Vương Tử Quân nhìn người đi đến thì có hơi ngây ra một chút, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Hà, mời ngồi.
Hà Khởi Duệ chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, chính là một trong những người tiếp cận với tư tưởng của Vương Tử Quân. Hà Khởi Duệ là một cán bộ lãnh đạo hơn bốn mươi trong ban ngành thành phố La Nam, được xưng là một cán bộ trẻ có năng lực.
Đến bây giờ thư ký của Vương Tử Quân còn chưa được xác định, người trực ban trong phòng thư ký của hắn chính là vài vị thư ký của văn phòng thị ủy thay phiên tọa trấn. Người phụ trách nhiệm vụ thư ký cho Vương Tử Quân hôm nay chính là một cô gái tên là Trần Tiêu Lộ, cô nàng mặc một bộ trang phục công sở, sau khi Hà Khởi Duệ ngồi xuống, nàng nhanh chóng đến rót trà.
Tuy Hà Khởi Duệ cố gắng nở nụ cười, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mặt đối phương, phát hiện có gì đó tức giận, giống như có gì đó làm cho phó chủ tịch Hà cảm thấy bức bối.
- Chủ tịch Hà, làm sao vậy?
Vương Tử Quân chời Trần Tiêu Lộ ra khỏi phòng rồi khẽ hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, đường sắt Mân Cô phát sinh vấn đề.
Hà Khởi Duệ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi đỏ mặt nói.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hạng mục đường sắt Mân Cô này, khi hắn nói chuyện với chủ tịch Hà Khởi Duệ, vị phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam này đã từng dùng giọng kiêu ngạo nói về nó. Khi đó chủ tịch Hà nói chỉ cần xây dựng xong tuyến đường sắt này, thành phố La Nam sẽ có đường sắt đi qua, sẽ tăng thêm một phương diện phát triển kinh tế.
- Xảy ra chuyện gì?
Hạng mục đường sắt kia trên cơ bản đã được quyết định, thế cho nên Vương Tử Quân dùng giọng kinh ngạc hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, một người bạn học của tôi công tác ở cục đường sắt nói, sợ rằng hạng mục sẽ đổ chỗ.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dùng giọng chua xót nói:
- Sau khi thay đổi thì con đường sắt sẽ không đi qua thành phố La Nam.
Không đi qua thành phố La Nam? Biến cố đột nhiên làm cho Vương Tử Quân sững sờ, phải biết rằng trước khi xây dựng đã có đủ luận chứng khảo sát, bây giờ lật lọng nói không qua La Nam là không qua sao?
Dù không tham dự vào bên trong nhưng Vương Tử Quân cũng biết rõ vì hạng mục này mà thành phố La Nam bỏ ra khá nhiều sức lực. Đặc biệt là sau khi hạng mục được ký kết phê duyệt, Trình Tự Học và Lý Quý Niên đã xem nó là thành tích quan trọng trong nhiệm kỳ của mình, được tuyên truyền khắp thành phố, thậm chí nhà ga còn được quyết định là xây dựng ở phía tây.
Nhưng bây giờ khi tất cả nhân dân thành phố Đông Bộ đang hưng phấn vì con đường sắt sắp được khởi công thì hạng mục thay đổi, điều này hầu như làm cho tất cả cố gắng của thành phố La Nam bị hủy hoại trong chốc lát.
Hà Khởi Duệ là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn là người phục trách hạng mục. Trước đó hắn đã khổ sở đàm phán, tiếp xúc, bây giờ sắp kết thúc thì nói không đi qua La Nam là xong sao?
- Có chuyện gì xảy ra? Sao lại đổi tuyến đường, không phải đi qua La Nam, vậy đi qua đâu?
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, nghe nói đi qua thành phố Đông Bộ.
Hà Khởi Duệ cười một tiếng rồi khẽ nói.
Qua thành phố Đông Bộ? Vương Tử Quân là chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ , hắn biết rõ tình hình giao thông ở Đông Bộ. Lúc này Đông Bộ đã có hai đường ray xe lửa, có thể nói là giao thông tiện lợi. Năm xưa khi có hạng mục đường sắt Mân Cô thì Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩa kéo về cho thành phố Đông Bộ, thế cho nên cũng không tranh thủ. Nhưng bây gời hạng mục lại quay sang cho thành phố Đông Bộ, điều này làm cho đầu óc Vương Tử Quân lóe lên.
