Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Mông Thiên Hổ, chủ tịch Vương đang ở thđ. có phải không? Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu rất vui vẻ.

Mông Thiên Hổ? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó chợt nhớ người này là ai, chính là một vị cấp phó trong ban ngành thượng cấp rất quan trọng, thế nên có đôi khi lời nói của Mông Thiên Hổ căn bản còn có trọng lượng hơn những vị lãnh đạo đứng đầu ở đơn vị khác. Dù sao thì các nơi đều phải dùng tiền, ai cũng không dám gây khó dễ cho người nắm tiền phân phát cho mình.

- Ha ha, chào bộ trưởng Mông, ngài có gì cần dặn dò thì cứ nói. Vương Tử Quân tuy không biết người ta gọi điện thoại đến cho mình làm gì, thế nhưng hắn có thể thấy được sự nhiệt tình của Mông Thiên Hổ. Còn phương diện kêu gọi, Vương Tử Quân căn bản không phạm vào sai lầm gọi đúng cấp bậc của Mông Thiên Hổ.

Vương Tử Quân khách khí làm cho người ở đầu dây bên kia càng cười vui vẻ, giọng điệu cao hơn một chút: - Chủ tịch Vương, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo, tôi cũng không dám dặn dò gì với ngài. Chủ yếu là tôi muốn xin chỉ thị của ngài, xem tối nay ngài có thời gian hay không, tôi muốn mời ngài một bữa cơm.

Làm người phụ trách đơn vị cấp trung ương thì phần lớn được người ta mời dùng cơm, bây giờ sự việc lại có chiều hướng phát triển ngược, điều này nói rõ nhất định là có chuyện. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói: - Bộ trưởng Mông, nếu không thì hôm nay chúng ta đến khu thường trú tỉnh Mật Đông cùng nhau uống vài ly?

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, khu thường trú của tỉnh Mật Đông các ngài thật sự rất tốt, vài ngày sau tôi định đến khu thường trú Mật Đông ngồi một chút, thế nhưng còn chưa được sắp xếp tốt. Tuy chỉ là cơm rau dưa thôi thế nhưng lại là tâm ý của tôi. Mông Thiên Hổ nói rất khách khi, nhưng lời mời căn bản rất chân thành.

Vương Tử Quân lúc này càng khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra, hắn cũng không nói nhiều mà cười ha hả nói: - Nếu như bộ trưởng Mông nhất định phải khách khí như vậy, tôi từ chối cũng là bất kính.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng không vui nói: - Anh không có nhiều thời gian, bây giờ lại phải ra ngoài dùng cơm sao?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bĩu môi của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi nghĩ đến thiếu nữa mình gặp năm xưa trong nhà Lâm Trạch Viễn. Thế là hắn không nhịn được dùng tay vân vê má nàng: - Một lúc sau anh sẽ quay lại thôi.

Lâm Dĩnh Nhi bị Vương Tử Quân vân vê má trước mặt con gái, thế là gương mặt chợt đỏ ửng, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi: - Là ai vậy?

- Mông Thiên Hổ, anh ta tìm anh chắc có chuyện gì đó! Vương Tử Quân cũng không che giấu Lâm Dĩnh Nhi, hắn thản nhiên nói.

- Mông Thiên Hổ? Lâm Dĩnh Nhi lầm bầm một câu rồi khẽ nói: - Em cũng có nghe bố nói về người này, căn bản là có năng lực cá nhân rất tốt.

Có thể được Lâm Trạch Viễn khen ngợi như vậy thì rõ ràng là phải có năng lực, Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu em đã nói như vậy thì bữa cơm này nhất định phải ăn.

- Mông Thiên Hổ tìm anh làm gì? Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.

- Có lẽ là về chuyện của Cảnh Tự Tiêu. Vương Tử Quân nói xong thì chợt nhớ trước đó căn bản chưa từng đề cập đến Cảnh Tự Tiêu với Lâm Dĩnh Nhi, thế là không khỏi tiến thêm một bước để giải thích: - Chính là trưởng phòng tài chính tỉnh Mật Đông.

- Trưởng phòng tài chính không quá nghe lời, thế là anh chuẩn bị thay người sao? Lâm Dĩnh Nhi là một người thông minh, hơn nữa gần đây ở bên cạnh bí thư Lâm nên mưa dầm thấm đất, nói đến những chuyện thế này cũng hiểu vài phần.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như thừa nhận ý nghĩ của Lâm Dĩnh Nhi.

