- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý.
Lộ Chiêu Thông là người rất lễ phép ở phương diện này, dù hắn bị người phụ nữ trong xe chửi mắng một phen, thế nhưng vẫn bình tĩnh xin lỗi. Nhưng bộ dạng dàn xếp ổn thỏa của hắn lại chọc giận Tô Anh ở bên cạnh? Nàng giữ lấy tay Lộ Chiêu Thông, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói về phía chiếc xe kia:
- Cô làm gì vậy? Không phải chỉ chạy một cái xe vứt đi sao? Đường này không phải của nhà cô, làm việc phải có trước có sau, bà cô đang đi trên đường, dựa vào cái gì bắt bà cô tránh ra cho cô đi?
Vương Tử Quân thấy Tô Anh có chút càn quấy thì chợt đổ mồ hôi, thầm nghĩ em họ của mình từ nhỏ đã quen sống an nhàn sung sướng, trước nay chưa từng có thói quen cúi đầu, bây giờ nổi nóng thì cực kỳ mạnh miệng. Thế là hai cô gái đưa mắt nhìn chằm chằm vào nhau, rất có bộ dạng muốn gây chiến.
- Tô Anh, Tâm Vũ, ôi hai em cũng đừng cự cãi, thật sự là nước lớn ngập miếu long vương, người một nhà sao lớn tiếng với nhau làm gì?
Cửa xe phía bên kia mở ra, Vương Tử Hoa mặc một bộ tây trang bước xuống xe.
- Tâm Vũ, anh giới thiệu cho em, đây là em họ Tô Anh, là con gái của cô cô nhà anh. Tô Anh, đây là bạn gái của anh, Tôn Tâm Vũ.
Vương Tử Hoa vừa xuống xe đã cười ha hả nói với hai người Tô Anh.
Lộ Chiêu Thông nào ngờ gặp thân thích của Tô Anh ở đây? Dù hắn có vẻ rất trấn định nhưng trên trán vã mồ hôi hột.
- Ôi, anh Hoa, anh tướng mạo đường đường hiên ngang anh hùng, anh chỉ cần đứng ra đường thì gái đến vây quanh xếp thành hàng. Nhưng này, anh tìm chị dâu cho em cũng phải tìm được người có tố chất một chút chứ?
Tô Anh nhìn Tôn Tâm Vũ vẫn còn chưa xuống xe, nàng dùng hai tay chống hông rồi dùng giọng tức giận nói.
Tôn Tâm Vũ trong xe nghe Tô Anh nói những lời như vậy thì đỏ mặt, nàng đẩy cửa xe đi xuống, sau đó dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tô Anh, lại nói:
- Này, cô nói ai không có tố chất đấy? Rõ ràng hai người thân mật với nhau không chịu nhìn đường, ngược lại còn trách người khác, chính cô mới làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, dù sao cũng phải xem xét ảnh hưởng đến người chung quanh chứ?
Vương Tử Quân nhìn hai cô gái vừa gặp mặt đã cãi vã ầm ĩ, thế là hắn thật sự tin trên đời này có những người trời sinh không hợp nhau. Kiếp trước Tô Anh cũng vì bất hòa với Tôn Tâm Vũ này mà nhiều năm không liên lạc với gia đình của Vương Tử Hoa. Hôm nay chính mình trọng sinh, gia tộc vận mệnh đã cải biến, chỉ là cặp oan gia này vẫn không thay đổi, vẫn là cây kim và cọng râu.
Kẹp giữa hai người phụ nữ, rõ ràng người khổ sở nhất là Vương Tử Hoa. Một bên là em họ Tô Anh, một bên là bạn gái, hai người cũng không phải dễ đắc tội.
- Này, hai người đừng cãi nhau nữa, tôi mời các người đi ăn cơm được không?
Vương Tử Hoa xoa xoa tay, cố gắng an ủi hai người.
- Đều là người nhà cả, cãi nhau trên đường cũng không sợ người ta chê cười sao?
Khi Vương Tử Hoa đang cảm thấy khó xử thì đột nhiên có một âm thanh khác vang lên.
- Anh là...
Tôn Tâm Vũ còn chưa nói hết lời thì đã bị Vương Tử Hoa cắt đứt, hắn kéo cánh tay của nàng rồi dùng giọng hưng phấn nói:
- Tâm Vũ, không phải em luôn kính nể anh của anh sao? Đến đây, anh giới thiệu cho em, đây là anh của anh, là Vương Tử Quân, chủ tịch thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam.
Tâm Vũ vừa nghe nói người trước mặt là Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt biến đổi, ngay sau đó nàng đã tươi cười hớn hở nhìn Vương Tử Quân nói:
- Chào anh Tử Quân, em là Tôn Tâm Vũ, là con gái của Tôn Tắc Thăng.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Tâm Vũ nép vào người Vương Tử Hoa như một con chim nhỏ, nào có chút dấu vết ngang ngược kiêu ngạo như kiếp trước? Trong kiếp trước thì Vương Tử Quân rất phản cảm với Tôn Tâm Vũ này, nhưng bây giờ sống lại, có nhiều thứ hắn không cần đặt nặng trong lòng.
- Tâm Vũ, có nhiều thời gian thì đến nhà chơi. Đi thôi, cũng không còn sớm, chúng ta cùng đi.
Vương Tử Quân nói, sau đó cười cười với Tô Anh và Tôn Tâm Vũ, lại khẽ lên tiếng.
- Anh, chúng ta lên xe đi.
Vương Tử Hoa còn chưa mở miệng thì Tôn Tâm Vũ đã dùng giọng ngọt ngào nói với Vương Tử Quân.
