiển Tinh dùng giọng quái dị nói về mình, hắn hiểu rõ ý nghĩa của nó. Hắn cũng không phải một người yếu thế, vì vậy mới cười nói: - Cũng thật sự là như vậy, bí thư đã mắng tôi một chặp, hai ngày qua thấy tôi thì gương mặt cực kỳ âm trầm.
- Anh xem như siêu thoát khỏi bể khổ, nhưng lại làm cho tôi khó xử, không bằng anh dạy cho tôi vài chiêu, để tôi nhanh chóng giải quyết sự việc khó khăn này.
Lật Hiển Tinh tuy công tác cũng bị mắng xối xả, cũng không có gì đáng tự hào, lúc này Lý Hiên nói về công tác của mình, thực ra lại chọc sang công tác của hắn, cũng không có ý gì tốt.
Hai người trò chuyện châm chọc lẫn nhau, chợt có người nói: - Hai anh cũng đừng đứng đây mà cứng miệng với nhau, bí thư Diêu có ý gì thì các anh cũn không phải không biết. Tôi nói cho các anh biết, csc anh nên thành thật làm theo sắp xếp của bí thư Diêu, làm tốt công tác của mình, còn những thứ khác cũng đừng nói nhiều.
Lý Hiển Đạo nhìn người lên tiếng, hắn cười khổ nói: - Anh nói cũng đúng, chúng ta nên làm tốt công tác của mình. Đúng rồi, anh nói xem bí thư Diêu có tham gia hội nghị hôm nay không?
- Sao bí thư Diêu không tham gia? Lật Hiển Tinh nhìn bốn phía rồi khẽ nói: - Phải biết rằng hai ngày trước phòng tổ chức tỉnh ủy tổ chức hội nghị đẩy mạnh cải cách nhân sự, bí thư Diêu còn tự mình đi qua, huống hồ là hội nghị quan trọng như hôm nay.
Lật Hiển Tinh vừa lên tiếng thì bốn phía chợt tĩnh lặng. Hắn dùng ánh mắt xấu hổ nhìn bốn phía, sau đó hối hận vì chính mình nói lỡ lời, thế là chợt nói: - Tôi thế nào lại cảm thấy trưởng phòng Vương có chút mất hứng nhỉ? Chúng ta nên bỏ ra chút tâm tư, cũng đừng biến mình thành nơi lãnh đạo trút giận.
Người này vừa lên tiếng thì thấy Vương Tử Quân từ một bên đi đến. Cùng đi với Vương Tử Quân ngoài Du Giang Vĩ còn có Diêu Trung Tắc. Lúc này hai người đang cười cười nói nói đi về phía phòng họp, bộ dạng hài hòa.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi nghe nói lần này thi tuyển công chức có lực ảnh hưởng rất lớn, không ít tỉnh bắt đầu cho ra thông cáo, chuẩn bị tiến hành công tác tuyển chọn công chức giống như Nam Giang. Vài ngày trước bí thư Lưu tỉnh bạn có gọi điện thoại cho tôi, muốn mượn hai vị đồng chí có kinh nghiệm phong phú của chúng ta đến giúp đỡ bên kia tổ chức cải cách nhân sự. Diêu Trung Tắc đi bên cạnh Vương Tử Quân với bộ dạng cực kỳ vui vẻ.
Vương Tử Quân nở nụ cười nhạt, vẻ mặt rất tốt: - Bí thư Diêu, tôi đồng ý trao đổi kinh nghiệm với các thành phố anh em, nhưng bây giờ chúng ta cũng đang ném đá qua sông, cũng không nên tự cao tự đại, cũng không thể coi nhẹ chính mình để rồi kiêu ngạo vểnh mũi lên trời. Nếu lỡ may hòn đá của mình rơi vào dòng sông, chỉ sẽ là trò cười lớn cho thiên hạ.
- Tử Quân nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế lúc này chúng ta đang tiến hfanh các công tác cải cách nhân sự, tôi đề nghị nên tăng lớn động lực, tranh thủ thời gian sớm nhất để có hiệu quả tốt hơn. Diêu Trung Tắc gật đầu phụ họa giống như thuận thế đẩy xe, càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy một đấm của mình giống như đập vào bông.
Vương Tử Quân mặc dù có chút không vui với biểu hiện này của Diêu Trung Tắc, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nén giận, không thể không nể mặt đối phương.
Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc có không ít phương diện giao nhau khi công tác. Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, thế nên nhúng tay vào công tác nhân sự không phải là vấn đề. Mặc dù hắn cảm thấy có chút hèn mọn vì biểu hiện của Diêu Trung Tắc, thế nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì khác thường, cũng căn bản là không có kế sách nào đối phó cho hiệu quả.
Người ngoài thường nói da mặt dày có thể ăn thịt, da mặt mỏng chỉ ăn xương, xem ra bí thư Diêu thật sự xứng đáng với một người mặt dày.