Vương Tử Quân tuy thật sự có cái nhìn của mình về tập đoàn Đỉnh Duyệt, thế nhưng hắn cũng không phải là người không phân biệt rõ công và tư. Nếu như điều kiện của tập đoàn Đỉnh Duyệt là phù hợp, hắn nhất định sẽ chọn phương án hợp tác với tập đoàn này. Dù sao hắn cũng là lãnh đạo tỉnh Mật Đông, tất nhiên hắn phải cho ra giúp đỡ to lớn với các doanh nghiệp trong tỉnh nhà.
Nhưng điều kiện của tập đoàn Đỉnh Duyệt là quá hà khắc, nếu như thực hiện theo phương án của bọn họ, như vậy sẽ là xói mòn tài sản quốc hữu, đây là điều mà Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp nhận được.
Nhìn từ phương diện công tác thì đây là sự việc gây tổn hại đến lợi ích của quốc gia và của tỉnh Mật Đông, bây giờ biết đâu không thể biểu hiện ra được, thế nhưng thời gian trôi qua thì điều này sẽ dần bộc lộ rõ ràng. Vương Tử Quân là người lãnh đạo tổ công tác giám sát thi công và tiếp nhận đầu tư, như vậy sự việc sẽ tạo nên những tổn hại không nhỏ với hắn. Nhìn từ phương diện pháp luật thì không có vấn đề, thế nhưng nó lại sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của hắn.
Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu như là phương án có thể thực hiện được, như vậy có thể nghiên cứu thông qua hội nghị thường ủy.
Thông qua hội nghị thường ủy, ý nghĩa là quá rõ ràng, đó chính là thành tích là của anh thế nhưng trách nhiệm là của cả tập thể, anh không cần quá lo lắng.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự có chút dao động, mặc dù hắn là người trọng sinh, thế nhưng đến bây giờ hắn luôn cho rằng mình chỉ là một người như bao người khác. Hắn không phải là thánh nhân, khi trước mặt hắn có hai con đường một gập ghềnh một bằng phẳng thì hắn vẫn cảm thấy rất do dự.
Mình nên lựa chọn thế nào đây?
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, vừa rồi Sầm Vật Cương uống trà mà gương mặt rất khó coi. Mặc dù Vương Tử Quân không lên tiếng quá rõ ràng thế nhưng ý nghĩa thì lại biểu hiện đầy đủ, đó chính là đã dựng lên diễn đàn đầu tư, như vậy không bằng thử xem thế nào.
Thử xem, nói ra thì đơn giản thế nhưng nhìn vào tiến độ công trình vào lúc này thì thấy Sầm Vật Cương căn bản không hài lòng. Hơn nữa điều làm cho Sầm Vật Cương không thoải mái chính là bí thư Vương trẻ tuổi này cực kỳ có ý nghĩ, rất nhiều phương diện không giống như trong tưởng tượng của lão, không đi về phía trước theo những suy nghĩ của mình.
Đường Chấn Huy sắp phải đi, chẳng lẽ người tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy còn khó đối phó hơn nữa sao? Khóe miệng Sầm Vật Cương chợt lộ ra nụ cười thản nhiên, nụ cười tràn đầy tự tin và cứng rắn.
Lãnh đạo đứng đầu một địa phương có ý nghĩa là gì? Nếu như anh ở trên vị trí đứng đầu một tỉnh, anh không làm cho ngàn người bên dưới anh đều có một gương mặt, như vậy thật sự là thất bại.
Những năm qua xã hội thường vang lên câu nói quán triệt chế độ tập trung dân chủ, thế nhưng Sầm Vật Cương xem ra cái gì gọi là dân chủ? Dân chủ chính là chủ dân, anh là dân tôi là chủ, mà người chủ nào cũng không muốn dân quá nóng quá bạo. Cố tìm cái chung và gác lại bất đồng không phải là không được, thế nhưng khi cho ra những phương diện quyết sách trọng đại, anh cần phải làm cho đám người bên dưới cùng nhau vặn lại thành một sợi dây thừng, đám người bên dưới phải ngoan ngoãn kéo xe cho mình, nếu không thì chẳng phải sẽ rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy sao?
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Sau khi vào tỉnh Mật Đông thì hắn luôn cẩn thận trong phương diện xử lý các mối quan hệ với Sầm Vật Cương, căn bản là tận tâm tận lực, cực kỳ tích cực. Thế nhưng ở sự kiện này hắn căn bản không thể để cho Sầm Vật Cương đi theo hướng ý nghĩ của mình.