- Không cần, chỉ vài bước chân mà thôi, hai người lên xe đi.
Vương Tử Quân khoát tay với Tôn Tâm Vũ rồi khẽ nói.
Tôn Tâm Vũ nhìn Vương Tử Hoa rồi cùng nhau lên xe. Khi cửa sổ đóng lại thì Tôn Tâm Vũ bụm lấy ngực mình nói:
- Tử Hoa, anh họ của anh thật sự không phải người thường, em thấy anh ấy mà giống như gặp đại nhân vật, trái tim đập loạn xạ.
- Là đương nhiên, cũng không xem anh của anh là ai, anh ấy là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là cán bộ cấp giám đốc sở chính tông. Theo dự đoán của anh, anh họ của anh tuyệt đối tiến vào hàng ngũ cán bộ cấp tỉnh trước bốn mươi tuổi.
Vương Tử Hoa lái xe mà không khỏi dùng giọng đắc ý nói.
Nếu như trước kia Vương Tử Hoa thật sự có chút ghen ghét vì sự chênh lệch của mình và Vương Tử Quân, thế nhưng khi chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn thì hắn đã nhanh chóng thu lại lòng ganh tỵ của mình. Bây giờ trong mắt hắn thì Vương Tử Quân đã là một chỗ dựa, dù Vương Tử Quân rời khỏi tỉnh Chiết Giang nhiều năm, thế nhưng lại có không ít người nhắc đến Vương Tử Quân.
Đặc biệt là sau khi Vương Tử Quân được đề bạt làm chủ tịch thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam, những lời đàm luận về Vương Tử Quân ngày càng nhiều. Cũng vì nguyên nhân liên quan đến Vương Tử Quân, thế là số người đến lôi kéo làm quen với Vương Tử Hoa cũng tăng lên không ít.
- Nếu em biết rõ có anh họ của anh ở đây, nào lớn tiếng với nha đầu kia chứ? Hừ, làm cho anh ấy xem nhẹ em rồi.
Tôn Tâm Vũ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với Tô Anh, thế là dùng giọng oán hận nói.
Vương Tử Hoa biết tính tình của Tôn Tâm Vũ, hắn nhìn bộ dạng hối hận của nàng, thế là hắn càng có thêm lòng cầu tiến với con đường làm quan của mình.
Căn nhà của Vương lão gia tử vẫn như cũ, nhưng hôm nay trong nhà có thêm vài phần náo nhiệt. Khi nhóm Vương Tử Quân đi vào thì thấy Vương Quang Vinh đang đối thoại với ba người đàn ông khác dưới dàn nho, trong phòng bếp lại liên tục vang lên những âm thanh đùa giỡn.
Nhưng điều làm hai mắt Vương Tử Quân tỏa sáng chính là hình bóng yểu điệu đang cùng đánh cờ với ông nội của mình dưới gốc cây đại thụ. Lúc này hắn chỉ nhìn thấy một góc người, nhưng khi nhìn thấy đối phương thì không hiểu vì sao trong lòng hắn lại nóng lên.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với bố và những người đàn ông ngồi dưới giàn nho, sau đó cất bước đi về phía ông nội. Lúc này ông nội đang cầm ly sứ uống trà, gương mặt rất vui vẻ.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến, Vương lão gia tử không những không thèm chào hỏi, lại vung tay tỏ ý Vương Tử Quân không đượ quấy nhiễu bọn họ đánh cờ. Vương Tử Quân cúi người nhìn Mạc Tiểu Bắc đang cầm một quân xe khá do dự, thế là nhìn xuống bàn cờ.
Vương lão gia tử cờ đen mà Mạc Tiểu Bắc thì cờ đỏ, tuy lực lượng hai bên bây giờ khá cân đôi thế nhưng thế cục của Mạc Tiểu Bắc thật sự làm cho người ta cảm thấy rối loạn, khó thể tổ chức thế tấn công. Lúc này quân của Vương lão gia tử đã qua hà khá nhiều, đang phát động thế công cuối cùng đến tướng của Mạc Tiểu Bắc.
Trình độ cờ tướng của Vương Tử Quân là khá tốt, chủ yếu là vì kiếp trước thường đánh cờ tiêu khiển. Lúc này hắn thấy Mạc Tiểu Bắc nhíu mày mà không phát hiện mình đi đến bên cạnh, thế là hắn khẽ cười, khẽ duỗi ngón tay viết mấy chữ sau lưng nàng.
Khi ngón tay của Vương Tử Quân đặt lên lưng thì Mạc Tiểu Bắc thật sự cảm thấy ngứa, sau đó nàng xem xét bằng bản năng rồi trầm tĩnh lại, nàng cảm ứng được khí tức quen thuộc của người đàn ông của mình. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Cộp!
Tiếng quân cờ va chạm vào nhau vang lên, khi âm thanh vang lên thì quân xe màu đỏ trong tay Mạc Tiểu Bắc đã đập xuống một quân cờ đen bên dưới.
Vương lão gia tử vốn đang có chú đắc ý, bây giờ thấy thế cờ của Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi trở nên nghiêm túc. Lão bắt đầu trầm ngâm, ngay sau đó cho quân mã hoạt động.
Mạc Tiểu Bắc lần này cũng không trầm tư như trước, vẻ mặt vẫn tươi vui giống như chưa phát giác biến hóa trên bàn cờ. Nhưng lúc này Vương Tử Quân đang đặt ngón tay sau lưng lại cảm nhận được ý nghĩ của vợ mình.