- Bây giờ Mông Thiên Hổ đến nói chuyện với anh về Cảnh Tự Tiêu, anh chuẩn bị làm sao bây giờ? Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

- Đến khi đó rồi nói sau. Vương Tử Quân kéo tay Tiểu Nha Nha, sau đó lại cười nói: - Trận đấu của chúng ta hôm nay còn chưa kết thúc, chúng ta nên đấu xong rồi nói sau.

Màn đêm phủ xuống thủ đô, đèn đuốc bật sáng trưng như ban ngày, Vương Tử Quân ngồi trên chiếc Audi mà khu thường trú tỉnh Mật Đông phân phối cho mình, xe chậm rãi chạy trên đường lớn. Hắn căn bản không có hứng thú với bữa tiệc hôm nay, thế nhưng vì nể mặt Mông Thiên Hổ mà hắn không thể không đến.



Dù sao thì có vài phương diện chính mình còn phải nhờ cậy người ta. Mười phút sau xe dừng lại ở đầu hẻm, một căn nhà tứ hợp viện làm cho người ta sinh ra cảm giác cổ xưa, hai chiếc đèn lồng đỏ rực trước cổng càng làm cho người đối diện sinh ra cảm giác mát mắt.

Vương Tử Quân đi xuống xe, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với tướng mạo tinh anh nhanh chóng đi đến nói: - Chào chủ tịch Vương, tô là thư ký Tiểu Trần của thứ trưởng Mông, thứ trưởng Mông đang ở bên kia chờ ngài, mời ngài đi bên này.

Người đàn ông này mời bằng một tư thế cực kỳ cung kính, Vương Tử Quân nhìn đối phương, biết rõ là thư ký của Mông Thiên Hổ, thế nên hắn khẽ gật đầu đi theo người này vào bên trong.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bộ dạng đi lại nhanh chóng mạnh mẽ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần hâm mộ. Trong mắt người khác hắn là thư ký của thứ trưởng Mông, là một người khó lường, dù là một vài vị bí thư và chủ tịch thành phố đến thủ đô đều cho rằng mời được hắn dùng cơm là vinh hạnh khó có được.

Viên thư ký cảm thấy vị trí của mình hiện tại là cực kỳ không tệ, không những có thể diện ở đơn vị, về nhà càng có cảm giác áo gấm về làng. Đừng nói là chủ tịch huyện, cho dù là chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt hắn bảy phần.

Nhưng khi nhìn người đàn ông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vẻ bề ngoài thậm chí còn trẻ hơn mình là Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy mình thua kém quá xa. Chính mình chú ý hầu hạ ông chủ, còn phải đặc biệt đứng đây chờ người ta đến, hắn làm thư ký tất nhiên biết rõ thể diện của lãnh đạo mình.

Lần này không những là lãnh đạo tự xác định vị trí, ngay cả thời gian xuất phát cũng được xác định rõ ràng.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết viên thư ký của Mông Thiên Hổ đang nghĩ gì, hắn vừa đi vừa quan sát khách sạn giống như một khu nhà cổ thế này. Hoàn cảnh nơi đây rất đẹp, trang nhã, một nhóm nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám đứng dưới lồng đèn, dáng vẻ dập dờn quyến rũ làm cho người ta càng nhìn càng cảm thấy vui mắt.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đã họp cùng nhau vài lần, thế nhưng mãi mà không có thời gian giao lưu. Lần này tôi mời chủ tịch Vương dùng cơm, kính mong ngài đừng cảm thấy đường đột. Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có bộ dạng hào hoa phong nhã mỉm cười tiến lên đón chào khi vương tử quân xuất hiện ở góc hành lang.

Theo lời người đàn ông trung niên này, Vương Tử Quân thật sự giống như rất quen thuộc với mình. Khi thấy người ta tiến lên đón chào thì Vương Tử Quân cũng cười nói: - Bộ trưởng Mông, anh rõ ràng là đang phê bình tôi. Nhắc đến chuyện dùng cơm thì rõ ràng tôi phải là người làm chủ, bây giờ lại để cho ngài chủ động, tôi thật sự có chút hỗ thẹn.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, chúng ta không phải người ngoài, cầnn gì phải nói những lời này? Mời anh vào trong. Bộ trưởng Mông thấy Vương Tử Quân nể mặt mình như vậy thì không khỏi cảm thấy rất có thể diện, hắn có sự chênh lệch không nhỏ với Vương Tử Quân. Tuy hắn ở trên đơn vị thượng cấp, thế nhưng lại chỉ là cấp phó, căn bản không so với một người cấp chính bộ như Vương Tử Quân.