Biết đâu trong sự kiện này Sầm Vật Cương cũng không có tư tâm nhất định? Thế nhưng ít nhất thì Vương Tử Quân cũng không thể nào bỏ qua cho mình khi ném ra một quyết định có tổn thất khá lớn, mặc dù xảy ra chuyện thì trách nhiệm cũng không nằm trên người mình.
Vương Tử Quân hiểu ẩn dật có chỗ tốt của nó, thế nhưng nếu vì ẩn dật mà ném đi lương tâm và đạo đức thì căn bản là hắn không làm được. Hơn nữa nếu như diễn đàn đầu tư kéo đến nhiều tài chính, như vậy sẽ là tin tức mà Sầm Vật Cương thích nghe ngóng.
Dưới sự chú ý của Vương Tử Quân, tiến độ xây dựng diễn đàn đầu tư căn bản là cực kỳ nhanh chóng. Không những Lý Bạch Vũ mà cả Trương Tề Bảo cũng đặt tất cả tâm tư của mình vào việc đẩy mạnh khánh thành diễn đàn đầu tư.
- Bí thư Vương, trải qua công tác thống kê, đến tám giờ sáng hôm nay có năm mươi doanh nghiệp đầu tư tài chính trong số nhận được giấy mời đã tiến hành liên lạc với chúng ta, bọn họ cảm thấy hứng thú với phương án của chúng ta. Lý Bạch Vũ đứng đối diện với Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút hưng phấn nói.
Vương Tử Quân cảm nhận được sự vui mừng của Lý Bạch Vũ khi báo cáo công tác này cho mình, có nhiều nhà đầu tư quan tâm đến phương án của bọn họ ở Mật Đông, đây là một bắt đầu rất tốt. Tuy điều này cũng không có nghĩa là thành công, thế nhưng ít ra cũng là một bước tiến lên thành công.
- Điều này là rất tốt, các anh nên tiếp tục đẩy mạnh công tác, làm tốt tất cả các tài liệu, chúng ta tranh thủ thông qua những phương thức linh hoạt hữu ích và thiết thực để hình thành nên điều kiện đầu tư tốt đẹp, làm tốt công tác kêu gọi đầu tư lần này.
Lý Bạch Vũ gật đầu rất mạnh, mặc dù diễn đàn đầu tư này chỉ là một cơ cấu tạm thời, một người phụ trách như hắn vẫn công tác ở mặt trận tổ quốc tỉnh, thế nhưng địa vị của hắn ở tỉnh Mật Đông đã biến đổi hoàn toàn khác.
Hai ngày qua không những đám bạn bè trước kia chối bỏ hắn liên tục xuất hiện như nấm sau mưa, thậm chí là những người xưa nay chưa từng liên hệ cũng xông ra. Những ngày qua hắn có gặp một vị lãnh đạo cũ ở thành phố Linh Long, người kia càng chủ động xuống xe chào hỏi.
Lý Bạch Vũ biết rõ nguyên nhân của sự biến hóa này là gì, vì thế hắn căn bản cực kỳ quan tâm đến phương diện xây dựng diễn đàn đầu tư. Hắn biết rõ chỉ khi nào mình xây dựng diễn đàn đầu tư này thật sự tốt, như vậy mình mới có được địa vị vững chắc trước mặt bí thư Vương. Lúc này chính là thời điểm mà diễn đàn đầu tư cho ra thành tích, nếu như Lý Bạch Vũ có thể tìm được sự tán thành của các nhà đầu tư, như vậy tất cả chờ mong của hắn sẽ được giải quyết; nếu hắn không cho ra được thành tích tốt, như vậy sẽ là một đả kích cực kỳ lớn với hắn. Kinh nghiệm những năm qua làm cho hắn cảm thấy rất đau nhức, đồng thời cũng ngộ ra được nhiều thứ, quan trọng nhất chính là biết được nếu như không có người bên trên quan tâm đến mình, bên dưới không có người đi theo mình, như vậy mình sẽ là người cô đơn, dù có làm được việc thì cũng khó thực hiện được khát vọng. Bài học này không thể nói là không sâu sắc, thế nhưng khi hiểu được nó cũng không tính là quá muộn, thế nên hắn cần phải giữ chặt lấy bí thư Vương.