- Cục đường sắt giải thích thế nào?
Vương Tử Quân mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, hắn khẽ hỏi Hà Khởi Duệ.
- Nghe nói là vì hạng mục đầu tư ở thành phố chúng ta thì thành phẩm giá cao, thế nhưng nếu ở thành phố Đông Bộ thì sẽ giảm đi khá nhiều kinh phí.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân và tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Vương, trước kia ngài là chủ tịch thành phố Đông Bộ, ngài hiểu rõ về tình huống ở thành phố Đông Bộ, nếu so với thành phố La Nam thì Đông Bộ căn bản không cần hạng mục đường sắt này. Hơn nữa hạng mục này là thành phố La Nam chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết để kéo về, bây giờ để cho người ta vung tay hái đào, tôi thật sự không phục.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh thông báo cho thư ký trưởng Kim, hai mươi phút sau mở hội nghị thường ủy, chúng ta thảo luận về vấn đề này.
Hà Khởi Duệ khẽ gật đầu, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hội nghị thường ủy lần này không có tác dụng quá lớn. Dù sao thì người ta cũng đã quyết định cướp miếng thịt từ trong miệng thành phố La Nam, cũng không phải là đám cán bộ thành phố La Nam có thể cướp về được.
La Nam có tổng cộng mười ba vị thường ủy, nhưng vì hội nghị tạm thời nên trong phòng họp cũng chỉ có chín vị. Có lẽ vì ai cũng biết sự việc gì xảy ra nên bầu không khí có chút nặng nề.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm của bàn hội nghị, hắn cảm thấy từng luồng ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Hôm nay sở dĩ tổ chức hội nghị thường ủy tạm thời thế này chủ yếu là vì chuyện đường sắt Mân Cô, chủ tịch Hà sẽ giới thiệu tình huống cho mọi người.
Hà Khởi Duệ đồng ý một tiếng, sau đó nói rõ tin tức mà mình được biết ra một lượt, hắn vừa nói thì bên dưới vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám thường ủy thị ủy, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà thành phố La Nam chúng ta đã cho ra cố gắng rất lớn, bây giờ tôi triệu tập mọi người, chính là muốn nghiên cứu xem nên làm thế nào bây giờ.
Những tiếng nghị luận nhanh chóng biến mất khi Vương Tử Quân mở miệng, nhưng bây giờ cũng không ai chủ động mở miệng tiếp theo, thế cho nên bầu không khí của hội nghị có chút tẻ ngắt.
- Bí thư Vương, tôi xin nói hai câu.
Phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng đặt cây bút trong tay xuống rồi dùng giọng trầm thấp nói:
- Tôi đã tham gia không ít vào hạng mục đường sắt Mân Cô, vì hạng mục này mà chúng ta đã chạy lên tận trung ương, sau đó các vị lãnh đạo tỉnh ủy mới thông qua hạng mục cho thành phố La Nam. Vì chuyện này tôi và bí thư Trình từng chờ ba giờ trước cửa nhà một vị cục trưởng cục đường sắt, vì một hạng mục mà uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết. Bây giờ có thể nói là toàn thể nhân dân đang dùng ngón tay tính toán, đợi hạng mục đường sắt khởi công ở La Nam. Nhưng bây giờ hạng mục lại quyết định đi qua thành phố Đông Bộ, kết quả này tôi cho rằng dù là cán bộ hay là quần chúng thành phố La Nam đều không thể nào tiếp nhận.
Lục Ngọc Hùng nói đến cuối cùng thì ngẩng đầu lên cao, phối hợp với cơ thể cao lớn uy vũ càng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khó thể nào nghi vấn.
Chương 631(p2): Việc đến đầu, nội ứng ngoại hợp.
- Bí thư Lục nói đúng, nếu như tuyến đường sắt không đi qua thành phố La Nam, như vậy nhân dân nhìn vào sự kiện này, sẽ đánh giá chúng ta như thế nào đây?
Trưởng phòng tuyên truyền Kha Văn Tường gạt tàn thuốc rồi dùng giọng căng cứng nói.
