Đầu óc Hầu Thiên Đông vận chuyển rất nhanh, lão cố gắng phỏng đoán lời nói của trưởng phòng Đường, ngay sau đó đã hiểu ra vấn đề.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm chỉ phút chốc, sau đó lão dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Trưởng phòng Đường, đều nói Thường Hữu là thiên lý mã, Bá Nhạc mà không có Thường Hữu thì không xong, ánh mắt của nhân dân và tổ chức đều sáng như tuyết. Đồng chí Tử Quân có năng lực công tác rất mạnh, nếu như gánh vác trọng trách tư pháp, tôi cảm thấy sẽ không có vấn đề.
- Như vậy thì tốt.
Trưởng phòng Đường ở đầu dây bên kia nói ra bốn chữ rồi khẽ buông điện thoại.
Hầu Thiên Đông ngồi trên ghế ở trong phòng làm việc, lão khẽ gõ tay lên bàn, khoảnh khắc sau lão cầm điện thoại gọi cho Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi đã suy xét, chuẩn bị cho cậu thêm trọng trách, thị ủy nói huyện ủy chúng ta đề cử vị trí bí thư ủy ban tư pháp, tôi đề cử cậu.
Năm mới thật sự trở nên bận rộn với Vương Tử Quân, không những phải đi thăm hỏi lãnh đạo, còn phải đối phó với những người đến chúc tết mình.
Trước khi trọng sinh thì năm hết tết đến đối với Vương Tử Quân là rất nhàn nhã, cứ ở mãi trong nhà mà không đi ra làm gì cả. Nhưng sau khi trọng sinh thì hắn lại có một nhận thức mới, hắn bắt đầu ý thức được cái mối quan hệ phức tạp, muốn sử dụng tất cả những nhân tố có lợi cho mình. Đây là một phương diện cần phải kinh doanh, dù trong lòng hắn rất phản cảm với những điều này, nhưng người trong giang hồ rất bất đắc dĩ, hắn cũng là thân bất do kỷ, không thể không bỏ thời gian ra đi thăm hỏi người khác.
Tết âm lịch Vương Tử Quân đến chúc tết ông nội, sau đó đi đến nhà bí thư Lâm Trạch Viễn. Hắn rất nắm chắc thời gian, thế nên khi Lâm Dĩnh Nhi mặc một đồ mới ra mở cửa thì cũng là lúc Lâm Trạch Viễn có mặt ở nhà.
- Tiểu tử cậu công tác rất tốt, chỉ hai ba tháng đã làm cho một nhà máy hồi sinh, đúng là không tệ, không tệ.
Lâm Trạch Viễn cầm một cây sâm trong tay rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cung chỉ có thể gãi đầu xấu hổ khi Lâm Trạch Viễn nói lời khích lệ, trong miệng cũng chỉ dám nói đây là công lao của bí thư và chủ tịch huyện, nếu không có sự trợ giúp của các vị lãnh đạo huyện ủy chính quyền thì mình căn bản không thể làm gì hơn.
- Anh cũng không nên nói như vậy, anh nói người ta tốt, cũng không bằng nói người ta coi trọng anh.
Lâm Dĩnh Nhi vừa đưa một quả hồng cho Vương Tử Quân vừa cười lớn nói.
Bộ dạng không cố kỵ của Lâm Dĩnh Nhi làm cho vợ chồng Lâm Trạch Viễn cười lớn, Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân cúi đầu không nói lời nào thì khẽ cười một tiếng nói:
- Tử Quân, công tác tư pháp rất quan trọng, đặc biệt là ổn định càng là quan trọng, một huyện nếu muốn phát triển tốt thì không thể nào ra rời hoàn cảnh ổn định, nếu không bỏ sức công tác ở cơ sở thì sẽ làm trời rung đất lở.
Vương Tử Quân không ngờ bí thư Lâm Trạch Viễn cũng biết một chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn trố mắt một lát và hiểu ngay ra vấn đề. Dù không chào hỏi bên trên nhưng bên dưới sẽ có người báo cáo lên, thế là hắn lên tiếng:
- Cám ơn bí thư Lâm đã dạy bảo, cháu sẽ nhất định cố gắng công tác, tranh thủ sáng tạo một hoàn cảnh ổn định cho sự phát triển của huyện Lô Bắc.
Lâm Trạch Viễn bận rộn nhiều việc, chỉ nói với Vương Tử Quân hơn mười phút, sau đó vội vàng rời khỏi nhà, tiếp tục công tác. Vương Tử Quân cũng cáo từ, hắn không chú ý đến tình huống Lâm Dĩnh Nhi quẹt miệng mời mình đi chơi.
Sau khi đi chúc tết đám bạn bè thân cận, đến ngày mùng bảy thì Vương Tử Quân cùng ông nội bay đến thủ đô. Vương Tử Quân cũng không còn tỏ ra kháng cự vì mục đích của chuyến đi lần này như trước, nhưng hắn cũng không nóng bỏng chờ mong như ông nội mình.
- Tốt nhất là cứ làm cho xong.
Vương Tử Quân vừa nghĩ đến tình huống Tần Hồng Cẩm đi xa tha hương thì trong lòng đã bùng lên cảm giác khó chịu, một cô gái tốt như vậy lại phả ra rời vòng tay của mình, nhưng hắn cũng không dám nói ra, vì ông nội đang ngồi kia với vẻ mặt nghiêm túc.
Xuống máy bay thì một chiếc Audi biển số quân đội chờ sẳn ngoài cửa, đứng ở phía trước chiếc Audi là một người đàn ông quân nhân hơn năm mươi tuổi. Người này gương mặt oai hùng, nhưng điều làm người ta chú ý cũng không phải là vẻ bề ngoài của hắn, mà trên bờ vai có một ngôi sao lấp lánh.
Thiếu tướng, người này là một thiếu tướng, xem ra ông nội sắp xếp cho Vương Tử Quân hắn gặp một gia đình khó lường, ngay cả việc ra sân bay tiếp đón cũng là một thiếu tướng.
- Chào chú Vương.
Viên thiếu tướng thấy Vương lão gia tử thì vội vàng tiến lên chào một cái theo kiểu quân đội, sau đó tiến đến bên cạnh với dáng đi như rồng như hổ.
- Ha ha ha, Tiểu Tam Tử đấy à, vài năm không gặp mà tiểu tử cậu đã là thiếu tướng, coi như làm cho lão thủ trưởng đây phải giật mình.
Vương lão gia tử bắt chặt tay viên thiếu tướng rồi cười lớn nói.
- Chú Vương, chú quá khen.
Viên thiếu tướng trung niên cười từ tốn nói, sau đó chỉ vào Vương Tử Quân:
- Vị này có phải là cháu nội của chú Vương không? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.
Nếu nói về vẻ bề ngoài thì Vương Tử Quân không được gọi là tuyệt đỉnh anh tuấn, thế nhưng cũng là một kẻ khí mạo đường đường, cao lớn hiên ngang. Đặc biệt là những từng trải kiếp trước và những rèn luyện trong quan trường thời gian qua càng không dễ làm cho người bình thường có thể so sánh được.
- Tử Quân, đây là chú Mạc Tam Thúc, sau này nếu không giải quyết được việc gì ở thủ đô, cứ tìm đến cậu ấy là được.
Vương lão gia tử hôm nay có vẻ nói hơi nhiều, lão vẫy tay với Vương Tử Quân rồi cười lớn.
- Chào chú Mạc Tam Thúc, chúc chú năm mới vui vẻ.
Vương Tử Quân khẽ bắt chặt tay viên thiếu tướng, sau đó dùng giọng điệu khiêm tốn nói.
Viên thiếu tướng được xưng là Mạc Tam Thúc đưa mắt lên người Vương Tử Quân một phút đồng hồ, sau đó mới cười nói:
- Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, Tử Quân này, sau này nếu đến thủ đô và có việc gì thì cứ tìm tôi, chúng ta là người một nhà cũng không nói nhiều.
- Chú Vương, sân bay có hơi lạnh, chúng ta lên xe về nhà rồi nói sau, bố của cháu đang đợi chú, hôm nay sẽ phá lệ cho người chuẩn bị một rương rượu.
Mạc Tam nói rồi khẽ mở cửa chiếc Audi.
Đợi nhóm Vương Tử Quân lên xe, chiếc Audi nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi sân bay, đường chạy thông suốt, xe trực tiếp chạy về hướng tây. Trên xe Mạc Tam Thúc khẽ mở miệng đàm thoại với Vương lão gia tử, hắt biết Mạc Tam Thúc tên là Mạc Đức Lương, chính là một vị sư trưởng.
Trong lúc Mạc Đức Lương đàm thoại với Vương lão gia tử thì Vương Tử Quân rất ít lên tiếng, trên mặt treo nụ cười nhạt, trầm mặc không nói nhiều lời. Trước khi đến thì Vương Tử Quân đã được ông nội nói cho biết rõ sắp tới mình sẽ gặp hạng người gì, dù hắn là kẻ trọng sinh nhưng vừa nghĩ đến người mình sắp gặp, hắn cũng cảm thấy trái tim đập lên rộn rã.
Chiếc Audi dừng lại bên một khu biệt thự canh gác nghiêm ngặt, khi Vương Tử Quân dìu ông nội xuống xe thì một âm thanh vang lên từ cổng ra vào:
- Hay cho Vương Lão Hổ, đã bao năm không gặp rồi? Hôm nay đến nhà tôi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi không cho cậu uống gục, thì tôi sẽ không tha.
Khi âm thanh kia truyền đến, một ông lão mặc trang phục Trung Sơn từ cổng đi ra.
- Chào thủ trưởng.
Vương lão gia tử thấy ông lão kia thì đứng thẳng người, quy củ chào theo nghi thức quân đội.
- Được rồi, được rồi, chúng ta đều đã là người về hưu, cũng đừng khách khí nữa, theo tôi vào nhà.
Ông cụ kia vừa nói vừa kéo tay Vương lão gia tử đi vào trong biệt thự.
Biệt thự không lớn, thiết bị lắp đặt có vẻ đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ tinh xảo, có không khí trang nghiêm cổ xưa. Vương Tử Quân tuy tâm tình khá mạnh, người bình thường khó thể sánh được, nhưng hắn vào trong căn biệt thự này và vẫn thấy mình bị đè nén.
- Vương Lão Hổ, đây là cháu nội của cậu sao?
Mạc lão ngồi xuống ghế trong phòng khách thì chỉ vào Vương Tử Quân rồi hỏi.
- Lão thủ trưởng, đây là cháu nội của tôi, là Vương Tử Quân.
Vương lão gia tử vừa nói vừa vẫy tay với Vương Tử Quân:
- Tử Quân, mau đến đây chúc tết ông Mạc.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa của từ chúc tết, đó là quy cũ, bây giờ căn bản không còn được bảo tồn như xưa. Nhưng khi thấy ông nội trừng mắt, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thành thật quỳ xuống, hắn dập đầu cung kính nói:
- Chúc ông Mạc năm mới vui vẻ hạnh phúc và sống lâu trăm tuổi.
Vương Tử Quân không có chút kháng cự nào khi quỳ gối xuống trước mặt Mạc lão, ngược lại hắn còn tỏ ra rất trang trọng, không chút hàm hồ.
- Còn trẻ mà đã trầm ổn như vậy rồi, Vương Lão Hổ, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, coi như Vương Lão Hổ cậu cũng có người kế nghiệp.
Mạc lão dùng ánh mắt sáng quắc và tràn đầy trí tuệ nhìn vào Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn sang Vương lão gia tử và dùng giọng cảm thán nói.
- Đức Lương, gọi Hân Di lên đây ra mắt ông Vương.
Mạc lão vung tay lên với Mạc Đức Lương rồi cười nói.
Mạc Đức Lương đồng ý một tiếng, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, một cô gái mặc áo trắng quần tây màu cà phê đi đến, cô gái có dáng người cao gầy, đôi mắt sáng, răng trắng bóng, mặt mày xinh đẹp, nếu nói về vẻ đẹp thì chỉ kém Tần Hồng Cẩm một chút mà thôi.
- Hân Di, đây là ông Vương.
Mạc lão thấy cô gái kia đi đến thì khẽ cười nói.
- Chào ông Vương.
Cô gái kia tuy cúi đầu chào hỏi nhưng cặp mắt linh động lại không ngừng đánh giá Vương lão gia tử.
- Tốt, tốt.
Vương lão gia tử khẽ cười, sau đó lấy từ trong người ra một cái hộp nói:
- Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có thứ gì tốt cho cháu, Hân Di cầm lấy sợi dây chuyền này đi.
- Cám ơn ông Vương.
Hân Di cung kính nhận hộp quà nhỏ của Vương lão gia tử rồi khẽ nói lời cảm tạ.
Hân Di này có biểu hiện rất tốt, nhưng Vương Tử Quân nãy giờ luôn đưa mắt đánh giá cô nàng này, hắn thấy khoảnh khắc khi tiếp nhận hộp quà thì trong mắt cô nàng có lóe lên chút khinh thường.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Hân Di thì trong lòng thầm kêu lên thảm thiết, hắn có chút căm tức, nhưng sau đó lại có ý nghĩ giải thoát. Cô bé này là con của đại gia tộc, căn bản xem thường hai ông cháu mình, chỉ cần nhìn thái đội ngạo mạn như vậy của đối phương thì biết lần này đến cầu thân là không ổn.
- Hân Di, Tử Quân vừa đến, cũng còn chưa quen thuộc thủ đô, cháu đưa cậu ấy ra ngoài chơi một vòng, hai ông già chúng tôi sẽ nói chuyện tâm tình, các cô cậu cũng không cần ở lại.
Mạc lão thấy cháu gái tiếp nhận hộp quà thì cười ha hả nói.
Mạc Hân Di đồng ý một tiếng, sau đó nàng chậm rãi đi ra ngoài phòng khách, vương tử quân cũng đi theo dưới ánh mắt chỉ bảo của Vương lão gia tử.