Ngoài Vương Tử Quân thì căn bản không ai cảm ứng được, chỉ có thể là hai người thầm hiểu ý nhau mà thôi. Thế là ngón tay Vương Tử Quân liên tục viết ba chữ trên lưng Mạc Tiểu Bắc.
Lúc này là tháng sáu, mặt đất ở thành phố Giang Thị bị nắng thiêu đốt thành bụi mềm, sau đó lọt xuống những vết nứt trên mặt đất. Năm vừa rồi vào thời điểm này đã có vài trận mưa lớn rất mát mẻ, nhưng năm nay giống như có tà, mặt trời càng ngày càng nóng mà không có hột mưa nào.
Vương Tử Quân khẽ xẹt ngón tay qua bờ vai gầy của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc.
- Chiếu tướng.
Khi Vương lão gia tử nói chiếu tướng thì Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, hắn chợt phát hiện Mạc Tiểu Bắc đưa quân mã có thể giải cứu được tình thế đi chỗ khác tạo cơ hội cho ông nội mình, xem như tình thế bây giờ chỉ còn đường chết.
- Tiểu tử này đúng là, lén chỉ nước cho vợ, hơn nữa lại chỉ nước đi bậy bạ như vậy, ha ha ha ha...
Vương lão gia tử chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu lại nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt giống như vui cũng giống như không vui, Vương Tử Quân nhì vào trong ánh mắt tràn đầy xuân sắc của nàng, trong lòng hắn chợt sinh ra chút cảm giác bất an.
Lúc này nhóm Vương Tử Hoa và Tô Anh cũng đã đi đến, nhưng nếu so với Tôn Tâm Vũ và Vương Tử Hoa nắm tay nhau thì Tô Anh và Lộ Chiêu Thông có chút sợ hãi.
Dù cô cô Vương Ái Hồng chưa đi ra, thế nhưng Tô Thuận Tân đang ngồi nói chuyện với hai người Vương Quang Vinh đã dùng ánh mắt như ra đa để nhìn con gái của mình.
- Em đến lâu chưa?
Vương Tử Quân cười hỏi Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng nhìn càng xinh đẹp động lòng người, nàng nhìn bàn tay của mình đang bị Vương Tử Quân giữ lấy, sau đó giọng nói có vài phần dịu dàng:
- Em cũng đến được một lúc rồi, mẹ không cho em nấu cơm, nói ra đánh cờ với ông.
Vương Tử Quân nghe Mạc Tiểu Bắc nói mà sinh ra cảm giác muốn cười, cái gì là nói Mạc Tiểu Bắc đánh cờ với ông? Rõ ràng là ông thấy Mạc Tiểu Bắc nhàm chán, thế là cùng nàng đánh cờ cho vui mà thôi.
- Tử Quân về rồi đấy à?
Giống như nghe được tiếng ồn ngoài sân, lúc này ba người phụ nữ nấu cơm là Triệu Tuyết Hoa, Vương Ái Hồng và Nhị thẩm cùng từ phòng bếp đi ra. Nhị thẩm nhìn thấy Vương Tử Quân thì ánh mắt tràn đầy nụ cười, sau đó bà tranh thủ đi về phía Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.
Khi địa vị của Vương Tử Quân liên tục tăng lên, đặc biệt là khi hắn và Nhị thúc là hai vị chủ tịch cùng cấp thì thái độ của Nhị thẩm với hắn càng thêm khác biệt. Khi Vương Tử Quân được đề bạt làm phó chủ tịch thường vụ, Nhị thúc còn đặc biệt lợi dụng tình huống Vương Tử Quân về nhà mà để Nhị thúc mời hắn dùng cơm.
- Chào Nhị thẩm.
Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi cùng chào Nhị thẩm, sau đó lên tiếng chào Vương Ái Hồng đi theo sau lưng Nhị thẩm. Nhưng lúc này trên mặt Vương Ái Hồng lại có một tầng sương lạnh.
Tất nhiên tầng sương lạnh trên mặt Vương Ái Hồng cũng không phải vì Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, đối tượng của bà chính là Lộ Chiêu Thông ở bên cạnh Tô Anh.
Vương Tử Quân nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lộ Chiêu Thông khi đối diện với Vương Ái Hồng, thế là hắn khẽ cười nói:
- Cô cô, hôm nay là ngày tốt, mọi người làm món ngon gì vậy? Cháu đã đói đến mức bụng dán ra sau lưng rồi.
Vương Ái Hồng nhìn Vương Tử Quân, bà hiểu ý của Vương Tử Quân, hôm nay là ngày vui, cũng không nên để xảy ra những chuyện không hay. Thế là bà vừa rồi có chút bực mình đã kịp bừng tỉnh, bà dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tô Anh, sau đó mới cười nói:
- Cháu đã là chủ tịch thành phố mà vẫn còn tham ăn như vậy, yên tâm đi, sẽ có ngay.
Tô Anh tuy bày ra bộ dạng sẽ chiến đấu đến cùng với mẹ mình, nhưng trong lòng nàng vẫn rất sợ hãi, khi thấy anh họ nói một câu đã ép mẹ không nổi giận, thế là thầm thở dài một hơi.
Tô Anh nở nụ cười cảm kích với Vương Tử Quân, sau đó lại làm mặt quỷ sau lưgn mẹ mình, điều này làm cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Tôn Tâm Vũ thầm cảm thấy tiếc nuối vì Tô Anh may mắn vượt qua kiểm tra. Khi Vương Tử Hoa nói về chuyện tình cảm của Tô Anh và Lộ Chiêu Thông, Tôn Tâm Vũ nghĩ rằng nghênh đón hai người Tô Anh sẽ là một cơn bão tố, không ngờ tình thế giương cung bạt kiếm lại được hóa giải chỉ bằng một lời nói đơn giản của Vương Tử Quân.