Tuy những người khác không nói gì, thế nhưng lời nói của hai người Lục Ngọc Hùng và Kha Văn Tường đã căn bản xem như quyết định luận điệu của hội nghị lần này. Nếu lãnh đạo thành phố La Nam cứ trơ mắt nhìn hạng mục đường sắt bay đi, như vậy bọn họ sẽ rơi vào trạng thái bị động.
- Chủ tịch Lý, anh có ý kiến gì không?
Vương Tử Quân suy xét những lời nói của Lục Ngọc Hùng, sau đó hắn trầm giọng hỏi Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên cũng nhíu chặt hai hàng chân mày, chuyện này xảy ra làm cho một chủ tịch thành phố như hắn cảm thấy giống như bị gai đâm vào tay. Dù sao thì hạng mục đường sắt Mân Côi cũng là một trong những thành tích khó có được của hắn khi làm lãnh đạo khối chính quyền thành phố La Nam, bây giờ vào thời điểm cuối cùng lại muốn bay đi, điều này làm cho hắn cực kỳ khó tiếp nhận.
Nhưng Lý Quý Niên gần đây rất ẩn nhẫn, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Bí thư Vương, nói thật ra thì tôi có tâm tình tương đồng với mọi người ở sự kiện này, nhưng tuyến trên đã có ý đồ như vậy, tuyệt đối là có lý do, nếu chúng ta muốn thay đổi cục diện này cũng không phải đơn giản.
Vương Tử Quân đang chờ Lý Quý Niên nói tiếp, thế nhưng chủ tịch thành phố chỉ nói nhiêu đó mà thôi, sau đó căn bản không nói thêm điều gì khác.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó cửa phòng họp mở ra, Trình Tự Học đi vào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Bí thư Vương, nghe nói hạng mục đường sắt Mân Cô xảy ra chuyện, ông lão tôi đây cũng muốn dự thính hội nghị, anh xem có được không?
Trình Tự Học tuy nói không quá lớn nhưng bên trong lại mang theo những ý nghĩ chân thật đáng tin.
Trình Tự Học trước kia là bí thư thị ủy La Nam, bây giờ lão là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, hội nghị thường ủy như thế này nếu như Vương Tử Quân chủ động phát lời mời thì tất nhiên tất cả sẽ tốt, thế nhưng bây giờ lão trực tiếp xông vào phòng họp, căn bản lại xuất hiện vấn đề.
Nhưng đối mặt với một Trình Tự Học là bí thư tiền nhiệm, bây giờ còn là chủ tịch hội đồng nhân dân, vương tử quân căn bản khó nói ra một câu từ chối. Hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Trình nếu muốn tham gia hội nghị, sao lại không được? Tôi cũng đang muốn thỉnh giáo ngài vài lời về hạng mục đường sắt Mân Cô.
Bầu không khí có chút nặng nề bây giờ có sự tham gia của Trình Tự Học thì càng thêm quỷ dị. Dù sao thì Trình Tự Học cũng là bí thư tiền nhiệm, đám người nơi đây có quan hệ rất tốt với lão, hơn nữa lão cũng đã có không ít bao nhiêu lần chủ trì hội nghị thường ủy như thế này.
Vương Tử Quân nhìn Trình Tự Học ngồi xuống một chiếc ghế trống trong phòng, trong đầu hắn liên lục xẹt qua nhiều ý nghĩ. Hắn biết rõ càng là lúc này thì mình càng khôn thể rối loạn, càng không nên tỏ ra sốt ruột, chỉ cần mình là bí thư thị ủy, như vậy quyền lên tiếng danh chính ngôn thuận sẽ nằm trong tay mình.
- Bây giờ chỉ là tin tức một bên, tình huóng còn chưa nhận được thông báo chính thức, thế cho nên cũng có thời gian cho chúng ta hoạt động một chút. Tuy tôi không tham gia vào quá trình trù hoạch kiến lập hạng mục đường sắt Mân Cô, thế nhưng tôi là bí thư thị ủy La Nam, tôi biết rõ tầm quan trọng của hạng mục này, càng hiểu cảm tình của nhân dân La Nam với tuyến đường sắt này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này mới nói:
- Bây giờ thời gian rất cấp bách, chúng ta phải đặt chuyện này vào vị trí trung tâm công tác của thành phố La Nam. Chủ tịch Lý, chủ tịch Hà, bí thư Lục, ba người các anh cùng tôi tạo thành một tổ công tác, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy lên tỉnh phản ánh ý nguyện của thành phố La Nam chúng ta với hạng mục đường sắt Mân Cô, cố gắng hết sức để tuyến đường sắt này đi qua thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, tôi muốn nói hai câu.
