- Tốt, các đồng chí, tôi có vài lời muốn nói. Chủ tịch Triệu sắp xếp công tác rất đúng chỗ, tôi hoàn toàn đồng ý, tôi hy vọng mọi người được phân công công tác phải thấy rõ trách nhiệm của mình, mau chóng chứng thực công tác đúng chỗ.
Vương Tử Quân chỉ chờ cơ hội như thế này, Triệu Liên Sinh đặt câu hỏi như vậy thì hắn sao có thể khách khí?
Vương Tử Quân nói hai câu khách sáo, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Các đồng chí, tôi đã đến xã Tây Hà Tử được hơn một tháng, trong thời gian qua cũng không tiến hành trao đổi nhiều với các đồng chí, đây là trách nhiệm của tôi. Có đồng chí còn nói cả tháng qua tôi ở trong phòng làm việc để làm gì, bây giờ tôi sẽ nói rõ với mọi người. Một tháng qua tôi đã làm rõ ba vấn đề: Một là tôi đang nghĩ gì; hai là tôi đang làm gì; ba là tôi sẽ làm như thế nào? Thông qua một tháng tìm hiểu, tôi đã xem như hiểu rõ đại khái về xã Tây Hà Tử, bây giờ tôi có một vài vấn đề cần tham khảo các vị đồng chí.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì có không ít người tỏ ra ngưng trọng, một vài người đang chuẩn bị chờ Vương Tử Quân nó xong thì bỏ đi cũng ngồi nghiêm trang, tranh thủ thời gian yên tĩnh trở lại.
Vương Tử Quân lên tiếng cũng thật sự nằm ngoài dự đoán của Triệu Liên Sinh, quyển sổ vừa khép lại đã được mở ra, sau đó hắn duỗi lưng mệt mỏi, hai mắt khẽ híp lại, bên trong ẩn giấu rất nhiều ý nghĩ.
Những động tác liên tiếp của Triệu Liên Sinh thật sự giống như một tín hiệu với đám cán bộ ở bên dưới, đám người tỏ ra kinh ngạc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cả đám dựa lưng ra sau ghế với vẻ mặt không cho là đúng, yên lặng chờ Vương Tử Quân mở miệng.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ thấy rõ hành vi của đám người bên dưới, trong lòng thầm cười lạnh nhưng trên miệng lại nói:
- Hôm nay tôi chỉ nói về hai vấn đề, thứ nhất là tôi rất hài lòng với công tác của xã Tây Hà Tử. Mọi người đều biết chúng ta là cấp chính quyền cơ sở nhất, mỗi ngày đều phải liên hệ với nhân dân, chúng ta muốn hoàn thành công tác thì đều phải nói mỏi miệng, chạy gãy chân, ai cũng chịu mệt nhọc. Thế cho nên chúng ta mới có thành tích là năm đảng ủy đứng đầu, là đơn vị văn minh trong huyện. Điều này nói rõ đội ngũ chúng ta vào thời điểm mấu chốt đều phát triển tốt, tạo ra thành tích, đánh đâu thắng đó, có một đội ngũ cán bộ tố chất cao.
Vương Tử Quân nói ra những lời này có vẻ rất chân tình, rất xúc động, điều này làm cho bảy tám chục tên cán bộ bên dưới chợt cảm thấy những năm vất vả như được lãnh đạo khẳng định, tất nhiên sẽ cảm thấy rất hưởng thụ.
Những lời này của Vương Tử Quân vang lên và dưới đài không có chút tạp âm, nhưng lúc này vẻ mặt của mọi người càng trở nên ngưng trọng, đặc biệt là Đỗ Hiểu Mạn, nàng loáng thoáng cảm thấy giống như có việc gì đó sắp phát sinh.
- Điều thứ hai, cơ quan chúng ta phát triển đúng phương hướng, đúng bản chất, nhưng trong đội ngũ cán bộ có tố chất cao cũng có một vài nhân tố không hài hòa. Những người này tuy chỉ là cá biệt, nhưng bọn họ sẽ là những con sâu làm rầu nồi canh, đối với những người như vậy thì chúng ta không những không thể tha thứ, dù là đảng ủy chính quyền cũng khoong thể đáp ứng, nhất quyết không nuông chiều dung túng.
Vương Tử Quân nói, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị, lúc này đám cán bộ tham gia họp cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng, vẻ mặt trầm trọng, kẻ nào cũng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Triệu Liên Sinh khẽ cầm lấy cây bút, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Dân Cường, đúng lúc Trương Dân Cường cũng nhìn về phía hắn, vẻ mặt hai người có hơi lạnh.