Lý Bạch Vũ ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng báo cáo kỹ càng một lượt với Vương Tử Quân về phương diện chuẩn bị cho nghi thức khánh thành diễn đàn đầu tư. Nghe qua thì cảm thấy nó rất đơn giản, thế nhưng động vào thì liên quan đến nhiều phương diện.
Ví dụ như trong này khánh thành diễn đàn đầu tư thì phải có được vài hợp đồng hợp tác được ký kết với vài doanh nghiệp, mặc dù có làm được như vậy thì con đường đi phía trước vẫn còn dài thênh thang, thế nhưng nhìn từ phương diện tổng quát thì vẫn có thành tích.
- Bí thư Vương, chúng tôi đã tiếp xúc với công ty Quả Mậu trong tỉnh và đã cho ra hiệu quả, ngày hôm qua bọn họ nói sẽ tình nguyện tham gia vào công tác xây dựng hạng mục cho đại hội thể dục thể thao, bọn họ đầu tư năm mươi triệu, điều kiện chính là một phần ba lợi nhuận từ tầng ba đến tầng mười lăm của khu liên hợp thể thao thành phố Rừng Mật.
Sự kiện đầu tư của công ty Quả Mậu này đã làm cho Lý Bạch Vũ căn bản tốn rất nhiều tâm tư để liên hệ trao đổi. Tuy năm chục triệu không phải là nhiều thế nhưng ít nhất nó cũng là một khởi đầu tốt đẹp. Hắn tin tưởng chỉ cần có khởi đầu này, như vậy thì sẽ có công ty khác đầu tư cả tỷ, điều này không là vấn đề.
Vương Tử Quân nghe đến công ty Quả Mậu thì tỏ ra có hơi trầm ngâm, nhưng sau đó lại gật đầu nói: - Điều nảy rất tốt, nhưng Bạch Vũ anh cũng không nên thả lỏng, cần phải đốc xúc đẩy mạnh tiến độ, làm tốt công tác chứng thực tài chính.
- Vâng, tôi biết rồi. Lý Bạch Vũ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân mà thật sự sinh ra cảm giác lên đài báo danh với quân vương.
Vương Tử Quân cũng cảm ứng được ý nghĩ trong ánh mắt của Lý Bạch Vũ, hắn dùng sức vỗ lên vai của Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Tôi chờ tin tức tốt từ anh.
Khi Lý Bạch Vũ chuẩn bị tiến hành báo cáo vài công tác cần được Vương Tử Quân ra sức phối hợp, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn khẽ nói: - Mời vào.
Người đi vào là Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch, Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với Lý Bạch Vũ, sau đó hắn đưa một tờ báo cho Vương Tử Quân rồi nói: - Bí thư Vương, đây là tờ báo lấy được từ văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân tiếp nhận tờ báo mà cũng không xem ngay, tâm tư nhanh chóng chuyển động. Có thể đưa văn kiện trực tiếp đến phòng làm việc của mình, lại là do Trương Tề Bảo tự mình đưa đến, chỉ có thể là do Đường Chấn Huy nói ra lời yêu cầu.
Nhưng trên tờ báo này viết cái gì? Vì sao vẻ mặt Trương Tề Bảo lại khó coi như vậy? Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, mời anh ngồi, tôi đang định để cho Hiểu Bạch mời anh đến đây.
Triệu Hiểu Bạch có tiếp xúc khá nhiều với Trương Tề Bảo, trong ấn tượng của hắn thì Trương Tề Bảo luôn là người nở nụ cười tủm tỉm, thái độ khác thường vào lúc này làm cho hắn sinh ra ý nghĩ không tốt.
Triệu Hiểu Bạch châm trà cho Trương Tề Bảo, lúc này Vương Tử Quân đang đọc qua tờ báo mà Trương Tề Bảo đưa đến. Tờ báo rất sạch sẽ, không có ai đánh dấu lên trang báo, nội dung của nó cũng không có quá nhiều, chỉ là một bài viết mà thôi.
Đề tài của bài báo chính là: "Phân tích về kinh nghiệm kêu gọi đầu tư", toàn bộ bài viết chỉ trình bày và phân tích về kinh nghiệm và thành quả, cũng không có gì là mới mẻ. Điều làm cho vẻ mặt của Vương Tử Quân chợt biến đổi chính là những câu chữ ở phía sau, tác giả đề nghị hấp thu kinh nghiệm tiên tiến vào dĩ vãng, dùng câu chữ ẩn giấu để nói rằng góp vốn để xây dựng các công trình thể dục thể thao là rất tốt, thế nhưng thực tế có vài thao tác không có hiệu quả, cuối cùng chỉ là công cụ cho người ta tìm lấy thanh danh. Thế cho nên không bằng làm cho đến nơi đến chốn, dựa theo tình hình thực tế của tỉnh Mật Đông để yêu cầu tất cả doanh nghiệp bỏ vốn đầu tư vào sẽ hay hơn.
