- Đồng chí Lý Đức Khốc, anh khả nghi góp vốn phi pháp, cần phối hợp với chúng tôi để điều tra cho rõ ràng. Giọng nói của trưởng khoa Trần lúc này càng thêm nghiên túc cẩn trọng.
Lý Đức Khốc căn bản biết rõ những gì mình đã làm, thời gian trước đó không ai làm gì hắn, bây giờ là làm sao? Hắn cảm thấy rất buồn bực, thế là dùng giọng nghi hoặc hỏi: - Trưởng khoa Trần, ngài có lầm không, tôi căn bản là...
Trưởng khoa Trần cũng không muốn nhiều lời, hắn trầm giọng cắt ngang lời Lý Đức Khốc: - Lúc này lãnh đạo thượng cấp ra điều 35 đả kích góp vốn phi pháp, anh bị người ta tố cáo góp vốn phi pháp, chúng tôi không điều tra anh thì không làm tròn trách nhiệm.
Lý Đức Khốc nghe trưởng khoa Trần nói như vậy thì trong lòng ý thức được có chuyện gì xảy ra, hắn dùng giọng không cam lòng nói: - Có phải trong tỉnh cho ra chỉ thị gì không?
- Không phải, trung ương vừa cho xuống văn kiện yêu cầu đả kích thật nghiêm những hành vi góp vốn phi pháp, anh lại bị người ta tố cáo vào ngay thời điểm này, đúng là biết nhiều điều cũng tốt, không phải là anh tự đánh mà chết. Trưởng khoa Trần nghìn Lý Đức Khốc rồi giọng điệu càng thêm nghiêm túc.
Lý Đức Khốc nghe trưởng khoa Trần nói như vậy thì càng thêm nghi hoặc, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua nói cho hắn biết chuyện này có liên quan đến người kia. Chỉ là bây giờ người ta không có động tác nào mà có được thành quả mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng họp lắng nghe trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh nói về việc vài vị cán bộ đi xuống bên dưới nhận chức. Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân tham gia vào một hội nghị nghiên cứu về vấn đề nhân sự, vì vậy hắn ít tỏ thái độ mà chủ yếu tập trung vào phương diện quan sát.
Vài vị cán bộ cấp phó của sở tài nguyên môi trường được bổ nhiệm, trên cơ bản đều được đạt thành nhất trí, vì vậy cũng không có hiện tượng gì ngoài ý muốn. Rất nhiều chuyện là Uông Thanh Minh giới thiệu tình huống, sau đó để cho các vị thường ủy tỉnh ủy phát biểu ý kiến, có vài người lên tiếng giải thích hai câu, ngay sau đó lại được thông qua.
Có thể nói cho đến bây giờ thì hội nghị hôm nay cực kỳ trôi chảy và hài hòa. Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy là hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh cũng không mở miệng, nhưng vẻ mặt hai người này lại không giống nhau.
Sầm Vật Cương ngồi kia với bội dạng điềm tĩnh, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, giống như tất cả được nắm trong lòng bàn tay. Đường Chấn Huy thì ngậm chặt miệng, thỉnh thoảng ghi vài thứ vào trong sổ tay. Mỗi khi một bổ nhiệm được thông qua thì lão lại nâng ly lên uống một ngụm.
Đó là có ý gì? Vương Tử Quân nhìn vào biểu hiện của chủ tịch Đường Chấn Huy, hắn cảm thấy chủ tịch cũng không quá xem trọng những bổ nhiệm vừa rồi, thế nhưng vị trí của chủ tịch Đường lại không thể cho ra những lời phản đối với các bổ nhiệm đó, thậm chí có muốn phản đối thì cũng chỉ là nén giận mà thôi.
Khi Vương Tử Quân cho rằng Đường Chấn Huy sẽ luôn bảo trì sự trầm mặc, đúng lúc này Đường Chấn Huy chợt buông ly trà xuống rồi nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, tôi cho rằng việc đồng chí Trương Cáp Thông đảm nhiệm vị trí phó phòng công nghệ là không quá phù hợp.
- Chủ tịch Đường, tầm quan trọng của phòng công nghệ lúc này càng lúc càng lớn, hơn nữa các vị lãnh đạo của phòng công nghệ phần lớn đã già hóa nghiêm trọng. Đồng chí Trương Cáp Thông tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, làm việc rất cẩn trọng, đã cho ra những tác dụng không thể đo lường trong công tác xây dựng khu kinh tế ở khu kinh tế Rừng Bắc tỉnh Mật Đông. Hơn nữa dù nhìn vào phương diện năng lực hay lý lịch thì đồng chí Trương Cáp Thông đến nhận công tác ở phòng công nghệ là không chút vấn đề, có gì mà không thích hợp? Người mở miệng chính là phó bí thư Vi Yến Quy, giọng nói của người này rất bình thản thế nhưng lại cực kỳ tự tin.
Vi Yến Qui vừa nói xong thì trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đã nói: - Ban ngành phòng công nghệ của tỉnh chúng ta cần phải điều chỉnh một chút, thế nhưng lại không có ai có đủ nhiệt tình để tiếp nhận trọng trách, nếu cứ giữ tình huống như vậy thì sau này sẽ tụt hậu. Tôi cho rằng đặt đồng chí Trương Cáp Thông lên vị trí phó phòng công nghệ là coi trọng nhân tài.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vi và trưởng phòng Xà, đồng chí Trương Cáp Thông công tác rất tốt, có năng lực, tôi cảm thấy nên cho những đồng chí như vậy tiến lên gánh trách nhiệm. Phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm căn bản không thèm quan tâm đến thể diện của chủ tịch Đường Chấn Huy, hắn vừa cười vừa nói.
Bầu không khí trong phòng họp nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Đường Chấn Huy giữ chặt lấy ly trà, sau đó nặng nề đặt lên bàn.
Sầm Vật Cương là người chủ trì hội nghị thường ủy, lão chợt cười nói: - Csc đồng chí có ý kiến gì không đồng ý với việc bổ nhiệm đồng chí Trương Cáp Thông hay không?
Không có người nào lên tiếng, gương mặt của Đường Chấn Huy càng thêm khó coi. Khi lão chuẩn bị lên tiếng thì Sầm Vật Cương đã nói: - Nếu không ai phản đối, như vậy cứ để cho đồng chí Trương Cáp Thông thử xem thế nào, nếu như phát hiện anh ấy không phù hợp với vị trí này, như vậy sẽ cho anh ấy về tiếp tục công tác ở khu kinh tế.
Khong có bất kỳ tranh chấp nào quá dữ dội, giống như sự việc nên là như thế. Nhưng Vương Tử Quân lại liên tục nhíu mày, nhân sự xưa nay luôn là quyền lợi cao nhất, dù là quyền lợi của lãnh đạo chính quyền có hạn thế nhưng ít nhất cũng phải có quyền lợi.
Lúc này Đường Chấn Huy lên tiếng phản đối thế nhưng lại cực kỳ yếu đuối vô lực, điều này càng làm cho Vương Tử Quân hiểu rõ thêm vài phần về tình hình nhân sự trong tỉnh. Làm trợ thủ cũng không dễ dàng gì, rất có thể bị người ta đố kỵ, nhưng nếu không nói được lời nào thì không biểu hiện được vị trí của mình. Vì vậy muốn bảo trì vị trí thì phải mở miệng, đúng thời điểm phải gật đầu, phải nắm thật chặt điểm này.
- Bí thư Sầm, các vị thường ủy, bây giờ vị trí bí thư thị ủy Đồng Lục đã được để trống nửa năm. Tôi đã trải qua khảo sát và kết hợp với đề cử dân chủ, hai đồng chí phó bí thư Cao Đại Hòa và chủ tịch Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục rất thích hợp để tiến lên nhận trọng trách công tác. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương rồi giới thiệu cơ bản về tình huống của Cao Đại Hòa và Lôi Hợp Tuấn.
Phó bí thư thị ủy thường phải xếp sau chủ tịch thành phố, dù sao thì chủ tịch cũng kiêm nhiệm cả vị trí phó bí thư thị ủy, lúc này Uông Thanh Minh lại đặt Cao Đại Hòa trước Lôi Hợp Tuấn, điều này có ý nghĩa rất sâu xa.
Nhưng Vương Tử Quân lơ đãng thấy được vẻ mặt của Vi Yến Qui khi Uông Thanh Minh giới thiệu về hai người Cao Đại Hòa và Lôi Hợp Tuấn, trong lòng hắn khẽ động. Trước đó Uông Thanh Minh đưa Lôi Hợp Tuấn đi theo cùng dùng cơm với mình, tuy không nói gì nhưng ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.
Lúc này Uông Thanh Minh lại đặt Cao Đại Hòa trước Lôi Hợp Tuấn, bên trong có ý nghĩa thế nào? Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiếu ý nghĩ, thế là chậm rãi nở nụ cười.
- Trưởng phòng Thanh Minh, vấn đề đồng chí Cao Đại Hòa tiến lên đã được nghiên cứu khá kỹ, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không nên lãng phí tinh lực ở phương diện này nữa. Vi Yến Qui đưa tay sờ lên đầu rồi cười cười nói: - Chúng ta cứ tiến hành theo như quyết nghị trước đó là được. Uông Thanh Minh cười cười nói: - Bí thư Vi nói rất đúng, tôi cũng có quyết định này, thế nhưng vài ngày trước tổ chức kiểm tra đánh giá dân chủ, lá phiếu dành cho đồng chí Lôi Hợp Tuấn căn bản còn nhiều hơn cả đồng chí Cao Đại Hòa. Trong lúc bổ nhiệm cán bộ thì không thể bỏ qua phương diện đánh giá dân chủ, thế cho nên tôi cho rằng sự kiện này không nên gấp gáp. Uông Thanh Minh nói rất chậm rãi, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy ngoài mềm trong cứng.
Vi Yến Qui chợt trầm mặc, hắn nâng ly trà lên nhìn về bốn phía, sau đó lẳng lặng uống nước. Bầu không khí trong phòng cực kỳ bình tĩnh, dù sao thì có hai vị thường ủy với cấp bậc quan trọng đang có ý kiến không đồng nhất, điều này làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám xen vào.
Người ngồi đây có tâm tình không đồng nhất với nhau, sau khi tiến vào trong quan trường thì mọi người vì cái ghế dưới mông mình mà cực kỳ cẩn trọng ở phương diện lời nói việc làm. Chiếc ghế của anh có thể bị người ta kéo đi bất cứ lúc nào, thế cho nên chỉ cần anh không cẩn thận sẽ ươm mầm tai họa, tương lai mọt ngày nào đó sẽ trơ mắt nhìn người ta tiến lên chiếm lấy vị trí của mình, chính mình lại dậm chân tại chỗ rồi lui ra phía sau, thế nhưng đừng hòng mong mỏi có cơ hội chuyển dời.
Người đi phía trước thì sợ sẽ đằng sau chen lấn rơi rụng, sẽ ở phía sau thì liên tục muốn tiến lên phía trước, cũng căn bản không mong có kẻ nào bên dưới ép ngã mình rồi tiến lên. Tất nhiên điều mong mỏi nhất chính là được tiến lên, dù cho nó có nguy hiểm thế nào đi nữa, chỉ cần có cơ hội là có thể ra tay vì chính mình.
Cũng vì điều này cho nên những hội nghị thảo luận về nhân sự dù là cực kỳ bình tĩnh, thé nhưng bên dưới có không ít mạch nước ngầm chuyển động, chỉ cần anh có chút không cẩn thận sẽ rước lấy đủ mọi phiền phức.
Trong những ngày tiếp xúc vừa qua thì Vương Tử Quân cảm thấy dù là Vi Yến Qui hay Uông Thanh Minh đều đi theo chân Sầm Vật Cương, bây giờ hai người này lại cứng nhắc với nhau, điều này cho thấy trong hàng ngũ của Sầm Vật Cương cũng không phải là bền vững như thép.
Vẻ mặt Sầm Vật Cương cũng không chút biến đổi, lão dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn qua bốn phía, sau đó nói với mọi người: - Mong mọi người cho ý kiến về sự kiện này.
Tuy Sầm Vật Cương cho mọi người lên tiếng thế nhưng vẫn không ai mở lời, thế là bầu không khí của hội nghị thường ủy có bút lặng ngắt. Khi Sầm Vật Cương đang định nâng ly lên nói chuyện thì Cố Tắc Viêm đã mở miệng: - Đồng chí Cao Đại Hòa là người có năng lực, có bốc đồng, tính tích cực công tác là rất cao, tôi cho rằng anh ấy tiến lên chủ trì công tác của thành phố Đồng Lục là cực kỳ phù hợp.
Cố Tắc Viêm mở miệng làm cho vẻ mặt Uông Thanh Minh tối sầm lại, lúc này đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không nghe rõ những lời nói tiếp theo của Cố Tắc Viêm. Cục diện này xuất hiện làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng cảm giác xấu hổ này chỉ tồn tại trong lòng. Hắn vốn cho rằng Cố Tắc Viêm là một con hồ ly xảo quyệt, nhất định sẽ không giúp đỡ ai ở sự kiện này, lại không ngờ người này nói giúp cho Vi Yến Qui. Cố Tắc Viêm là người cực kỳ thân cận với Sầm Vật Cương, bây giờ Cố Tắc Viêm ủng hộ Cao Đại Hòa, như vậy hy vọng với Lôi Hợp Tuấn là quá xa xôi.
Khi Uông Thanh Minh cảm thấy cực kỳ ảm đạm thì Vương Tử Quân ngồi ở đối diện đã lên tiếng: - Trưởng phòng Uông, tôi còn chưa hiểu rõ về hai đồng chí này lắm, có vài phương diện cần thỉnh giáo anh một chút.
Trên quan trường có câu chim khôn thường biết chọn cây mà đậu, Uông Thanh Minh không chỉ một lần nói với Lôi Hợp Tuấn tích cực dựa vào Vương Tử Quân. Nhưng Uông Thanh Minh thấy Lôi Hợp Tuấn đến gặp Vương Tử Quân cũng là một bước cờ hiểm, vì trong quan trường chú ý đến mối quan hệ của phe phái bên mình. Vương Tử Quân là một tồn tại khác thường, muốn tiến vào trong vòng quan hệ của người này cũng không phải dễ. Thế cho nên Uông Thanh Minh cũng không mong Vương Tử Quân sẽ giúp đỡ mình ở sự kiện này, chỉ cần Vương Tử Quân không phản đối là được.
Bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Uông Thanh Minh cảm thấy kéo dài thời gian một chút cũng tốt, dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy chỉ đứng sau lưng Đường Chấn Huy mà thôi.
- Bí thư Vương có vấn đề gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bốn phía, hắn chợt phát hiện vẻ mặt Sầm Vật Cương có gì đó không vui, Đường Chấn Huy thì lại ngẩng đầu lên, thậm chí trong mắt chủ tịch Đường còn có chút phấn chấn. Tất nhiên chút phấn chấn trong mắt Đường Chấn Huy căn bản là được che giấu cực kỳ kỹ càng.
Vương Tử Quân hiểu rõ chút phấn chấn trong mắt chủ tịch Đường Chấn Huy có nghĩa là gì, hắn do dự giây lát rồi hỏi Uông Thanh Minh: - Vừa rồi tôi nghe trưởng phòng Uông giới thiệu về hai vị đồng chí này, bây giờ hai đồng chí đó đã đến đúng niên hạn nhận chức ở thành phố Đồng Lục rồi sao?