Trình Tự Học khẽ vươn tay trầm giọng nói.
- Chủ tịch Trình, ngài có ý kiến gì xin cứ nói.
Vương Tử Quân đột nhiên cười rồi thản nhiên nói.
- Chủ tịch Vương, tuy phương diện liên hệ với lãnh đạo tỉnh là quan trọng, thế nhưng tôi cảm thấy phương diện liên hệ với thành phố Đông Bộ cũng rất quan trọng. Trước kia khi ngài còn là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì căn bản chưa từng tranh thủ hạng mục đường sắt Mân Cô, bây giờ hạng mục đã được quyết định cho thành phố La Nam lại chuyển sang cho Đông Bộ, tôi cảm thấy hình như thành phố Đông Bộ có tác dụng gì đó trong chuyện này.
Trình Tự Học nói đến đây thì nâng ly trà uống một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Không có gì thì tất nhiên sẽ tốt, nếu một khi có thì chúng ta cũng phải thông qua công tác với thành phố Đông Bộ để giảm thiểu phiền toái.
Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Trình Tự Học, hắn cũng hiểu cả những lời mà đối phương còn chưa nói ra. Không những hắn hiểu rõ, tất cả những người trong phòng cũng hiểu rất rõ ràng.
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, nếu như Vương Tử Quân thao tác không tốt, như vậy những gì mình đã làm ở thành phố La Nam trong những ngày qua sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Hắn nghĩ đến những gì mình đang suy đoán, thế là trong lòng chợt trở lên lạnh băng.
- Chủ tịch Trình nói rất đúng, như vậy vấn đề liên lạc với thành phố Đông Bộ cứ giao cho tôi, dù sao thì tôi cũng từng công tác hai năm ở thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nói một câu. Sau khi xác định phương án xử ý thì đám thường ủy nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Khi chủ tịch hội đồng nhân dân Trình Tự Học chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì Vương Tử Quân chợt lên tiếng:
- Chủ tịch Trình, tôi còn chưa hiểu nhiều về hạng mục đường sắt Mân Cô, tôi muốn thỉnh giáo anh một chút.
Vương Tử Quân nở nụ cười rất sáng lạn, giống như hắn căn bản không nghe rõ ý nghĩa những câu nói của Trình Tự Học vào lúc vừa rồi.
Trình Tự Học khẽ híp mắt, lão nói:
- Bí thư Vương có gì cứ nói, tôi biết rất rõ về chuyện này.
- Chủ tịch Trình, bây giờ hạng mục đường sắt Mân Cô có ý nghĩa quan trọng với sự phát triển kinh tế của thành phố La Nam, tuy tôi không muốn làm phiền ngài, thế nhưng cũng chỉ có thể nhờ ngài ra tay một lần mà thôi.
Vương Tử Quân hỏi Trình Tự Học vài câu về hạng mục đường sắt Mân Cô, sau đó hắn dùng giọng xin lỗi nói.
Trình Tự Học nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Tôi có cảm tình rất tốt với hạng mục này, đừng nói là làm phiền, thế cho nên ngài có việc gì cứ nói, chỉ cần làm được thì tôi sẽ tuyệt đối không làm cho bí thư Vương thất vọng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy vẻ chân thành của Trình Tự Học, hắn cũng không hiểu gương mặt của đối phương có được mấy phần thực chất. Nhưng lúc này hắn không quan tâm gương mặt kia có mấy phần thành thật, điều hắn cần làm chính là tự mình nghĩ cách gì đó sắp xếp cho Trình Tự Học vào lúc này.
Chương 631(p3): Việc đến đầu, nội ứng ngoại hợp.
- - Chủ tịch Trình, anh không những là người đức cao vọng trọng ở thành phố La Nam, hơn nữa còn là cán bộ lão thành ở tỉnh Sơn Nam. Ngài lên tiếng có thể nói là có tác dụng với lãnh đạo tỉnh hơn chúng tôi rất nhiều lần, vì vậy tôi mong ngài có thể nói vài lời giúp đỡ cho thành phố La Nam chúng ta trước mặt các vị lãnh đạo trong tỉnh.