Bài viết này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có hơi lạnh. Nếu như chỉ là một bài viết bình thường thì hắn không quan tâm, bây giờ diễn đàn đầu tư còn chưa chính thức được đưa vào sử dụng, thế nhưng lại có người cho ra ý nghĩ như vậy, tất nhiên tâm tư là gì thì quá rõ ràng rồi.
Hèn gì Đường Chấn Huy phải cho Trương Tề Bảo đưa bài báo này đến tay mình, xem ra chủ tịch Đường đang nhắc nhở mình nên vừa làm vừa chú ý. Với vị trí của Vương Tử Quân bây giờ thì không ai làm gì được, thế nhưng lại khó tránh khỏi tình huống bị người ta nhổ vài bãi nước miếng ra sau lưng.
- Chân Thiên Ích. Vương Tử Quân nhìn về phía tác giả bài báo, sau đó ném ánh mắt về phía Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo thầm hiểu ý nghĩ của lãnh đạo nên nhanh chóng lên tiếng báo cáo: - Bí thư Vương, Chân Thiên Ích chính là giáo sư trường đại học Rừng Mật, là một người nổi tiếng ở lĩnh vực kinh tế.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, một giáo sư sẽ không tự nhiên phê bình một diễn đàn đầu tư một cách vô duyên vô cớ, có lẽ người này đã nhận được sự ủy thác từ kẻ khác, hoặc là người phát ngôn của những người có lợi ích tương quan.
Khi Vương Tử Quân đặt bài báo lên mặt bàn thì Lý Bạch Vũ đứng ở bên cạnh đã trầm giọng nói: - Bí thư Vương, Chân Thiên Ích này chính là chồng của giám đốc Lăng Phỉ Yến, giám đốc công ty Lăng Yến, là một người có phẩm chất rất kém.
- Lăng Phỉ Yến? Trương Tề Bảo giống như nghĩ đến cái gì đó, gương mặt chợt xuất hiện nụ cười: - Anh nói đến Lăng Phỉ Yến năm trước kết hôn với một tên đàn ông trẻ tuổi sao? Chân Thiên Ích này không phải bị Lăng Phỉ Yến áp chế không ngóc đầu lên được sao?
Lý Bạch Vũ nhìn gươgn mặt mập mờ của Trương Tề Bảo, gương mặt hắn vẫn khá âm trầm: - Không phải nữa sao? Vì cố gắng thăng chức mà đã ly hôn với vợ, căn bản quá cặn bã.
- Bạch Vũ, anh biết người này sao? Vương Tử Quân trầm giọng hỏi.
Lý Bạch Vũ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Vương, tôi là bạn học của Chân Thiên Ích này, năm xưa khi đi đến thành phố Rừng Mật, anh ta nhận công tác ở trường đại học Rừng Mật, tôi công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh. Hai năm trước không biết vì sao giám đốc Lăng Phỉ Yến của công ty lại nhìn trúng hắn, thế là hắn vứt bỏ cả gia đình để sống cùng với Lăng Phỉ Yến.
"Lăng Phỉ Yến?" Vương Tử Quân khẽ xoa trán, hắn có chút ấn tượng với cái tên này, thế nhưng hiện tại căn bản không thể nghĩ cho rõ ràng.
- Bí thư Vương, chính là người phụ nữ hai ngày trước có tham gia hội nghị của hội công thương tỉnh Mật Đông và chủ động đến bắt tay với ngài.
Vương Tử Quân vốn có ấn tượng với cái tên kia, bây giờ được Trương Tề Bảo nhắc nhở thì nhanh chóng nghĩ ra. Hắn nhìn Lý Bạch Vũ, lại nghĩ đến gương mặt đầy nếp nhăn với nụ cười của người phụ nữ kia, thế là gương mặt có vài phần khác thường.
Hèn gì mà trước đó Trương Tề Bảo lại có biểu hiện như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lý Bạch Vũ, hắn không khỏi cười nói: - Đây là việc tư của người ta, chúng ta không cần bàn đến nó quá nhiều như vậy.
Trương Tề Bảo nhanh chóng thu hồi gương mặt tươi cười của mình, đối với hắn thì thái độ của bí thư Vương quyết định tất cả. Hắn nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, ngài xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?
- Không cần quan tâm là được. Vương Tử Quân nhìn gương mặt giận dữ của Lý Bạch Vũ, sau đó cười nói: - Chúng ta đã chuẩn bị từ khá lâu, anh ta nói không dùng được thì không dùng được sao? Đợi đến khi chúng ta có thành tích thì những âm thanh nghi vấn này sẽ kết thúc.
Vương Tử Quân không quan tâm đến Chân Thiên Ích, thế nhưng hắn không ngờ hai ngày sau lại gặp người này, không khỏi làm cho hắn cảm thán thế giới này quá nhỏ.
Chân Thiên Ích cũng không phải đặc biệt đến tìm gặp Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng không có tâm tình gặp mặt Chân Thiên Ích. Sở dĩ Vương Tử Quân thấy mặt Chân Thiên Ích cũng là vì lúc tan tầm nhận được điện thoại của Thành Nghiên Tuệ, lần này Thành Nghiên Tuệ nói có chuyện cần nhờ hỗ trợ.
Vương Tử Quân bắt đầu kéo khoảng cách với Thành Nghiên Tuệ, hắn chỉ muốn bảo trì tình bạn học năm xưa với nàng, còn những thứ khác thì không muốn dây vào. Trong mắt hắn thì Thành Nghiên Tuệ là một người phụ nữ lương thiện, nàng có cuộc sống của riêng mình.
Trong lúc gọi điện thì Vương Tử Quân yêu cầu Thành Nghiên Tuệ nói cho rõ ràng, để xem mình có bày mưu nghĩ kế giúp đỡ gì được không. Nhưng Thành Nghiên Tuệ lại yêu cầu gặp mặt trò chuyện, vì vậy Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó đồng ý để ngày mai Thành Nghiên Tuệ đi đến phòng làm việc của mình.
Nhưng cuối cùng thì khi tan tầm Vương Tử Quân lại gặp mặt Thành Nghiên Tuệ, lần này cũng không phải do ai sắp xếp, mà chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên.
Hai ngày qua Vương Tử Quân bận rộn khá nhiều việc, ngoài phương diện khánh thành diễn đàn đầu tư, hắn còn phái ra một nhóm công tác đi các thành phố trong tỉnh tranh thủ kêu gọi đầu tư tài chính. Đám người đến phòng làm việc của hắn đang chờ bên ngoài như châu chấu, điều này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác ứng phó mệt mỏi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình và vẫn nghĩ về phương diện khánh thành diễn đàn đầu tư. Bây giờ là đã chuẩn bị xong, chỉ đợi đến lúc bắt đầu công tác, thế nhưng tâm tư của hắn lại không quá yên tĩnh.
Ngoài một vài bài viết nói ra quan điểm trái chiều thì Vương Tử Quân cảm thấy tất cả mọi thứ đều thuận lợi. Sầm Vật Cương cũng không tiếp tục nói về phương diện liên quan đến tập đoàn Đỉnh Duyệt, mà Đường Chấn Huy giống như không biết điều này.
Nhưng bầu không khí bình tĩnh không làm cho Vương Tử Quân an tâm, hắn đã xem qua bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành, hắn biết rõ bên trong tồn tại lợi nhuận lớn. Lỗ Đỉnh Thành là một thương nhân chú trọng lợi nhuận, Vương Tử Quân cảm thấy nếu để cho người kia bỏ qua đơn giản như vậy là không có khả năng.
Nếu người kia không bỏ qua, như vậy sẽ phải có động tác. Bây giờ tình hình gió êm sóng lặng, cũng không phải là đối phương không có động tác gì, thế nhưng chủ yếu là động tác của người này rất bí mật, bây giờ mình chưa phát hiện ra được.
- Tuýt tuýt. Kèn xe chợt vang lên, tiếng kèn làm cho Vương Tử Quân thức tỉnh khỏi trầm ngâm. Hắn nhìn ra ngoài xe, lúc này thấy có nhiều người đang đứng nơi đó, khi hắn chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì thấy được bóng người quen thuộc.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì căn bản không có thời gian và tâm tư tham gia những chuyện náo nhiệt như vậy, đặc biệt là ở những trường hợp khó thể cho ra phương án giải quyết thì hắn thường lẩn càng xa càng tốt.
Vương Tử Quân chú ý đến tình huống tranh cãi phía bên kia cũng là vì thấy được Thành Nghiên Tuệ, bộ dạng của nàng lúc này nhìn thật sự rất đáng giật mình, vì cô nàng tóc tai bù xù đang giữ lấy áo của một người đàn ông lớn tiếng nói gì đó. Hắn chưa từng thấy qua có người nào ở trnog trạng thái như vậy, trong ký ức của hắn thì Thành Nghiên Tuệ mỗi lần đều ăn mặc gọn gàng, vì sao bây giờ lại lôi thôi như thế?
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn nói với Tiểu Lý đang lái xe: - Tìm một chỗ dừng xe lại, tôi đi xem có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ kia chính là bạn học của tôi.
Triệu Hiểu Bạch ngồi kế bên tài xế, hắn thấy Vương Tử Quân yêu cầu xuống xe thì vội vàng nói: - Bí thư Vương, ngài đừng xuống xe, để tôi đi qua xem thế nào.
Triệu Hiểu Bạch tuy không đủ nhanh trí, thế nhưng hắn là người luôn đặt lợi ích của Vương Tử Quân lên hàng đầu.
Vương Tử Quân khoát tay áo, sau khi xe dừng lại ven đường thì nhanh chóng đi xuống tiến về phía đám người đang tụ tập ở bên kia. Hắn còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy Thành Nghiên Tuệ lên tiếng: - Anh đừng hòng mơ tưởng mang con gái tôi đi, hôm nay dù tôi chết cũng không cho anh được như ước nguyện.
Thành Nghiên Tuệ nói mình đã ly hôn, cũng vì nguyên nhân này mà Vương Tử Quân lảng tránh rất xa. Mặc dù hắn bây giờ có thân phận, dù là phụ nữ xinh đẹp thế nào thì cũng chỉ là như vậy mà thôi, không quá quan tâm. Miêu tả thế nào cho đúng bây giờ? Phải nói là phụ nữ ly hôn như quả bom hẹn giờ.
Lúc này câu nói của Thành Nghiên Tuệ làm cho Vương Tử Quân chợt kinh hãi, người đàn ông kia chính là người đã làm tổn thương bạn học của mình sao?
Người phụ nữ kia cao khoảng một mét bảy lăm, làn da trắng nõn phối hợp với gương mặt anh tuấn, nhìn qua có vẻ phong lưu phóng khoáng. Người này đeo một cặp kính gọng vàng càng làm cho toàn thân bùng lên khí chất trí thức, thế cho nên có thể thấy với bộ dạng của đối phương mà tìm tình nhân thì cũng không quá khó.
Vương Tử Quân thầm có ý nghĩ xấu xa, hắn đã biết rõ cục diện trước mặt.
Người đàn ông kia có chút hổn hển vì sự ngăn trở của Thành Nghiên Tuệ, hắn chán ghét đẩy tay của nàng ra, sau đó dùng giọng nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: - Thành Nghiên Tuệ, tôi nể tình cô là phụ nữ nên dùng phương pháp ôn tồn thương lượng để giải quyết ổn thỏa, nhưng cô thì sao? Thái độ này của cô quá ác liệt, nếu như cô không chịu nói lý lẽ, tôi sẽ thông qua pháp luật để xử lý vụ này, đến khi đó cô cũng đừng kêu khổ.
- Anh đi đâu tố cáo tôi cũng được, dù anh có đi đến chân trời nào tôi cũng không để con gái đi đâu cả. Thành Nghiên Tuệ lúc này căn bản đã chảy đầy nước mắt.
Vương Tử Quân nhìn đám người đứng chung quanh, hắn nhìn thấy Thành Nghiên Tuệ bị vây vào giữa, thế là cảm nhận được sự bất lực của người phụ nữ này, cảm thấy nàng rất đáng thương. Hắn đi về phía nàng rồi nói: - Bạn học cũ, cô làm sao vậy?
Thành Nghiên Tuệ thấy Vương Tử Quân đi đến thì có chút xấu hổ, nàng chợt dùng giọng ngập ngừng nói: - Bí..Bí thư Vương, sao anh lại ở chỗ này?
Vương Tử Quân khoát tay áo với Thành Nghiên Tuệ, sau đó hắn nói với tên đàn ông kia: - Có gì từ từ đàm phán, đứng trên đường thế này là không tốt.