Hơn nữa Vương Tử Quân còn là ủy viên trung ương đảng, hắn căn bản còn chưa phải là một ủy viên dự khuyết trung ương đảng.

Gian phòng không quá lớn thế nhưng lại được sắp xếp rất tinh tế, có một chiếc lư bằng đồng được đặt trên bàn bát tiên, cũng không biết đang đốt cái gì bên trong mà bùng ra mùi hương nhàn nhạt khắp phòng.

- Chủ tịch Vương, dù nơi này chỉ là một quán ăn nhỏ thế nhưng hương vị không tệ lắm, thế nên nếu có thời gian rảnh thì cùng vài người bạn ngồi đây dùng cơm trò chuyện là rất tốt. Mông Thiên Hổ và Vương Tử Quân cùng nhau ngồi xuống, Mông Thiên Hổ không khỏi mỉm cười nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Hoàn cảnh chỗ này thật sự rất tốt.

Mông Thiên Hổ cười cười, hắn chuẩn bị mở miệng, lúc này một nữ nhân viên phục vụ dáng người yểu điệu đi đến cung kính đặt menu lên bàn. Mông Thiên Hổ tiếp nhận menu nhìn thoáng qua, sau đó tùy ý gọi hai món ăn, lại đưa menu cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi cũng không biết khẩu vị của ngài, thế nên mời ngài tìm món thích hợp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Vương Tử Quân bây giờ là người ngồi câu cá, tất nhiên sẽ không bao giờ sốt ruột. Hắn gọi hai món ăn, sau đó thản nhiên ngồi xuống nói chuyện với Mông Thiên Hổ.

Mông Thiên Hổ căn bản bàn luận với Vương Tử Quân về bầu không khí không được tốt ở thủ đô, thế là mối quan hệ giữa hai bên giống như có chút chuyển biến, chậm rãi nóng lên.

Bàn về việc uống rượu thì Mông Thiên Hổ thật sự có khả năng, chỉ hơn mười phút thì hai người đã uống liền ba ly. Khi ba chén rượu được rót vào bụng, vẻ mặt Vương Tử Quân có vài phần đỏ ửng, gương mặt Mông Thiên Hổ lại có vẻ hơi tái.

- Chủ tịch Vương, anh tin chuyện có duyên phận không? Mông Thiên Hổ châm rượu giúp Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.



Vương Tử Quân gắp một miếng thức ăn rồi cười nói: - Duyên phận mặc dù mọi người cảm thấy khá hư vô mù mịt, thế nhưng lúc này hai người chúng ta ngồi dùng cơm ở đây, tôi có thể khẳng định với anh là có thứ này.

- Thế giới này có sáu tỷ người, mọi người cùng nhau sinh hoạt trên cùng một quả địa cầu thế nhưng chỉ có thể quen biết với một số ít người mà thôi, không phải là chứng minh cho câu nói kia sao? Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần đổi lấy một lần được gặp mặt vào kiếp này, mặc dù có chút khoa trương thế nhưng lại rất hợp lý. Vương Tử Quân nói làm cho Mông Thiên Hổ cười ha hả, hắn nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Tử Quân nói những lời này thật sự làm tôi cảm khái, dựa theo lời của anh, hai người chúng ta có thể ngồi uống rượu cùng một chỗ xem như có duyên phận. Vì hai người chúng ta có duyên phận ngồi uống rượu với nhau vào lúc này, tôi kính ngài một ly.

Vương Tử Quân căn bản cũng không từ chối lời mời của Mông Thiên Hổ. Người ta có chuyện tìm đến mình, thế nhưng quyền chủ động lại nằm trong tay mình, hơn nữa hắn đã có quyết định, thế nên cũng không sợ uống rượu.

Sau khi đặt ly xuống thì Vương Tử Quân cảm thấy đã đến đúng thời điểm, lúc này Mông Thiên Hổ sẽ phải bắt đầu nói ra nội dùng mời rượu hôm nay.

Thật sự không khác suy đoán của Vương Tử Quân, khi hắn rót rượu đầy hai ly của hai người, lúc này Mông Thiên Hổ cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi cũng tin là có duyên phận. Ví dụ như chuyện của tôi, tôi sinh ra vào niên đại cực kỳ khó khăn, trong quá trình phát triển căn bản đã trải qua nhiều kinh nghiệm khó khăn, công tác ở các tuyến cơ sở cực kỳ khó khăn, thế nhưng cuối cùng cũng vượt qua được.