Trình Tự Học khẽ gật đầu, lão dùng giọng không chút do dự nói:
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, dù là ngài không nói thì tôi cũng sẽ chạy đi mà thôi, nhưng lúc này tôi cũng thật sự không biết mình còn lại được bao nhiêu độ nặng trước mặt lãnh đạo tỉnh.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Trình Tự Học thì quay về phòng làm việc của mình. Hắn cũng không lập tức liên lạc với phía thành phố Đông Bộ, hắn chỉ chú tâm nhìn vào bản đồ.
Vương Tử Quân nhìn qua tình huống địa lý khi hạng mục đường sắt Mân Cô đi qua thành phố La Nam và thành phố Đông Bộ, sau đó hắn chậm rãi xoa đầu. Đường sắt Mân Cô vốn là một hạng mục có ý nghĩa khẩn cấp với thành phố La Nam lại biến thành dệt hoa trên gấm cho Đông Bộ, không biết bên trong sự việc này có liên quan đến bao nhiêu vấn đề.
Bí thư thành phố Đông Bộ là Nguyễn Chấn Nhạc, chính Vương Tử Quân vừa mới đến nhận chức ở thành phố La Nam thì hạng mục đường sắt Mân Cô đã bay đi mất, chưa nói đến những tổn thất lớn của thành phố La Nam, chính mình chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lúc này Vương Tử Quân nếu không khống chế tốt thì uy danh sẽ hao tổn rất nhiều, sự kiện lần này có thể nói cực kỳ bất lợi với hắn. Dù là vì sự phát triển kinh tế hay là vì phương diện khống chế thành phố La Nam của mình, hắn cũng không được phép thất bại.
Vương Tử Quân khẽ xiết chặt nắm đấm, hắn nhấc điện thoại lên. Sau khi bấm một dãy số quen, đầu dây bên kia vang lên giọng điệu quen thuộc của Đảng Hằng:
- Chủ tịch, ngài công tác ở La Nam có tốt không?
- Tình hình công tác ở La Nam sao? Thư ký trưởng Đảng, cũng khá tốt.
Vương Tử Quân không trực tiếp gọi điện thoại cho Chúc Vu Bình, trước tiên hắn gọi cho Đảng Hằng, hắn muốn từ miệng Đảng Hằng để biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Rất tốt thì hay quá.
Đảng Hằng giống như cũng không muốn nói nhiều đến hoàn cảnh công tác, hắn nở nụ cười cởi mở nói:
- Chủ tịch, ngài rõ ràng là không được, ngài làm bố mà không nói cho chúng tôi biết một tiếng, có phải sợ chúng tôi không có tiền mừng cho ngài không?
Vương Tử Quân cười cười, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu tử mập mạp của mình, thế là những muộn phiền trong lòng cũng tan biến vài phần, cảm thấy vui sướng hơn.
- Khi đó ở thủ đô thật sự rất bận rộn, thế cho nên cũng không thông báo được. À, mà sau này còn nhiều tiệc mừng, tôi nói cho anh biết, tôi đã tính toán hết rồi, đến lúc đó nếu các anh không đưa đến phong bao dày, tôi sẽ trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.
Vương Tử Quân nói chuyện với Đảng Hằng mà nhớ đến khoảng thời gian còn công tác ở thành phố Đông Bộ, thế là giọng điệu cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn vài phần.
Hai người buôn chuyện vài câu thì Vương Tử Quân khẽ hỏi:
- Đảng Hằng, hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ đi qua thành phố Đông Bộ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Đảng Hằng giống như đã sớm có chuẩn bị về vấn đề này, hắn chợt cười khẽ một tiếng rồi nói:
- Chủ tịch, thành phố Đông Bộ cho ra quy hoạch mới, muốn biến Đông Bộ thành một trung tâm giao thông trong khu vực, đường sắt Mân Cô được quy hoạch là tuyến giao thông chính.
Đảng Hằng trả lời rất đơn giản, nhưng lời nói của hắn lại để lộ ra khá nhiều tin tức. Quy hoạch của thành phố Đông Bộ vào thời điểm trước kia chính là của Vương Tử Quân, bây giờ Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố, không thể nào trực tiếp thay đổi kế hoạch khi Vương Tử Quân vừa mới rời khỏi thành phố Đông Bộ cho được. Dù sao thì ý đồ của bản kế hoạch trước kia có vài phần công lao của Chúc Vu Bình.
- Chủ tịch Chúc có ý kiến gì?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Lúc bắt đầu chủ tịch Chúc tỏ ra phản đối, thế nhưng cuối cùng lại lựa chọn phương án thỏa hiệp.
Đảng Hằng nói đến đây thì giải thích thay cho Chúc Vu Bình:
- Chủ tịch, chủ tịch Chúc cũng không phải dễ dàng gì, ngài cũng đừng nên trách anh ấy.
Đảng Hằng dù nói vài câu như vậy nhưng cũng đủ để cho Vương Tử Quân thấy được tình huống của Chúc Vu Bình vào lúc này. Nguyễn Chấn Nhạc có thể vừa mới đến nhưng đã ép cho một người thâm căn cố đế ở thành phố Đông Bộ như Chúc Vu Bình phải chọn phương án thỏa hiệp, rõ ràng vị bí thư vừa mới đến nhận chức này căn bản không phải là nhân vật tầm thường.
- Anh bây giờ thế nào rồi?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
- Chủ tịch, dù sao tôi cũng là một thường ủy thị ủy, ngài cứ yên tâm. Nhưng dù thế nào thì bây giờ tôi cũng chỉ là một nhân vật quá độ mà thôi.
Đảng Hằng nở nụ cười tự giễu rồi nói một câu:
- Chủ tịch ngài đến làm bí thư thị ủy Đông Bộ thì quá tốt rồi.
Vương Tử Quân rất tán thành lời nói của Đảng Hằng, chính mình nếu là bí thư thị ủy Đông Bộ thì thật sự sẽ rất thoải mái. Chưa nói đến những thứ gì khác, ban ngành thành phố Đông Bộ đã được mình nắm trong tay, thế cho nên hắn cũng không quá quan tâm đến phương diện này, chỉ chú ý phát triển kinh tế mà thôi.
- Nếu như ở bên kia không thoải mái, như vậy đổi địa phương thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng lên tiếng đồng ý, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch, tôi cũng không biết quá nhiều về chuyên đường sắt Mân Cô, nhưng tôi nghe nói hạng mục này đã được tuyến trên thông qua, rất khó sửa lại được.
Đảng Hằng nói như vậy có ý nghĩa gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, hắn biết rõ Đảng Hằng không phải là một người thích nói bừa, sự việc hắn đã nói không đơn giản thì muốn thay đổi sẽ rất khó.
Nhưng Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn cũng không còn đường lui ở phương diện này. Nếu như đường sắt Mân Cô đi qua thành phố Đông Bộ, như vậy hắn chỉ ngồi chờ tình huống mình bị bêu danh mà thôi.
Dù sao thì trong lòng mọi người Vương Tử Quân mới đến làm bí thư thị ủy La Nam, thế nhưng hắn đến nhận chức và hạng mục mà Trình Tự Học trước đó cố gắng kéo về lại bị người ta lấy mất. Phần lớn mọi người đều không nhìn Trình Tự Học như thế nào, bọn họ chỉ thấy mình là kẻ bất lực, làm mất đi hạng mục quý giá.
Có đôi khi người ta ép vấn đề lên đầu mình.
Vương Tử Quân nhíu chặt mày, lúc này hắn trầm giọng nói với Đảng Hằng:
- Cậu có thể sắp xếp một chút được không? Tôi muốn gặp bí thư Nguyễn.
- Điều này thì dễ thôi, nhưng chủ tịch à, tuyến đường sắt này là một khâu quan trọng của bí thư Nguyễn trong quy hoạch phát triển trưởng phòng Đông Bộ, tôi cảm thấy anh không nên gặp anh ấy làm gì.
Đảng Hằng nói khá uyển chuyển, thế nhưng trong lời nói lại căn bản biểu hiện rất rõ, chính là anh không cần gắng gượng làm gì.
Vương Tử Quân cười cười, hắn thản nhiên nói:
- Việc do người làm.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy ba chiếc xe chạy ra khỏi ủy ban thành phố, đi đầu là chiếc Nissan Bluebird mà mình đưa lại cho Trình Tự Học.
Nhóm Trình Tự Học đã vì hạng mục Mân Cô mà xuất phát, nhưng hành trình của bọn họ đến tỉnh thành sẽ như thế nào? Vương Tử Quân híp mắt thầm suy tư.