- Bố, đối với con thì bố làm quan cũng không được thoải mái cho lắm. Con cảm thấy chức vụ của mỗi người, đặc biệt là quan càng lớn thì càng phải vùng vẫy khó khăn, suốt ngày công tác. Nếu ngài vì công tác quá độ mà sinh bệnh, chưa nói đến phương diện tỉnh Sơn Nam sẽ mất đi một vị lãnh đạo có tài, cách mạng lại khó tiến thêm một bước, thậm chí còn làm mẹ ngóng trông khổ sở. Theo con thấy thì làm quan thời thái bình chỉ nên đứng trên vị trí của mình vung gậy chỉ huy, cố gắng điều khiển đám người bên dưới làm việc là được.
Những lời nói của La Xương Hào làm cho La Nhân Uy có hơi xúc động, lão buông văn kiện ra rồi nói:
- Nếu cậu thật sự muốn tôi sống thêm được vài ngày, như vậy thì tìm cô gái nào đó để kết hôn, tôi nói cho cậu biết, tôi và mẹ cậu rất muốn có cháu nội.
- Ngài cứ yên tâm, chỉ cần ngài vui vẻ, ngày mai con sẽ kết hôn.
La Xương Hào vỗ ngực dùng giọng cực kỳ chăm chú nói.
- Được rồi, cậu nghĩ thế nào tôi còn không biết sao?
La Nhân Uy nói đến đây thì có chút chần chừ:
- Chuyện kia cậu nên rút chân ra và thu tay lại, không nên tham dự quá sâu.
- Bố yên tâm, con trai sẽ không bao giờ nhúng tay quá sâu, sau khi kiếm được vài đồng thì sẽ nhanh chóng rút ra.
La Xương Hào tuy đồng ý với lời nói của La Nhân Uy, thế nhưng vẻ mặt lại có chút mất kiên nhẫn.
Sau đi đi một vòng quanh La Nhân Uy, La Xương Hào chợt nói:
- Bố, liên quan đến nhà máy dệt số hai, anh Lưu chính là người hợp tác kinh doanh với con, trước kia đã làm không ít việc cho chúng ta, chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa chứ phải không?
La Nhân Uy trừng mắt dùng giọng hung hăng nói:
- Tôi nói cho cậu biết, phương diện liên quan đến công trình, cậu đừng nhúng tay vào.
- Bố, con không phải đang nói thay cho ngài sao? Nếu không ngài sẽ ném cho người khác.
La Xương Hào nói đến đây thì tiếp tục:
- Mảnh đất kia khá tốt, ngài nên để lại cho anh Lưu.
La Xương Hào tiếp tục lên tiếng:
- Anh Lưu là người trượng nghĩa, con trai của ngài nhìn người rất chuẩn.
La Nhân Uy trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Thành phố sẽ mở lễ hội văn hóa Thần Hoàng để xúc tiến phát triển kinh tế, sẽ có một nhóm hạng mục được ký kết trong thời gian này.
Thấy bố mình lúc đầu không nói đến chuyện này, La Xương Hào có chút không thoải mái, nhưng sau khi La Nhân Uy nói xong thì hắn chợt hiểu vấn đề.
La Xương Hào nhìn chiếc trán cao vút của bố mình, hắn thật sự có chút bội phục, thế là cười cười nói;
- Bố, con hiểu nên làm thế nào, bố cứ yên tâm, tuyệt đối không xảy ra vấn đề.
La Xương Hào đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vài phút đã rời khỏi phòng làm việc của La Nhân Uy. Phòng làm việc khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, chỉ còn lại một mình La Nhân Uy, lão nhìn vào phương án đã chuẩn bị sẵn, trong lòng có chút không bình tĩnh.
...
Phòng làm việc của Vương Tử Quân có thể nói là bận rộn nhất thành phố La Nam, mỗi ngày đều có người chạy đến đây xếp hàng gặp mặt, có không ít chuyện cần phải có sự quyết đoán của chủ nhân căn phòng này.
- Bí thư Vương.
Trương Hợp Tuân đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn ngồi xuống rồi đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân:
- Đây là văn kiện thông báo của tỉnh ủy về phương diện tăng cường và đẩy mạnh công tác xây dựng đảng, nghe nói là công tác mà bí thư Đường Cảnh Ung tự mình nắm bắt.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn vào, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng Đường Cảnh Ung cũng đã ra tay. Lúc này phó bí thư nắm công tác tổ chức là Đường Cảnh Ung cũng sẽ lộ diện trước mặt cán bộ và nhân dân trong tỉnh.
- Tuyệt đối không thể buông lỏng công tác xây dựng đảng, yêu cầu phòng tổ chức thị ủy phải chứng thực tinh thần chỉ thị của cấp trên, chúng ta không những chứng thực tinh thần, còn phải làm ra thành tích.
Trương Hợp Tuân thầm hiểu ý nghĩa lời nói của bí thư Vương, có không ít phương án để chứng thực chỉ thị của cấp trên, thế nhưng chứng thực đến mức nào thì phải nhìn vào thái độ của lãnh đạo địa phương.
Trương Hợp Tuân cũng không nói ra ý nghĩ của mình. Hắn là người chìm nổi nhiều năm trong quan trường, nếu như kế hoạch của mình thật sự cao siêu thì lãnh đạo sẽ không thích, thậm chí còn có ý chối bỏ, như vậy kế hoạch tốt căn bản khó thể nào thực hiện được. Nếu như mình nói không hay, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, lãnh đạo sẽ coi anh là một bao cỏ chẳng có gì ra hồn. Anh đứng ra đề nghị với lãnh đạo thì cũng phải thông minh và có kinh nghiệm, không nhiều và không ít nhưng nhất định phải đúng. Vì vậy mà Trương Hợp Tuân tuy nhìn ra thái độ của Vương Tử Quân với Đường Cảnh Ung, nhưng vẫn không dám nói nhiều.
Nếu như Vương Tử Quân tỏ thái độ đơn giản qua loa, như vậy hắn chỉ cần chứng thực văn kiện này một cách thoáng qua là xong. Bây giờ Vương Tử Quân yêu cầu chứng thực và cho ra thành tích, rõ ràng hắn cần phải bỏ lực nhiều hơn.
Nhìn vào điểm này thì Trương Hợp Tuân hoàn toàn có thể thấy được hướng đi của Vương Tử Quân. Sau khi văn kiện truyền xuống thì Trương Hợp Tuân nhận được không ít cuộc điện thoại, chủ yếu là tham khảo về phương diện thực hiện văn kiện, những người này chỉ có nói một câu, chứng thực cho xong là được.
Thái độ này đã biểu hiện đám người kia không quá coi trọng hạng mục công tác này. Mỗi đơn vị mỗi năm đều có nhiều văn kiện cần chứng thực, nếu như tất cả đều đi theo con đường xác thực chính cống, chỉ sợ sẽ chẳng có tài và lực. Những văn kiện kia rốt cuộc sẽ được chứng thực đến phương diện nào? Thường có liên quan rất lớn đến lãnh đạo cho ra văn kiện.
Ví dụ như trong tỉnh Sơn Nam, nếu là hạng mục công tác do bí thư Hào Nhất Phong đưa ra, như vậy sẽ được các địa phương chứng thực cực kỳ kiên quyết. Nhưng người ta chứng thực ngoài mặt không nói gì, chẳng qua chỉ cần anh chú tâm thì có thể nhận rõ những vấn đề ảo diệu ở bên trong.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định chứng thực thật tốt, sẽ làm cho công tác đảng ở thành phố La Nam phát triển sinh động.
Trương Hợp Tuân cười cười rồi trầm giọng tỏ thái độ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ Trương Hợp Tuân là người thông minh, bây giờ thấy đối phương lên tiếng đảm bảo, rõ ràng là nhìn ra sự coi trọng của mình với văn kiện của Đường Cảnh Ung.
- À, làm cho tốt, cố gắng tạo ra thành tích, để tôi cho lãnh đạo tuyến trên thấy rõ thành tích trong công tác xây dựng đảng của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân ném cho Trương Hợp Tuân một điếu thuốc rồi cười nói.
- Cốc cốc cốc.
Khi hai người nói chuyện thì Hà Khởi Duệ gõ cửa đi vào, phía sau hắn chính là Khương Long Cương.
- Bí thư Vương, bí thư Trương, tôi không quấy rầy hai vị nói chuyện đấy chứ?
Hà Khởi Duệ vừa đi đến ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân vừa mỉm cười hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Hà đến vừa đúng lúc, tôi và bí thư Trương vừa nói đến công tác xây dựng đảng. Thời gian sau này bí thư Trương sẽ nắm chặt công tác này, phía ủy ban thành phố các anh cũng nên chú ý phối hợp cho tốt.
Nói đến chữ phối hợp thì Vương Tử Quân cũng không lập tức kết thúc câu nói, hắn uống một hớp nước rồi tiếp tục:
- Nếu có phương diện tài chính nào cần xử lý, bí thư Trương sẽ trực tiếp tìm đến anh.
Hà Khởi Duệ cũng hiểu rõ tâm tư của Vương Tử Quân, nếu như chỉ là giúp đỡ bình thường, như vậy Vương Tử Quân sẽ căn bản không nói rõ như thế. Lúc này bí thư Vương đã lên tiếng, đã nói mình coi trọng hạng mục này, anh cần phải chứng thực cho tốt.
Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố, hắn cho rằng cần phải nghiên cứu phát triển công tác đảng, nhưng bây giờ bí thư Vương Tử Quân coi trọng công tác này, hắn càng phải chú tâm hơn.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, sau này nếu bí thư Trương có yêu cầu gì, ủy ban thành phố chúng tôi nhất định sẽ chú tâm giúp đỡ.
Hà Khởi Duệ nói rồi thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, ngày mốt sẽ mở hội nghị phát triển kinh tế, anh xem phía lãnh đạo tỉnh nên xử lý thế nào?
Hà Khởi Duệ còn chưa nói hết lời nhưng ý nghĩa lại cực kỳ đúng chỗ, đó chính là mong Vương Tử Quân suy xét một chút, có nên mời lãnh đạo tỉnh tham gia hay không?
Lúc đầu Vương Tử Quân cho ra lời phủ quyết với phương án mời lãnh đạo tỉnh, cũng không phải là không mời được bọn họ, nhưng cảm thấy điều này căn bản là không cần. Hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam lần này đơn giản chỉ là kêu gọi đầu tưu, huy động nhân lực mời các vị thương nhân đến nắm hạng mục, thật sự không có ý nghĩa gì quá lớn.
- Chủ tịch Hà, hội nghị kinh tế lần này là một tình huống chính quyền thành phố La Nam liên hợp trao đổi các hạng mục với thương nhân, đẩy hạng mục ra ngoài, cũng không phải hội nghị gì lớn, không cần lãnh đạo tỉnh đến tham dự.
Vương Tử Quân nói đến đây thì mở miệng nói tránh:
- Công tác chuẩn bị đã làm thế nào rồi?
- Đã là rất tốt, phương diện khách sạn tiếp đã đã xong.
Hà Khởi Duệ rất coi trọng hội nghị phát triển kinh tế lần này, thế cho nên nhiều việc là do hắn nắm bắt thật chặt.
Vương Tử Quân rất yên tâm với cách làm của Hà Khởi Duệ, hắn cười nói:
- Ngày mốt sẽ mở hội nghị, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt các hạng mục, nhất định phải chứng thực thật tốt, nếu chúng ta gây ra rủi ro, như vậy người ta làm gì muốn đến đầu tư nữa?
- Đúng rồi, có phải chương trình hội nghị đã được phát đến tận tay các vị thương nhân tham gia hay chưa?
- Vâng, đã xác định điều này.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì trên mặt có vài phần hưng phấn:
- Hai ngày qua tôi nhận được nhiều cuộc điện thoại, phần lớn mọi người đều tỏ ra hứng thú với các hạng mục của thành phố La Nam chúng ta. Đặc biệt là hạng mục nông nghiệp đặc sắc ở huyện Tây Hồ, có ba bốn xí nghiệp quan tâm.
Vương Tử Quân cười cười, hắn còn tiếp nhận được nhiều cuộc điện thoại hơn cả Hà Khởi Duệ. Thương nhân luôn là như vậy, bọn họ rất nhạy cảm, đây chính là điều mấu chốt để bọn họ có thể kiếm được tiền. Chính mình cho ra những hạng mục được lựa chọn khéo léo, thế nên được nhiều người xem trọng.
- Bí thư Vương, nghe nói có nhiều vị khách quý nhận được thiệp mời tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng, anh xem, ngày mai chúng ta có nên chuẩn bị vài chiếc xe đi đón khách không?
Trương Hợp Tuân nãy giờ lắng nghe Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ lên tiếng, lúc này cũng chen vào một lời.
Đã có người đề nghị đến vấn đề này, cũng là một thủ đoạn cực kỳ rất tốt. Nhưng khi đám người cảm thấy hứng thú vì hạng mục của thành phố La Nam càng tăng tiến, Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không cần dùng thủ đoạn nhỏ nhặt này.
Hơn nữa nếu giữ được người và không giữ được tâm tư thì sẽ không có hứng thú với hạng mục của thành phố La Nam, cho dù anh có kéo người ta qua, có thể làm gì được?
- Không cần, chúng ta cứ tiến hành dựa theo chương trình hội nghị là được.
Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói:
- Đỡ làm cho người ta nói mình không phóng khoáng.
Vương Tử Quân rất bình tĩnh nhưng người khác thì không được như vậy, sáng sớm ngày mùng chín tháng bảy đã có mười chiếc xe cao cấp chạy đến nhà khách Sơn Viên.
- Chủ tịch Phạm, lần này nhiệm vụ của anh rất gian khổ, tôi nói cho anh biết, nhất định phải đưa tất cả khách quý lên xe, đưa bọn họ đến khách sạn.
La Nhân Uy trầm giọng sắp xếp với chủ tịch Phạm Hòa Long ở bên cạnh.
Phạm Hòa Long có dáng người béo tốt, hơn bốn mươi tuổi, mặt mày đầy nụ cười:
- Bí thư La cứ yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Anh đi đi.
La Nhân Uy vỗ lên vai Phạm Hòa Long, sau đó cười nói:
- Tôi tin tưởng anh.
La Nhân Uy nhìn Phạm Hòa Long đi nhanh về phía một chiếc xe Toyoto Coaster, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Mặc kệ nói gì thì nói, chủ tịch Phạm Hòa Long vẫn luôn cực kỳ chú tâm chứng thực yêu cầu của mình.
Quan Quả Đống nhìn đoàn xe chạy đi như bay, trên mặt tuy treo nụ cười nhưng trong lòng thật sự rất lo lắng. Tối qua hắn đã được đọc qua chương trình hội nghị của thành phố La Nam, tuy rất đơn giản nhưng chỉ cần nhìn vào là thấy La Nam bỏ ra rất nhiều tâm tư. Bọn họ có bảy tám hạng mục, hơn nữa từng hạng mục đều có lực hấp dẫn lớn.
Còn thành phố Sơn Viên thì sao? Bọn họ là những người vội vàng lên ngựa, đừng nói là hạng mục, chính sách ưu đãi còn chưa rõ ràng. Tuy nhìn từ vị trí địa lý thì thành phố Sơn Viên mạnh hơn thành phố La Nam, thế nhưng thương nhân sẽ nể mặt lễ hội văn hóa Thần Hoàng sao?
- Chủ tịch Quan, tôi đã nói với bí thư Nhất Phong, lễ hội văn hóa Thần Hoàng ngày mai anh ấy sẽ đến tham gia, còn có một vị lãnh đạo mặt trận tổ quốc trung ương đến tham gia, quy cách rất cao.
Trên mặt La Nhân Uy có chút đắc ý, tuy lễ hội văn hóa Thần Hoàng lân này còn chưa được mở ra, thế nhưng lại có được sự khích lệ của bí thư Hào Nhất Phong. Bí thư Hào Nhất Phong nhiều lần tỏ ra tán thưởng công tác của thành phố Sơn Viên, nói bọn họ có ý nghĩ phát triển kinh tế rất độc đáo.
Sau khi nói vài câu qua loa với La Nhân Uy, Quan Quả Đống khẽ đề nghị:
- Bí thư La, chúng ta nên cho ra một vài hạng mục ở hội nghị kêu gọi đầu tư vào đầu giờ chiều, như vậy cũng tốt để thương nhân lựa chọn.
La Nhân Uy khoát tay áo nói:
- Những vấn đề này do ủy ban thành phố các anh quyết định, nhưng với điều kiện của thành phố Sơn Viên, có hạng mục nào không xây dựng được? Vấn đề là nhà đầu tư.
Quan Quả Đống định nói thêm vài câu với La Nhân Uy, thế nhưng cuối cùng lại ngậm miệng. Tuy hắn là chủ tịch thành phố nhưng bên trong lại có nhiều chuyện cần La Nhân Uy lên tiếng mới xong được, lúc này La Nhân Uy không có hứng thú tiếp tục trò chuyện, hắn cũng không muốn kéo dài.