Tất nhiên đây cũng là vì nguyên nhân Vương Ái Hồng không muốn làm ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ vào ngày mừng thọ Vương lão gia tử, nhưng bà khống chế tâm tình như vậy cũng biểu hiện địa vị của Vương Tử Quân ở Vương gia.
Bữa tiệc mừng thọ của Vương lão gia tử tuy không mời người ngoài nhưng vẫn có không ít người tự tìm đến, khi có vài người đến chào hỏi được đón vào nói chuyện, đột nhiên có một tên thanh niên gõ cửa đi vào.
- Chào thư ký trưởng.
Tên thanh niên gặp Vương Quang Vinh thì nở nụ cười chạy đến.
Vương Quang Vinh thấy tên thanh niên kia thì đứng lên cười nói:
- Chấn Thanh, bí thư Lâm có chuyện gì cần sao?
- Không phải, bí thư Lâm nói tôi đến đưa quà.
Chấn Thanh vừa nói vừa cầm một bức tranh chữ nói:
- Bí thư Lâm nghe nói hôm nay là sinh nhật của Vương lão gia tử, thế cho nên đặc biệt viết bức tranh chữ này, chúc Vương lão gia tử thọ tỷ nam sơn.
Chữ của Lâm Trạch Viễn thật sự rất có danh tiếng trong tỉnh ủy Chiết Giang, nét chữ cứng cáp có lực, nhưng nếu là ở tỉnh Sơn Nam thì rõ ràng chữ của Lâm Trạch Viễn à vạn tiền khó có được. Nhìn vào lạc khoản và phần khung của bức tranh chữ, rõ ràng thấy được bức tranh này đã viết được nhiều ngày rồi.
Vương Quang Vinh dùng hai tay nhận lấy bức tranh chữ, sau đó dùng giọng có chú kích động nói:
- Chấn Thanh, cậu thay nhà chúng tôi gửi lời cảm ơn đến bí thư Lâm.
- Vâng, thư ký trưởng, vừa rồi khi tôi đi thì bí thư Lâm còn muốn tôi nói lời xin lỗi, bí thư phải tiếp đón một đoàn thương mại từ nước ngoài đến, thế nên trưa nay cũng không thể tự mình đến chúc rượu mừng thọ cụ nhà ta được.
Thật ra Lâm Trạch Viễn không đến là vì không muốn làm phiền cả nhà Vương gia tụ họp, điều này đám người Vương Tử Quân cũng hiểu rõ, tất nhiên sẽ không cho rằng Lâm Trạch Viễn có việc gì quá bận như vậy.
Sau khi Chấn Thanh cáo từ thì có thêm vài người lục tục đi đến Vương gia, bọn họ đều là thư ký của lãnh đạo tỉnh ủy, những món quà đưa đến cũng không đồng nhất nhưng ý nghĩa lại rất phi phàm, tâm ý cũng rõ ràng.
Vương lão gia tử có biểu hiện rất bình tĩnh đối với những món quà của các vị lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy giữa hai hàng chân mày có ý cười. Vương Tử Quân có thể thấy ông nội của mình cũng rất thích những hành vi dệt hoa trên gấm như vậy.
Khi Vương Quang Vinh nhận lấy những món lễ vật kia, đúng lúc lại có người gõ cửa. Vương Tử Hoa nhanh chóng chạy ra mở cửa, một người đàn ông trung niên mập mạp đi vào.
Người đàn ông trung niên này có lẽ có quen biết với Vương Tử Hoa, mà Vương Tử Hoa cũng chào người kia một tiếng chú Đổng, sau đó vui vẻ nói với bố mình:
- Bố, bí thư Đổng đến.
Vương Giải Phóng lúc này cũng thấy Người đàn ông trung niên kia đi đến, lão đứng lên nhìn nghênh đón:
- Bí thư Đổng, anh cũng rất bận rộn, xem như làm phiền anh đến một chuyến rồi.
- Bí thư Vương, tôi thật sự có một bụng ý kiến với anh, đại thọ của bác trai mà không báo tôi một tiếng, nếu không phải tôi biết tin từ Tiểu Lý, thiếu chút nữa đã bỏ qua ngày chúc thọ ông cụ.
Bí thư Đổng nói với nụ cười vô cùng sáng lạn.
Vương Giải Phóng cười cười bắt tay bí thư Đổng, sau đó giới thiệu với Vương lão gia tử:
- Bố, đây là bí thư Đổng nắm công tác tổ chức của thành phố chúng con, hôm nay cố ý đến chúc thọ ngài.
Vương lão gia tử khẽ gật đầu với bí thư Đổng, cũng không nói lời nào. Nhưng bí thư Đổng giống như không quan tâm đến thái độ lãnh đạm của ông cụ, trên mặt vẫn treo nụ cười sáng lạn như hoa:
- Bác trai, chúc bác mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi ngày đều như hôm nay.
Vương lão gia tử dù có chút chướng mắt với vị bí thư Đổng này, thế nhưng vẫn phải giữ thể diện cho con, thế nên ông cụ vẫn phải nói vài câu với bí thư Đổng.
Sau đó đến lúc giới thiệu Vương Quang Vinh, bí thư Đổng càng thêm nhiệt tình, hai tay giữ chặt lấy tay của Vương Quang Vinh, muốn dùng hành động của mình để biểu hiện lòng kính ngưỡng.
- Nhị tẩu, người kia là ai vậy?