Uông Thanh Minh khẽ động, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân với ánh mắt có chút thần thái, ngay sau đó đã nói: - Bí thư Vương, vừa rồi tôi giới thiệu không quá rõ ràng, bây giờ tôi cẩn thận giới thiệu lại cho ngài. Đồng chí Lôi Hợp Tuấn đã công tác mười năm ở thành phố Đồng Lục, đầu tiên là sáu năm làm phó chủ tịch thường vụ, sau đó là năm năm làm chủ tịch thành phố. Năm ngoái đồng chí Cao Đại Hòa được điều động từ ủy ban cải cách tỉnh ủy xuống làm phó bí thư thị ủy Đồng Lục, bây giờ công tác được nửa năm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi Uông Thanh Minh: - Độ tuổi của hai đồng chí này khác biệt nhau thế nào?
- Lôi Hợp Tuấn tuy lớn hơn Cao Đại Hòa năm tuổi nhưng cũng thuộc diện cán bộ trẻ, những năm qua đã cho ra nhiều cống hiến với sự phát triển của thành phố Đồng Lục.
Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh một người hỏi một người đáp, nghe qua giống như chỉ là những lời giới thiệu đơn giản, thế nhưng ý nghĩa của nó là rất vững vàng, không chê vào đâu được. Thế là lúc này ánh mắt của mọi người có chút khác biệt.
Vương Tử Quân không tiếp tục hỏi lại, hắn ngồi xuống ghế của mình tiếp tục uống nước. Thế nhưng lúc này mọi người đều hiểu rõ ràng, Vương Tử Quân thông qua phương thức như vậy để biểu đạt ý kiến của mình, đó là ban ngành cần phải qua thời điểm quá độ, cũng phải đi theo thứ tự.
Vi Yến Qui đặt văn kiện trong tay xuống, hắn định lên tiếng thì đã thấy Sầm Vật Cương khoát tay áo, sau đó nói: - Đồng chí Lôi Hợp Tuấn và Cao Đại Hòa đều là cán bộ vĩ đại, hai người bọn họ hợp lực càng có thể đẩy mạnh thành phố Đồng Lục tiếp tục phát triển. Đồng chí Lôi Hợp Tuấn là cán bộ lão thành của thành phố Đồng Lục, có kinh nghiệm công tác tốt, một người như vậy mới có thể làm cho tính chất công tác tiếp tục được kéo dài. Tôi thấy không bằng thế này, để đồng chí Lôi Hợp Tuấn tiến lên làm bí thư thị ủy Đồng Lục, còn đồng chí Cao Đại Hòa làm chủ tịch thành phố.
Sầm Vật Cương nói xong lời này thì nhìn qua bốn phía, ý nghĩa giống như là trưng cầu ý kiến, thế nhưng thực tế lại nói mình đã vung tay quyết định rồi.
Không ai phản đối ý kiến của Sầm Vật Cương, tất nhiên sự kiện nhân sự này được thông qua. Khi sự kiện nhân sự này được thông qua thì Vương Tử Quân cảm thấy có nhiều ánh mắt nhìn về mình, thế nhưng hắn vẫn bảo trì gương mặt tươi cười, hồn nhiên giống như không thấy người ta nhìn về phía mình.
Vì tất cả đã giải quyết thuận lợi cho nên hội nghị thường ủy giải tán rất nhanh, khi Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của mình thì Uông Thanh Minh tiến lên, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Bí thư Vương, cực kỳ cảm ơn anh.
Vương Tử Quân cười nói: - Cảm ơn tôi cái gì? Tôi chỉ là hỏi vài vấn đề mà mọi người đều đã biết, tôi cũng không nói gì cả, mà các đồng chí khác cũng không nói gì.
- Như vậy lại khác biệt. Uông Thanh Minh dùng giọng cực kỳ có lực để nói với Vương Tử Quân.