- Bây giờ nghĩ lại thì thấy kinh nghiệm khi đó là tài phú khó có được, vì liên tục rèn luyện bản thân mà tìm được nhiều người bạn không tồi.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Bộ trưởng Mông, anh nói như vậy rõ ràng có ý khoe khoang.

Vương Tử Quân nói câu vui đùa làm cho nụ cười của Mông Thiên Hổ càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân, nếu như ở trước mặt người khác, tôi khẳng định là nói lời tâm huyết, thế nhưng ở trước mặt anh, tôi căn bản không bao giờ nói bừa, hì hì, tôi thật sự có vài phần khoe khoang.

- Nhớ đến cuộc sông thiếu thốn vật chất năm xưa nhưng tình cảm thì quá tràn trề, ôi! Mông Thiên Hổ thở dài một hơi rồi nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi đặc biệt mời anh cũng là vì liên quan đến một chuyện rất thực tế.

Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, chỉ cầm lấy ly rượu chờ Mông Thiên Hổ nói tiếp. Mông Thiên Hổ nhìn bộ dạng bất động của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ người đàn ông trẻ tuổi kia căn bản là có công phu dưỡng khí an thần quá cao, mình so ra vẫn còn kém vài phần.

Mông Thiên Hổ thấy Vương Tử Quân không tiếp lời mình thì thở dài nói: - Chúng tôi đều là những người phát triển cùng một thời đại, Cảnh Tự Tiêu kia luôn là người sai lầm lớn không đáng, thành tích nhỏ không ngừng. Chủ tịch Vương đối với công tác của anh ấy nên phê bình thì phê bình, nên gõ đầu thì gõ đầu, không nên quá nể mặt, vì người này căn bản không gõ đầu không được.

Không gõ đầu không được rõ ràng là muốn giáo dục dạy bảo một chút, bây giờ Mông Thiên Hổ nói ra những lời như vậy với Cảnh Tự Tiêu, ý nghĩa của nó làm cho người ta cảm thấy nhiều hương vị.

Vẻ mặt Vương Tử Quân dần trở nên âm trầm, khi gương mặt của Vương Tử Quân biến đổi, vẻ mặt Mông Thiên Hổ cũng có vài phần nghiêm túc. Bầu không khí vui vẻ trong phòng căn bản được thay thế bằng nghiêm túc cẩn mật.

Mông Thiên Hổ lúc này cũng có chút không yên, hắn tuy cảm thấy những chuyện thế này không phải là khó khăn quá lớn, thế nhưng Vương Tử Quân xị mặt xuống làm cho hắn cảm thấy những thứ gì mình nắm trong tay là không đủ.

Không phải là vương tử quân chuẩn bị từ chối lời đề nghị của mình đấy chứ?

Khi Mông Thiên Hổ thầm nghĩ như vậy, chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Cảnh Tự Tiêu này căn bản là có năng lực, thế nhưng cuối cùng thì khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm.

- Hai ngày trước người này chọc vào một phiền toái làm cho tỉnh ủy cực kỳ bị động. Vương Tử Quân nói như vậy làm cho hai mắt Mông Thiên Hổ chậm rãi nhắm lại, hắn cảm thấy Vương Tử Quân nói như thế căn bản là kiên quyết muốn nắm bắt Cảnh Tự Tiêu.


Khi hắn đang nghĩ nên khuyên Vương Tử Quân như thế nào, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân thay đổi chủ đề: - Tôn chỉ của chúng tôi là trị bệnh cứu người, trưởng phòng Mông nói người này cần phải gõ nhiều hơn, như vậy sau này chúng tôi sẽ cố gắng.


Mông Thiên Hổ nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, đồng thời cũng oán trách mình thiếu kiên nhẫn, lại bị người ta dẫn đi. Mặc dù có câu quan tâm sẽ sinh loạn, thế nhưng điều này thật sự làm mất đi thân phận của mình.


- Cám ơn chủ tịch Vương, sau này ngài gõ Cảnh Tự Tiêu như thế nào cũng được. Tôi thấy ngài nên đánh thì cứ đánh, cũng đừng nên nể mặt anh ấy. Mông Thiên Hổ lại nâng ly rượu lên nói lời cảm tạ Vương Tử Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK