Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn rót cho Kim Chính Thiện một ly nước, sau đó thản nhiên nói: - Lý Đại Vi là chuyên gia ở sở xây dựng.
Kim Chính Thiện gật đầu nói: - À, người này rất chuyên nghiệp, điều này là thật không giả, có cái gì không hiểu thì chúng tôi sẽ thỉnh giáo anh ấy.
Tan việc thì Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch cùng nhau đi ra ngoài khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Vương Tử Quân nhìn sắc trời âm u thì nói: - Hiểu Bạch, hôm nay có phải sắp mưa rồi không?
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua tôi có xem dự báo thời tiết, nói là tối nay trong tỉnh sẽ có mưa. Triệu Hiểu Bạch nhìn sắc trời rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu tiếp lời Triệu Hiểu Bạch: - Anh gọi điện thoại cho bộ chỉ huy phòng chống lụt bão tỉnh Mật Đông, yêu cầu bọn họ quan tâm đến tình hình lượng mưa ngày hôm nay.
Vương Tử Quân nói rồi đi lên xe. Tốc độ gọi điện thoại của Triệu Hiểu Bạch là rất nhanh, chỉ hai phút sau đã báo cáo: - Chủ tịch Vương, tôi đã gọi điện thoại cho cục trưởng Trình, anh ấy nói rằng lượng mưa trong tỉnh cũng không phải quá lớn.
- Vậy thì tốt rồi. Vương Tử Quân gật đầu nói: - Hiểu Bạch, cậu đã tìm ra nhân tuyển nào nhận vị trí của mình chưa?
Triệu Hiểu Bạch suy nghĩ giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi còn đang xem xét, thế nhưng còn chưa tìm được người phù hợp.
Vương Tử Quân cũng không truy vấn chuyện này, xe chạy như bay về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy dưới thời tiết âm u.
- Chủ tịch, chiều hôm nay tôi đi đến phòng tổ chức đưa văn kiện, lòng người nơi đó đang rất bàng hoàng, đặc biệt là cán bộ ban số hai. Tôi cảm thấy ánh mắt của người khác nhìn vào giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ Triệu Hiểu Bạch nói ra những lời này là có ý gì, thế nhưng lái xe Tiểu Lý lại cười ha hả nói: - Trưởng ban Triệu, xem ra các đồng chí phòng tổ chức vẫn có sức chiến đấu, ngài cũng phải nên giữ mình mới được.
Tiểu Lý nói có chút thô tục làm cho Vương Tử Quân không thể không cười, hắn nói với Tiểu Lý: - Này cậu nói chuyện phải cẩn thận một chút, những câu nói vui đùa này của cậu nếu để cho vợ của Hiểu Bạch nghe được, coi chừng cậu ấy nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
- Chủ tịch Vương, tôi đảm bảo sẽ không nói khi có mặt vợ của anh Hiểu Bạch, đù đây là sự thật. Tiểu Lý đi theo Vương Tử Quân khá lâu, hắn biết rõ chủ tịch Vương rất hiền hòa, chính mình mở miệng nói vài câu vui đùa thì chủ tịch Vương cũng không trách tội, ngược lại còn có vẻ điều tiết bầu không khí, làm cho mọi người vui vẻ.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù bị Tiểu Lý châm chọc nhưng vẫn cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi có một người quen ở phòng tổ chức, nghe nói trưa nay trưởng phòng Uông nói chuyện với không ít cán bộ trong phòng tổ chức, những đồng chí kia đều bị trưởng phòng Uông mắng té tát, làm cho bọn họ sinh ra cảm giác sợ bóng sợ gió.
- Những chuyện này cũng không nên nghe tin đồn nhảm, nên làm tốt công tác của mình là được. Vương Tử Quân biết rõ Uông Thanh Minh rất tức giận, thế nhưng chuyện này mình cũng không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa Uông Thanh Minh còn chuẩn bị đủ biện pháp để đả kích mình.
- Ầm ầm! Tiếng sấm vang lên giữa không trung, một dòng sét xẹt qua bầu trời, những cơn mưa như hạt đậu rơi xuống như trút.
Khi Vương Tử Quân chạy xe dưới mưa về nhà, lúc này Lý Đại Vi cũng đang ngồi trên xe trò chuyện vui vẻ. Ngồi bên cạnh Lý Đại Vi chính là chủ nhiệm Mã Cường của sở xây dựng. Tuy Mã Cường căn bản là cùng độ tuổi với Lý Đại Vi thế nhưng lại có cấp bậc khá cao, thế nên nói chuyện rất khách khí.
- Trưởng phòng Lý, anh có nghe nói gì chưa? Hôm nay đám người của phòng tổ chức đều bị mắng té tát. Mã Cường sờ lên trán hói bóng láng của mình rồi cười ha hả nói với Lý Đại Vi.
Lý Đại Vi biết chuyện này, thế nhưng hắn cũng không muốn phát biểu lời bình luận, thế nên chỉ cười nói: - Chuyện gì xảy ra vậy? Có ai dám mắng người của phòng tổ chức?
- Hừ, tục ngữ có câu ác giả ác báo, tuy phòng tổ chức của bọn họ lợi hại nhưng không phải còn có chủ tịch Vương sao? Trưởng phòng Uông hôm nay xem như cực kỳ tức giận. Mã Cường nói đến đây thì hạ thấp âm thanh: - Tôi nghe nói hôm nay trưởng phòng Uông bị mắng, vì quá uất ức nên về trút lửa giận lên đầu đám cán bộ phòng tổ chức cho hả giận.
- Trưởng phòng Uông bị mắng?
Mã Cường nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lý Đại Vi mà không khỏi cười càng thêm đắc ý, hắn hì hì nói: - Trưởng ban Lý, tôi có một người thân công tác trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hì hì, tôi nghe anh ấy nói ra một tin tức nhỏ, thứ này không thể truyền cho người ngoài.
Trong khoảng thời gian này vì sự nỗ lực của vợ là Trần Đông Mai, Lý Đại Vi cảm thấy mối quan hệ giữa mình và chủ tịch Vương liên tục gia tăng. Hắn vốn là người vò sứt lại mẻ, bây giờ đột nhiên chú ý đến sinh thái chính trị ở Mật Đông.
Mã Cường cười hì hì nói: - Nghe người bà con xa của tôi nói, hôm nay bí thư Sầm tổ chức hội nghị văn phòng, chuẩn bị quyết định kết quả của nhiệm kỳ mới lần này. Kết quả là trưởng phòng Uông bị chủ tịch Vương mắng cho một chặp, hơn nữa trưởng phòng Uông còn không dám nói câu nào.
- Thật vậy sao? Lý Đại Vi đưa mắt nhìn Mã Cường rồi dùng giọng khó thể tin nói. Tuy hắn biết rõ uy tín của Vương Tử Quân ở Mật Đông là không thấp, hơn nữa lại còn có khí thế mạnh mẽ, thế nhưng Uông Thanh Minh không phải là người thường, là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, là cán bộ lãnh đạo khống chế mũ quan của cán bộ trong tỉnh.
Mã Cường thấy lời nói của mình bị Lý Đại Vi hoài nghi thì không khỏi lên tiếng: - Tôi có thể gạt anh sao? Nghe nói một vị cán bộ trong phòng tổ chức tỉnh ủy có vấn đề, thế nên trưởng phòng Uông chỉ có thể nuốt máu vào bụng.
Lý Đại Vi khẽ gật đầu, thế nhưng dù là như vậy thì chủ tịch Vương cũng không thể mắng trưởng phòng Uông như con được, điều này là khó tưởng: - Như vậy không phải phương án lần này có được thông qua hay không?
Mã Cường nghe nói như vậy thì cười hì hì thần bí nói: - Anh không thấy gương mặt đen nhẻm của đại chủ nhiệm Ngô sao?
Đại chủ nhiệm ngô trong miệng của Mã Cường chính là chủ nhiệm văn phòng của sở xây dựng, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lý Đại Vi. Bây giờ đã có tin truyền đến từ phía phòng tổ chức tỉnh ủy, người này được sắp xếp làm phó giám đốc sở xây dựng.
Mã Cường tuy có biểu hiện nịnh nọt tên họ Ngô kia, thế nhưng thực tế thì vẫn có ý nghĩ xấu xa.
Lý Đại Vi cười cười mà không nói gì, Mã Cường tiếp tục nói: - Anh Lý, trong mắt tôi thì anh mới là người nên tiến lên làm phó giám đốc sở, anh mới là nhân tài thật sự.
- Ôi, chủ nhiệm Mã, những lời này nên nói giữa hai chúng ta mà thôi, anh cũng không nên nói lung tung ở bên ngoài, nếu không thì tôi cũng không gánh được. Lý Đại Vi mặc dù khá vui vẻ vì lời đánh giá của Mã Cường, thế nhưng hắn biết rõ mình không nên vì những lời nịnh nọt như vậy mà đắc ý quên hình.
- Hì hì, anh có biết hôm nay ai tính tiền không? Mã Cường thực tế cũng chỉ mới nói câu đầu thế nhưng đã bị Lý Đại Vi chặn miệng, căn bản còn chưa nói câu sau. Hắn thấy Lý Đại Vi là người quá cứng nhắc, chỉ là người không thể tiến lên, thế nên nịnh nọt hai câu cho vui, còn phương diện cố ý nịnh bợ thì chỉ là mất thời gian.
Lý Đại Vi cười ha hả nói: - Anh đang đố tôi sao? Người nào mà không biết hôm nay người mời khách là đại chủ nhiệm Ngô của các anh, không lẽ là anh bỏ tiền ra sao?
- Nào đến lượt tôi tính tiền? Tôi nói cho anh biết, là công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp trả tiền. Vốn bữa cơm này phải là cơm ăn mừng, thế nhưng sự việc không được thông qua, thế nên chủ nhiệm Ngô của chúng ta căn bản là công dã tràng. Mã Cường có chút hả hê, hắn cười nói tiếp: - Cũng may người bỏ tiền không phải là anh ta, nếu không thì anh ấy sẽ cực kỳ khó chịu.
Lý Đại Vi nghe Mã Cường nói như vậy thì có chút thoải mái, hắn là đối thủ của chủ nhiệm Ngô, đối phương không thoải mái thì hăn căn bản là rất vui.
Lý Đại Vi đi về nhà mà luôn nghĩ đến tình hình bữa cơm vừa qua, giám đốc sở cũng đến, xem ra là ủng hộ chủ nhiệm Ngô.
Như vậy mình còn có hy vọng sao? Lý Đại Vi nghĩ đến đây thì nghĩ đến Vương Tử Quân, nếu như chủ tịch Vương quan tâm đến mình, như vậy chính mình sẽ có hy vọng. Nhưng vì sao chủ tịch Vương lại phải giúp mình?
Sau khi lo được lo mất thì xe taxi đi đến ngoài cổng khu dân cư, khi Lý Đại Vi đi xuống xe thì chợt có người nói: - Xin hỏi anh có phải là đồng chí Lý Đại Vi không?
Một câu đồng chí làm cho Lý Đại Vi ngây cả người, sau nhiều năm như vậy ngoài trưởng ban Lý thì là kỹ sư Lý, người xưng hô như vậy với hắn căn bản là rất xa lạ.
- Đúng, tôi là Lý Đại Vi. Lý Đại Vi nói một câu theo bản năng.
Người đến đưa ra một tờ giấy chứng nhận nói: - Đồng chí Lý Đại Vi, tôi là người của viện kiểm sát thành phố Rừng Mật, có chuyện cần ngài hỗ trợ điều tra, mong ngài đi theo chúng tôi một chuyến.
Tuy Lý Đại Vi đồng ý rất khách khí nhưng trong đầu không khỏi nổ ầm lên.