Nhóm phụ nữ trong nhà đã dọn cơm sẵn sàng, lúc này bọn họ cũng đi ra, Vương Ái Hồng nhìn thấy bí thư Đổng thì quay sang hỏi Nhị tẩu của mình.
Tuy Nhị tẩu trên cơ bản đã chịu phục một nhà Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ bí thư Đổng đến đây dù sao cũng nể mặt nhà mình, thế là nụ cười trên mặt bà càng thêm sáng lạn.
- Đây chính là phó bí thư Đổng trong thành phố của Nhị ca của cô, có qua hệ rất tốt với anh nhà, cũng không biết nghe được ở đâu tin tức hôm nay là ngày mừng thọ ông cụ nên tự mình chạy đến, thật sự rất có tâm ý.
Vương Ái Hồng thấy Nhị tẩu lên tiếng ca tụng với vẻ mặt đầy đắc ý thì trong lòng sinh ra chút cảm giác không vui. Chị dâu của mình quá lợi thế, Nhị tẩu của nàng biết rõ nhà mình không thể so với nhà đại ca, thế nên mới lên tiếng khoe khoang với mình.
Bí thư Đổng đi đến giống như một mở đầu, ngay sau đó lạ có vài người đến. Những người ngày đều là đồng sự của Nhị thúc, là thường ủy thị ủy, nhìn vào mức độ quen thuộc của Vương Giải Phóng với bọn họ, có lẽ đám người kia cũng thuộc về Vương phái.
Vương Tử Quân lại căn bản không có cảm giác gì với những người này, hắn nhìn vào động tác của bọn họ và cho ra kết luận nho nhỏ: Nhìn vào chức vị và lòng nhiệt tình chạy đến chúc thọ của bọn họ, điều này nói rõ vị trí bí thư thị ủy của Nhị thúc nhà mình là rất vưng chắc.
- Tử Hoa, anh cũng mau đến chào hỏi các chú đi chứ?
Tôn Tâm Vũ thấy bộ hạ của cha chồng tương lại đi đến, cũng cảm thấy rất có thể diện, thế là nàng đi đến trước mặt Vương Tử Hoa rồi khẽ nói.
Vương Tử Hoa nhìn các bác các chú đang vây quanh lấy ông nội, hắn cũng thật sự động tâm, thế là ánh mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thấy anh họ đang trò chuyện với chị dâu Tiểu Bắc.
Vương Tử Hoa có chút do dự, sau đó vẫn đi đến chào hỏi nhóm người bí thư Đổng. Sau khi Vương Tử Hoa chào nhóm chú bác một lượt thì bí thư Đổng cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Vương, bí thư Vương, tôi nghe thư ký trưởng Khâu của văn phòng khối chính quyền đến báo cáo công tác, anh ấy nói Tử Hoa là người có khả năng, cũng thông minh, ngoài lý lịch có hơi mỏng thì chúng ta đặt trọng trách lãnh đạo một ban cũng là dư dả. Tôi chỉ nuối tiếc là mình không có con gái, nếu không một tiểu tử tốt như vậy thì tôi phải cướp lấy làm con rể, sẽ không để nó vào tay người ngoài được.
- Ha ha ha, bí thư Đổng, anh tranh thủ thời gian quay về thương lượng với chị dâu, tranh thủ thời gian tìm vài cô, cố gắng còn theo kịp.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nghe xong lời cảm thán của bí thư Đổng thì cười hì hì nói.
Mọi người lại cùng cười vang, bí thư Đổng bị trêu chọc cũng không nổi giận, hắn chỉ vào người chọc mình rồi cười nói:
- Hay cho Triệu Hầu Tử anh, không nói câu nào thì có lẽ là nghẹn chết. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần trưởng phòng tổ chức như anh có thể chạy cho tôi hai cái thai, tôi sẽ lập tức về nhà sinh con. Tử Hoa là con rể tốt, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Vương Tử Hoa nghe những lời khích lệ của các vị lãnh đạo bên kia mà có chút đỏ mặt, nhưng ngay sau đó lại nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đứng cách đó không xa, chút đắc ý trong lòng chợt tan biến.
Mình bây giờ mới được đề bạt lên làm trưởng ban trong văn phòng thị ủy, trong khi anh mình đã là chủ tịch thành phố nắm quyền một phương, chênh lệch giữa hai bên nào chỉ là cách xa vạn dặm?
- Thư ký trưởng, vị này là?
Bí thư Đổng là người làm lãnh đạo nhiều năm, cũng là một người biết nhìn mặt nói chuyện. Lúc này hắn thấy ánh mắt Vương Tử Hoa có chút khác thường, vậy là cũng căn cứ vào ánh mắt của Vương Tử Hoa mà nhìn sang Vương Tử Quân.
Vương Quang Vinh thấy bí thư Đổng hỏi Vương Tử Quân thì cười nói:
- Nó là khuyển tử của tôi.
Bí thư Đổng nghe nói đó là con trai của Vương Quang Vinh, tuy không biết Vương Tử Quân đi làm ở đâu, thế nhưng lại cười nói:
- Công tử nhà thư ký trưởng thật sự tuấn tú lịch sự, rõ ràng là tương lai vô hạn.
Vương Giải Phóng nghe được những lời bình luận của bí thư Đổng về vương tử quân thì chợt nhíu mày. Lão thầm nghĩ bí thư Đổng này cái gì cũng tốt, chỉ là lúc nói chuyện thường thổi phồng, cháu của mình nào đến lượt đối phương bình luận?