Lý Tam Thái ngồi ở bên dưới cảm thấy có hơi sợ hãi, hắn sinh ra chút dự cảm không hay. Hôm nay Vương Tử Quân lên đài phát biểu giống như đặc biệt hướng về phía mình, thế là hắn thầm mắng tên kia quá nham hiểm, lại nhìn sang Triệu Liên Sinh theo bản năng, trong lòng thầm bình tĩnh trở lại.
"Có anh rể ở đây, dù mình có chọc vài lỗ thủng trên trời thì tin rằng tên họ Vương kia cũng không làm gì được mình!"
- Bí thư Vương, anh nói con sâu làm rầu nồi canh là ai? Tôi sẽ không tha cho hắn.
Triệu Liên Sinh cũng không để cho Lý Tam Thái thất vọng, cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong, đã mở miệng dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Triệu Liên Sinh tuy dùng giọng hời hợt đặt câu hỏi nhưng khí phách bên trong thì thật sự là ai cũng có thể nghe thấy được. Một vài cán bộ bình thường không được Triệu Liên Sinh ưa mắt nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân theo bản năng, bọn họ ý thức được có gì đó sắp phát sinh, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
- Tốt, chủ tịch Triệu tự mình xem đi.
Vương Tử Quân cũng không tức giận vì Triệu Liên Sinh cắt ngang lời mình, hắn bình tĩnh đưa tờ đơn tố cáo sang cho Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh liếc mắt nhìn qua tờ đơn, hắn biết chuyện này là thật, trong lòng thầm mắng Lý Tam Thái. Nhưng hắn là anh rể của Lý Tam Thái, cũng không thể không giúp cậu em vợ, hơn nữa hắn cũng là một vị lãnh đạo trong cuộc họp này.
- Ha ha, bí thư Vương, thế đạo ngày nay nhân tâm khó dò, chỉ cần bỏ ra vài xu là đám người không có việc gì làm sẽ tung ra đầy đơn tố cáo. Lục Thuận, không phải hôm trước anh cũng lấy được một mớ đơn tố cáo từ trên huyện sao?
Triệu Liên Sinh nói rồi thuận tay đưa tờ đơn tố cáo sang cho phó bí thư Trương Dân Cường.
Vương Lục Thuận là một kẻ tâm phúc của Triệu Liên Sinh, hắn tất nhiên sẽ theo sát tiến độ của chủ tịch. Lúc này hắn nghe rõ lời của Triệu Liên Sinh, sau đó nhanh chóng thầm hiểu, lại phụ họa theo:
- Đúng vậy, hôm trước tôi về huyện, ủy ban kỷ luật huyện ủy đã chuyển cho xã chúng ta hơn mười tờ đơn tố cáo, đều tố cáo phó chủ tịch Cừu. Các anh nói xem, những tờ đơn kia là thế nào, những năm qua phó chủ tịch Cừu luôn cần cù chăm chỉ và mệt sức vì xa xã Tây Hà Tử, bây giờ lại bị bọn họ vu oan, đúng là buồn cười.
Sau khi thấy Vương Lục Thuận lấy phó chủ tịch Cừu ra làm thí dụ thì khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên. Vị phó chủ tịch Cừu kia tên là Cừu Gia Thành, là một người thâm căn cố đế ở xã Tây Hà Tử, cũng là một vị cán bộ cấp phó khoa được đề bạt cùng năm với Triệu Liên Sinh, những năm qua hai người tranh đấu khá gay gắt, nhưng khi Triệu Liên Sinh ngồi vững trên vị trí chủ tịch xã Tây Hà Tử, địa vị của Cừu Gia Thành rơi vào tình huống đáng xấu hổ.
Vì thế mà Vương Lục Thuận lấy phó chủ tịch Cừu làm ví dụ thật sự có ý nghĩa khác.
Trương Dân Cường cười hì hì, sau đó đặt tờ đơn xuống bàn rồi bày tỏ thái độ:
- Bí thư Vương mới xuống xã một tháng và nóng lòng muốn cống hiến cho Tây Hà Tử, tôi tin tưởng tất cả các vị cán bộ đang ngồi đây cũng hiểu tâm tình của bí thư. Nhưng bí thư Vương, anh không có kinh nghiệm công tác cơ sở, sẽ khó tránh khỏi tình huống bị đám điêu dân lừa gạt. Tôi hiểu về đồng chí Tam Thái, sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện thế này.
Trương Dân Cường vừa nói vừa nhìn thoáng qua Triệu Liên Sinh, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Bí thư Vương, sau này nếu gặp phải những chuyện như vậy thì chúng ta nên bàn với nhau trước, chúng ta làm như vậy sẽ không phát sinh những tình huống đáng chê cười và khó coi như lúc này.