Đám người bên kia nói chuyện không che miệng nên Vương Tử Quân vẫn có thể nghe thấy được, nhưng những lời khách sáo như vậy hắn cũng không đặt nặng vào lòng.
- Lộ mặt thật không phải là chân nhân, chân nhân phải không lộ tướng, nghe ý của bọn họ thì giống như muốn anh học tập Tử Hoa một phen.
Mạc Tiểu Bắc đang ở bên cạnh Vương Tử Quân, nàng chợt dùng giọng hơi thở thơm như hoa lan nói bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc khẽ cười thì trong lòng có vài phần ấm áp, khi địa vị biến đổi không ngừng thì Vương Tử Quân phát hiện mình không còn quá quan tâm đến tình huống người ngoài nói gì về mình. Hắn vô thức kéo Mạc Tiểu Bắc định rời khỏi chỗ này.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Hoa đứng bên cạnh Vương Giải Phóng chợt chạy ra mở cửa. Lúc này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dạng khỏe mạnh giỏi giang.
- Xin hỏi đây có phải là nhà Vương lão gia tử không?
Người đàn ông thấy Vương Tử Hoa thì dùng giọng lễ phép hỏi.
Vương Tử Hoa tuy không biết người đàn ông này là ai, nhưng hắn cũng là người công tác cơ quan nhiều năm, hắn vẫn có sức phán đoán rất cao, hắn thấy người này cũng không phải tầm thường. Thế là hắn cười nói:
- Đúng vậy, xin hỏi ngài là.
- Tôi là Hào Chí Hữu, phụng mệnh đến tặng lễ vật cho Vương lão gia tử.
"Hào Chí Hữu?"
Vương Tử Hoa chưa từng nghe qua tên người này, nhưng nhìn bộ dạng ung dung tự tại của đối phương thì hắn cũng không dám coi thường, hắn vung tay nói:
- Mời anh vào.
Hào Chí Hữu khẽ gật đầu với Vương Tử Hoa, sau đó đi theo Vương Tử Hoa vào trong nhà. Sau khi Vương Tử Hoa nói rõ mục đích của Hào Chí Hữu, lúc này Hào Chí Hữu lấy ra một chiếc hộp nhỏ nói:
- Chào cụ, bí thư Nhiếp của chúng tôi hom nay có nhiệm vụ tiếp đãi cho nên không thể tự mình đến chúc thọ được, thế nên cố ý để tôi dâng lên cụ một cây quạt xếp đặc sản tỉnh Sơn Nam, chúc ngài phúc như Đông Hải.
Cây quạt xếp dù chưa được mở ra nhưng nhìn qua thì thấy gia công vô cùng tinh thế, chỉ là tâm tư đám người nơi đây không đặt trên cây quạt, bọn họ cùng nhau suy nghĩ về lời nói của Hào Chí Hữu.
Bí thư Nhiếp là ai? Hình như ở tỉnh Chiết Giang không có một vị lãnh đạo nào có danh tiếng được gọi như vậy.
- Cám ơn bí thư Nhiếp của các anh.
Vương lão gia tử mở quạt xếp ra, bên trong là một bước tranh sơn thủy, bên cạnh có viết sáu chữ "Giang sơn như thử đa kiêu".
Đám người nơi đây tuy không có ai là chuyên gia đồ cổ và giám định danh tác, thế nhưng bọn họ cũng có vài phần nhận thức về thi họa, sau khi biết rõ vật kia không tầm thường thì càng thêm cảm khái.
Khi đám người bí thư Đổng khẽ cười với nhau, án mắt Hào Chí Hữu đã rơi lên người Vương Tử Quân. Hắn là tâm phúc của bí thư Nhiếp, tất nhiên biết rõ vì sao vào lúc gấp gáp này lại phái mình chạy đến tặng lễ vật nhân ngày mừng thọ cho một ông lão không có lực ảnh hưởng gì ở tỉnh Sơn Nam.
- Chủ nhiệm Hào, ngài đến thật sự làm tôi cảm thấy rất vui, cám ơn rất nhiều, cũng mong anh chuyển lời cám ơn của tôi với bí thư Nhiếp.
Vương Tử Quân tiến lên một bước bắt tay với Hào Chí Hữu rồi khẽ cười nói.
Hào Chí Hữu dùng sức bắt chặt tay Vương Tử Quân, lại khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự đúng là, sinh nhật ông cụ mà giấu quá kỹ, nếu không phải là bí thư Nhiếp rất quan tâm đến anh, sợ rằng suýt nữa đã thất lễ rồi.
Khi Vương Tử Quân công tác ở tỉnh đoàn thì cũng từng có chút tiếp xúc với Hào Chí Hữu, tuy hai người có quan hệ không tệ với bí thư Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có chút kết giao sơ lược mà thôi.
Hào Chí Hữu công tác trong văn phòng tỉnh ủy nổi tiếng là người thông minh, hắn chỉ cần nói hai câu đã thể hiện sự quan tâm của Nhiếp Hạ Quân với Vương Tử Quân, lại kéo gần khoảng cách giữa mình và Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân nghênh đón Hào Chí Hữu, không ít người đã hiểu người kia đến vì hướng về Vương Tử Quân. Nhưng khi Vương Tử Quân xưng hô người kia là chủ nhiệm Hào thì đám người bí thư Đổng căn bản không quá coi trọng Hào Chí Hữu. Bọn họ là lãnh đạo thành phố, thủ hạ là chủ nhiệm có rất nhiều, tên thanh niên kia đại biểu cho bí thư Nhiếp nào đó, có lẽ là một lãnh đạo huyện.
Nhưng Vương Quang Vinh dù sao cũng ngồi ở nơi đó, thế là vẻ mặt của đám người cũng không dám có biến đổi quá lớn. Chỉ là khi bí thư Đổng đang định cùng mọi người chuyển đề tài thì lại nghe thấy Hào Chí Hữu xưng hô với Vương Tử Quân là chủ tịch Vương.
Con của thư ký trưởng Vương là chủ tịch thành phố? Nghi vấn này vừa bùng lên thì bí thư Đổng nhìn sang đám thường ủy thị ủy ở bên cạnh, bọn họ đều nhìn rõ vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Có lẽ chỉ là phó chủ tịch của một đô thị cấp huyện thôi, nhưng còn trẻ như vậy đã là phó chủ tịch một đô thị cấp huyện, tiểu tử kia không hổ danh là có bố làm thường ủy tỉnh ủy, thật sự dựa lưng vào cây cổ thụ, tương lai vô hạn.
- Chủ nhiệm Hào, tôi cũng phải nói lời xin lỗi mà thôi, vì ông cụ thích thanh tĩnh.
Vương Tử Quân vừa mời Hào Chí Hữu uống trà vừa cười giải thích.
Hào Chí Hữu tất nhiên sẽ không phải chỉ trích Vương Tử Quân, hắn nói vậy chỉ là muốn kéo quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân. Sau khi đạt được mục đích thì hắ khẽ khoát tay nói:
- Chủ tịch Vương, khi đến tôi còn định nói chuyện với anh một lúc, nhưng người hầu thật sự không được tự do, tôi vừa đến thì điện thoại đã gọi tới, nói là có một tổ nghiên cứu từ thủ đô đi xuống, tôi còn phải chạy về phụ trách chiêu đãi.
"Tổ nghiên cứu từ thủ đô xuống? Còn cần vị chủ nhiệm Hào đang đi tặng quà này phải về chiêu đãi?"
Chủ nhiệm Hào này rốt cuộc có thân phận gì? Lúc này trong lòng bí thư Đổng càng thêm nghi ngờ.
Vương Tử Quân tiễn Hào Chí Hữu đến bên cửa, lúc này bí thư Đổng đã không nhịn được phải hỏi:
- Bí thư Vương, trong tỉnh chúng ta có bí thư Nhiếp sao?
Vương Giải Phóng nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, lão như có suy nghĩ gì đó, khi nghe được câu hỏi của bí thư Đổng thì cười ha hả nói:
- Tỉnh Chiết Giang chúng ta có bí thư Lâm thì tất nhiên không có bí thư Nhiếp, đó là khách đến từ tỉnh Sơn Nam.
"Có bí thư Lâm?"
Bí thư Đổng có thể là phó bí thư thị ủy thì cũng không phải là người ngu, trong tỉnh Chiết Giang có thể được Vương Giải Phóng cung kính gọi là bí thư Lâm thì chỉ có thể là bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn. Lúc này Vương Giải Phóng lại đánh đồng bí thư Nhiếp và bí thư Lâm, lại nói khách đến từ tỉnh Sơn Nam. Lúc này bí thư Đổng chợt cảm thấy run rẩy, trái tim đập thật mạnh, vì hắn chợt nghĩ đến tên của bí thư Nhiếp ở tỉnh Sơn Nam.
- Vị bí thư Nhiếp này không phải là bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam đấy chứ?
Bí thư Đổng dùng giong kinh ngạc có kèm theo vài phần khó tin hỏi.
Kiếp sống quan trường vài năm làm cho Vương Quang Vinh càng thêm trầm ổn, nhưng có người cha nào không kiêu ngạo vì con mình?
- Tử Quân công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Vương Quang Vinh nói rồi nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, có vẻ rất tiêu sái.
Công tác ở tỉnh Sơn Nam, mừng thọ ông nội mà ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng phải đến đưa lễ? Tạm thời không cần quan tâm lễ vật có giá trị bao nhiêu, chỉ nhìn vào thái độ như vậy cũng thấy mối quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
- Anh Tử Quân của cháu làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, không phải là cấp phó đâu.
Tô Anh vừa bưng dĩa hoa quả ra đặt lên bàn trà vừa cười hì hì nói.
Lúc này tâm tình Tô Anh thật sự rất tốt, tuy nàng vẫn cảm thấy khó chịu vì tình huống mẹ mình làm khó và hầu như không chấp nhận Lộ Chiêu Thông, nhưng mẹ nàng cũng vì có khách mà chỉ làm như không thấy, không thể nổi nóng. Vương lão gia tử nói vài câu với Lộ Chiêu Thông lại tỏ ra vui vẻ thoải mái, điều này không khỏi làm cho Tô Anh cực kỳ sung sướng, nếu được ông cụ tán thành thì không việc gì không xong.
Thành phố Đông Bộ dù ở tỉnh Sơn Nam nhưng cũng không cách quá xa tỉnh Chiết Giang, thế cho nên đám người ở đây hầu như đều biết về thành phố Đông Bộ. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, vẻ mặt đám người bí thư Đổng chợt trở nên cổ quái, đồng thời cũng cảm thấy nóng mặt. Vừa rồi bọn họ còn đứng từ trên cao nói Vương Tử Quân là người tương lai vô hạn, nhưng cuối cùng chợt phát hiện mình và người ta căn bản cùng một cấp bậc mới mình.
Tuy ánh mắt những người khác cũng không có gì thay đổi, thế nhưng bí thư Đổng lại có chút xấu hổ. Hắn cười cười định nói hai câu, chợt nghe thấy có người hỏi:
- Nghe nói vị chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ là Nhâm Xương Bình đã xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện không nhỏ, có phải không?
- Vì vậy lúc này trọng trách trên vai Tử Quân là không nhẹ.
Vương Giải Phóng cầm một quả anh đào đặt lên miệng, lại nói tiếp:
- Cậu ấy làm quyền chủ tịch cũng không dễ dàng gì, không những ổn định nhân tâm còn phải thúc đẩy phát triển kinh tế. Tôi không biết bí thư Nhiếp, nếu biết cũng sẽ nói một câu, áp lực và trọng trách nặng như vậy đặt lên vai một cán bộ trẻ tuổi, có phải quá lớn rồi không?
Lời nói của bí thư thị ủy thật sự làm cho đám người nơi đây chấn động, ba chữ quyền chủ tịch thật sự giống như một cục gạch ném lên đầu bọn họ. Bọn họ náo loạn một lúc lâu, thì ra lúc này mới biết người ta không phải cùng cấp với mình, mà là lớn hơn mình mười cấp.
Bí thư Đổng là phó bí thư, hắn biết vị chủ tịch cũng là phó bí thư như mình có quyền lợi gì. Hắn mở miệng nói Vương Tử Quân là tương lai vô hạn thì thật sự không sai, thế nhưng hắn làm gì có tư cách mở miệng đánh giá như vậy?
Sau đó biểu hiện của bí thư Đổng có chút thất thường, ánh mắt đại đa số chuyển lên người tên cán bộ thanh niên phía bên kia, căn bản không tin người kia chính là quyền chủ tịch của thành phố Đông Bộ.
Mãi đến khi bữa trưa kết thúc thì bí thư Đổng mới xem như hồi phục tinh thần, sau khi rời khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy thì hắn mới tỉnh táo lại.
- Anh Trịnh, anh nói xem Vương Tử Quân kia là quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ sao?
Sau khi đi hai bước thì bí thư Đổng lại không nhịn được mà quay sang hỏi một vị thường ủy thị ủy có quan hệ khôn tệ với mình ở bên cạnh.
- Anh cảm thấy bí thư Vương sẽ nói bừa ở phương diện này sao?
Vi thường ủy này biết bí thư Đổng mất mặt ở sự kiện này, thế cho nên nghe bí thư Đổng lên tiếng hỏi thì nở nụ cười hỏi ngược lại.
Có câu "khách đến góp vui", giữa trưa Vương lão gia tử rất vui vẻ, sau khi uống hai ly thì về phòng nghỉ ngơi. Khi thấy Vương lão gia tử đi ngủ thì ánh mắt Vương Ái Hồng chợt trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Anh giông như gặp kẻ địch giai cấp.
Tô Anh đã sớm có chuẩn bị, khi ánh mắt Vương Ái Hồng nhìn tới thì nàng cũng dùng ánh mắt quật cường nhìn sang. Lúc này ánh mắt hai mẹ con giao hòa với nhau, tình trạng rất căng thẳng.
Lộ Chiêu Thông là người kẹp vào giữa cảm thấy rất khó chịu, một người cũng khó chịu không kém là Tô Thuận Tân. Lão hiểu rõ vấn đề lúc này là gì, nhưng đáng tiếc là lão ở bên ngoài có thể lớn tiếng, nhưng về đến nhà chỉ là lãnh đạo xếp hạng thứ ba mà thôi.
Khi Tô Thuận Tân ném ánh mắt cầu viện về phía anh vợ, đúng lúc này Vương Tử Quân ngồi lẳng lặng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc chợt nói:
- Cô cô, dưa hái xanh không ngọt, hay là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Vương Ái Hồng nhìn nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, nàng có chút trầm ngâm, cuối cùng áp chế tính toán trong lòng xuống. Nàng cũng không biết vì vấn đề gì, trước đó Vương Quang Vinh có khuyên thế nào cũng không nhập tâm, nhưng lại cảm thấy một lời khuyên của Vương Tử Quân rất đúng trọng tâm.
Tình cảnh đầy mùi thuốc súng bị Vương Tử Quân nói một câu mà tan tành mây khói, Lộ Chiêu Thông vừa rồi cảm thấy cực kỳ không yên phải đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên một ý nguyện mãnh liệt: Ngày nào đó trong tương lai mình tuy không thể bằng anh họ của Tô Anh thế nhưng cũng phải lăn lộn công tác cho ra hồn, ít nhất cũng phải làm cho mẹ Tô Anh phải lau mắt mà nhìn.
Tất cả tâm tư của Vương Tử Quân đều đặt lên người Mạc Tiểu Bắc, nhưng chút biểu hiện của Lộ Chiêu Thông đều rơi vào mắt hắn. Hắn nhìn Lộ Chiêu Thông đang cúi đầu như phạm phải sai lầm gì đó, người này ngồi với bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh, thế là càng có thêm hảo cảm với đối phương.
Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng tuy nói nghỉ một ngày nhưng thật sự ai cũng rất bận, sau khi nói vài câu cũng phải chạy đi ngay.
Không còn hai người đàn ông quan trọng nhất trong nhà, thế là phòng khách của Vương lão gia tử biến thành thiên hạ của phụ nữ. Nhị thẩm phần lớn đều bất hòa với Vương Ái Hồng, thế nhưng hôm nay quan điểm của hai người lại rất nhất trí, đó chính là Mạc Tiểu Bắc nên chóng sinh em bé. Mà mẹ của Vương Tử Quân là Triệu Tuyết Hoa lại nói không nên vội, đó là quyền tính toán của đám trẻ, thực tế thì ai cũng biết bà là người cực kỳ muốn ẵm cháu nội.